Lá khô trong gió
Sai x Blaze : Như những chiếc lá khô rơi trong gió, tình yêu đã phai nhạt, nhưng vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi dưới bầu trời đầy sương
________________________________
Dưới ánh trăng mờ ảo, Blaze và Sai đứng bên bờ hồ, lặng im như những hình bóng không có thực, chìm trong bóng tối và sự cô đơn. Hồ nước, không chỉ là nơi phản chiếu hình bóng của họ mà còn là chứng nhân của những câu chuyện chưa kể, những tình cảm chưa trọn vẹn. Mặt hồ, bao phủ bởi làn sương mỏng, nhấp nhô từng đợt sóng nhẹ như những hơi thở của quá khứ, dội vào tâm trí họ, gợi lên những ký ức vừa ngọt ngào, vừa cay đắng.
Mỗi bước đi của cơn gió mùa thu đều mang theo một chút lạnh lẽo, như khắc khoải muốn nhắc nhở họ rằng mùa yêu thương đã qua, và bây giờ chỉ còn lại là nỗi trống vắng trong lòng. Những chiếc lá khô bay lả tả, xoay vòng trên mặt đất, tựa như những cơ hội đã mất, những lời hứa chưa kịp thốt ra, những yêu thương không thể giữ lại. Dưới ánh sáng của trăng, chúng trở nên mờ ảo, như một phần của quá khứ mà họ không bao giờ có thể lấy lại, chỉ có thể nhìn chúng rơi xuống, dập tắt dần trong không trung.
Blaze không dám nhìn vào mắt Sai, dù khoảng cách giữa họ chỉ là vài bước chân. Cậu cảm nhận được sự vắng lặng nặng nề, mỗi hơi thở của Sai như một nhát dao đâm sâu vào trái tim cậu. Nỗi đau không phải đến từ sự xa cách, mà đến từ sự hiểu biết rằng họ không thể quay lại như trước. Khoảng cách giữa họ, dù chỉ là một khoảng không nhỏ, nhưng lại lớn đến mức không thể nào bước qua. Cả hai đứng bên nhau, nhưng lại không thể cảm nhận được sự hiện diện của nhau, như hai người từ hai thế giới khác biệt, dù trước đây họ đã từng chung một cuộc sống, chung một tình yêu.
Mỗi suy nghĩ của Blaze đều mơ hồ, đan xen giữa nỗi đau không thể nói ra và sự chấp nhận rằng có những thứ trong cuộc sống này không thể thay đổi. Cậu cảm thấy trái tim mình như bị một tảng đá đè nặng, không thể thở nổi, như thể mọi cảm xúc đều bị chôn vùi trong những ngóc ngách sâu thẳm của chính mình. Cậu muốn lên tiếng, muốn nói ra tất cả, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại. Những từ ngữ như nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra, không thể cất lời.
Sai đứng bên cạnh, đôi mắt anh như không còn chút ánh sáng nào, chỉ còn lại sự mệt mỏi, trống rỗng. Anh nhìn xuống mặt hồ, cố gắng tìm lại một chút gì đó để níu giữ, nhưng tất cả chỉ là những phản chiếu mờ nhạt, như những hồi ức không thể chạm tới. Cơn gió thu vờn qua người anh, nhẹ nhàng, nhưng lại xé tan những suy nghĩ rối bời trong tâm trí anh. Mỗi chiếc lá rơi xuống đất như một phần của quá khứ anh không thể thay đổi, một phần của tình yêu đã mất, và dù anh có cố gắng đến đâu, nó vẫn cứ rơi, không thể giữ lại.
"Blaze..." Sai thốt lên, giọng anh yếu ớt, như thể không còn sức lực để giữ vững mình nữa. "Anh không thể, anh không biết phải làm gì."
Blaze quay lại, mắt cậu đỏ hoe, những giọt nước mắt không thể rơi xuống, chúng chỉ đọng lại nơi khóe mắt, mơ hồ như những cảm xúc không thể diễn đạt. Cậu nhìn Sai, và trong khoảnh khắc đó, tất cả những gì cậu muốn là vỡ òa trong vòng tay anh, để có thể quên đi những đau thương đã qua. Nhưng cậu biết, điều đó là không thể. Không còn gì có thể thay đổi được nữa.
"Sai..." Blaze nghẹn ngào, đôi môi cậu run rẩy. "Tất cả những gì chúng ta có... tất cả những gì từng có, sao lại không thể quay lại?"
Sai quay đầu lại, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Blaze, nhưng ánh mắt anh như xuyên qua cậu, như thể đang nhìn vào một hình bóng vô hình. "Anh muốn quay lại... nhưng chúng ta không thể. Quá khứ đã qua rồi. Tất cả đã thay đổi."
Blaze cảm thấy trái tim mình nhói đau. Tất cả những gì cậu muốn là được quay lại những ngày xưa, những ngày họ vẫn còn yêu thương nhau, những ngày không có những vết thương sâu hoắm trong lòng. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. Và cậu, không còn sức để chờ đợi điều gì đó sẽ thay đổi nữa.
"Sai..." Cậu mấp máy môi, nhưng không thể nói ra thêm lời nào.
"Anh vẫn ở đây... vẫn ở đây với tôi, đúng không?"
Sai không trả lời, chỉ nhìn vào Blaze với ánh mắt trống rỗng. Anh không biết làm gì nữa, không biết liệu có thể tiếp tục yêu thương Blaze, hay liệu anh có thể tiếp tục sống với những ký ức đau thương này. Chỉ biết rằng, dù mọi thứ đã thay đổi, anh vẫn ở đây, vẫn đứng bên Blaze, nhưng không thể tìm lại được những gì đã mất.
Cả hai đứng đó, trong im lặng, bên nhau nhưng không thể chạm tới nhau, trong một khoảnh khắc mà thời gian như ngừng lại. Mặc dù tình yêu không thể cứu vãn quá khứ, nhưng họ vẫn còn có thể chia sẻ một phần hiện tại. Những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh, như những hy vọng mong manh, lặng lẽ soi sáng bóng đêm, nhưng giữa hai người, vẫn còn lại những khoảng trống không thể lấp đầy.
Dưới ánh trăng mờ ảo, không gian quanh hồ như tĩnh lại, một sự tĩnh lặng dường như không thể phá vỡ. Những bóng hình của Blaze và Sai đứng bên bờ hồ, im lìm như những bóng ma, dường như không thuộc về thế giới này. Từ phía xa, ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu những bóng dáng họ, nhưng lại không thể truyền tải được nỗi niềm sâu kín trong tâm hồn mỗi người.
Blaze cảm nhận được nỗi cô đơn trong từng cơn gió thoảng qua, cơn gió mùa thu lạnh lẽo mà chúng cứ quẩn quanh thân hình cậu, như thể muốn kéo cậu ra khỏi sự tĩnh lặng này, ra khỏi cái không gian đầy đau thương này. Đôi mắt cậu, những đôi mắt đã từng đầy hy vọng, giờ đây lại đầy sự mệt mỏi, vệt sáng mờ từ mặt hồ chỉ càng làm tăng thêm sự tăm tối trong trái tim cậu.
Nhưng nỗi đau không phải là thứ duy nhất chiếm lấy cậu trong khoảnh khắc này. Cậu không thể quên những lời nói chưa kịp thốt ra, những cảm xúc chưa được bộc lộ. Những lời yêu thương, những lời hứa hẹn, tất cả dường như đã rơi vào khoảng không vô tận, như những chiếc lá khô lướt qua chân cậu, tan biến vào trong sự vô hình của không gian này.
"Blaze..." Sai cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng anh yếu ớt, như thể không có đủ sức lực để giữ vững tinh thần mình. Anh quay lại nhìn Blaze, nhưng ánh mắt anh không còn rực rỡ như xưa. Chúng đã trở nên mờ mịt, như một biển mây xám đục, không còn cái sắc bén, mạnh mẽ mà Blaze từng yêu mến. "Em có còn nhớ không... lần đầu tiên chúng ta đứng cùng nhau dưới ánh trăng này?"
Blaze im lặng. Cậu không dám đáp lại, vì sợ rằng nếu mở lời, giọng nói sẽ phản bội sự đau đớn mà cậu đang cố gắng giấu kín. Cậu nhớ rõ, từng có một khoảnh khắc, vào một đêm tương tự, cả hai đã đứng bên nhau, bàn tay chạm nhẹ vào nhau, đôi mắt lấp lánh niềm vui và hy vọng. Nhưng bây giờ, tất cả chỉ còn lại nỗi trống vắng. Tất cả đã thay đổi.
"Tôi nhớ," Blaze cuối cùng cũng nói, giọng cậu cứng lại vì nỗi nghẹn ngào trong cổ họng.
"Nhưng... chúng ta không thể quay lại như trước nữa, đúng không, Sai?"
Sai không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ đứng đó, đôi mắt xa xăm, dường như đang cố gắng tìm lại một chút hi vọng trong những ký ức cũ. Cả hai người họ đều biết rằng họ không thể quay lại. Những gì đã qua, những quyết định đã được đưa ra, tất cả đã thay đổi quá nhiều thứ giữa họ. Dù tình yêu có còn đậm đà, dù họ vẫn còn yêu thương nhau, nhưng thực tế phũ phàng là họ không còn có thể tìm lại những ngày tháng ngọt ngào ấy.
Sai quay mặt đi, nhìn vào mặt hồ. Những đợt sóng nhẹ vỗ vào bờ, tiếng nước xào xạc như thể muốn nhắc nhở họ rằng thời gian không thể quay lại, rằng những chiếc lá đã rơi xuống không thể mọc lại trên cành cây. Những ký ức cũ có thể nhòa dần trong tâm trí, nhưng chúng vẫn còn đọng lại, không bao giờ có thể hoàn toàn phai nhòa.
Blaze bước về phía anh, những bước đi chậm rãi, nặng nề, giống như mỗi bước là một bước trượt dài trong bóng tối. Cậu đứng bên cạnh Sai, cảm nhận được sự lạnh lẽo của anh, nhưng lại không thể làm gì để xóa đi nỗi đau này. Cậu muốn ôm anh, muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng họ sẽ lại tìm thấy nhau, nhưng những lời ấy bị nghẹn lại trong lòng, không thể thoát ra. Họ đã từng là hai người yêu thương nhau, nhưng giờ đây, họ chỉ là hai bóng hình, đứng cạnh nhau mà không thể chạm vào nhau.
"Có phải chúng ta đã quá muộn không?" Blaze thì thầm, lời nói của cậu nhẹ nhàng nhưng đầy nỗi buồn. "Có phải chúng ta đã để quá khứ của mình rơi vào hư vô, và giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng này?"
Sai nhìn về phía cậu, ánh mắt anh như xuyên thấu vào trái tim Blaze, như thể đang tìm kiếm điều gì đó, một chút gì đó có thể cứu vãn được tất cả. Nhưng rồi, anh chỉ thở dài, đôi vai cứng lại, và nói bằng giọng yếu ớt, "Đúng vậy. Mọi thứ đã quá muộn rồi, Blaze. Em có thể tha thứ cho anh không?"
Blaze không trả lời ngay lập tức. Cậu chỉ nhìn vào mặt hồ, nơi bóng hình của hai người họ phản chiếu mờ nhạt, như thể không thể xác định rõ ràng được ranh giới giữa hiện thực và ảo giác. Nhưng rồi cậu quay lại, nhìn vào mắt Sai một lần nữa, không còn sự giận dữ hay hờn trách trong mắt, chỉ còn lại một sự bình yên lạ lùng.
"Chúng ta đã sai lầm, cả hai đều đã sai lầm," Blaze nói, giọng cậu dịu lại, nhẹ nhàng như một làn sóng vỗ về. "Nhưng... anh sẽ luôn là một phần trong trái tim tôi. Dù chúng ta không thể quay lại như trước, tôi vẫn sẽ luôn nhớ anh."
Sai im lặng một lúc lâu, rồi anh cuối cùng cũng quay sang nhìn Blaze, đôi mắt anh như ánh lên một chút gì đó, như thể có một tia sáng mờ nhạt trong trái tim anh. "Vậy chúng ta sẽ đi tiếp, phải không?" anh hỏi, như thể muốn xác nhận lại một lần nữa.
Blaze gật đầu. "Chúng ta sẽ đi tiếp. Dù không phải bên nhau như trước, nhưng ít nhất... chúng ta vẫn còn một phần của nhau."
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai bóng hình đứng bên bờ hồ, không còn những lời nói đầy đau đớn, không còn sự giận dữ hay trách móc. Họ đứng đó, không thể thay đổi quá khứ, nhưng ít nhất, họ đã có thể tìm thấy sự bình yên trong lòng, trong những ký ức còn lại.
Blaze lặng lẽ đứng trong bóng tối, đôi mắt hướng ra xa, nơi những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Cảm giác trống vắng khiến cậu không thể tìm ra được chỗ nào để ẩn mình, không thể tìm thấy một nơi nào để che giấu những cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Đôi tay cậu siết chặt lại, như thể đang cố giữ lại những giọt nước mắt sắp rơi. Mặc dù không muốn, nhưng nỗi đau vẫn bám theo cậu, giống như một cái bóng không thể thoát khỏi.
Sai đứng sau lưng cậu, lặng lẽ nhìn vào bóng dáng của Blaze. Đó là một cảnh tượng mà anh không thể xóa đi khỏi tâm trí mình. Blaze của anh, mạnh mẽ và đầy tự tin trước kia, giờ đây như một bóng ma, mờ nhạt và yếu đuối. Sai cảm thấy một cơn đau nhói trong lòng. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ chứng kiến Blaze như thế này. Cảm giác này như một cú đánh mạnh vào trái tim anh, khiến anh không thể đứng vững.
Cả hai đều im lặng trong một lúc dài. Không ai trong họ có thể tìm ra lời nói để phá vỡ sự yên tĩnh nặng nề này. Mọi thứ đã thay đổi, và có lẽ không bao giờ có thể trở lại như trước. Blaze biết điều đó, và Sai cũng biết vậy. Nhưng dù sao, họ vẫn đứng bên nhau, mặc dù không còn những lời hứa hẹn hay những nụ cười ngây ngô như trước. Họ vẫn ở đây, vẫn còn một chút tình cảm, một chút hy vọng mong manh mà cả hai không thể bỏ rơi.
Cuối cùng, Sai bước đến gần hơn, đặt tay lên vai Blaze. Cử chỉ này vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ, như một sự trấn an nhưng cũng như một lời xin lỗi. "Blaze," anh thì thầm, giọng anh vang lên như một lời cầu xin. "Anh xin lỗi. Anh đã làm em tổn thương."
Blaze khẽ lắc đầu, không muốn nghe thêm lời xin lỗi. Cậu đã nghe quá nhiều rồi. "Sai," cậu nói, giọng vẫn như cũ, không thể giấu đi sự đau khổ. "Không phải là lỗi của anh. Là của cả hai chúng ta. Chúng ta đã không biết cách đối diện với nhau, không biết cách giữ gìn những gì quý giá nhất."
Sai im lặng một lúc, hít một hơi thật sâu. Anh cảm thấy ngực mình như nặng trĩu, giống như một khối đá lớn đang đè lên, khiến anh không thể thở nổi. Nhưng anh không thể không nói. Anh không thể để Blaze cứ tiếp tục đau khổ một mình.
"Anh muốn sửa chữa mọi thứ," Sai nói, mắt anh sáng lên với một tia hy vọng yếu ớt. "Nếu có thể, anh muốn quay lại, muốn làm lại từ đầu. Anh biết là không thể, nhưng ít nhất... anh muốn em biết rằng anh vẫn yêu em."
Blaze quay lại nhìn Sai, ánh mắt cậu như xuyên thấu qua anh. Có một chút gì đó trong ánh mắt cậu, vừa là sự ngạc nhiên, vừa là sự tổn thương, như thể cậu không biết nên làm gì với những lời này. "Yêu em?" Blaze hỏi lại, giọng đầy nghẹn ngào. "Anh nghĩ anh có thể yêu tôi sao, sau tất cả những gì đã xảy ra? Anh nghĩ rằng chúng ta có thể quay lại như trước, khi mà chúng ta đã để mọi thứ vỡ vụn như vậy?"
Sai không thể đáp lại ngay lập tức. Những lời Blaze nói như một lưỡi dao cắt vào lòng anh, nhưng anh biết rằng đó là sự thật. Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh vẫn muốn cố gắng, ít nhất là để xoa dịu nỗi đau trong lòng Blaze.
"Em không phải là người duy nhất bị tổn thương," Sai nói, giọng anh mạnh mẽ hơn. "Anh cũng đã đau. Nhưng nếu em không thể tha thứ cho anh, nếu em không thể quay lại, thì ít nhất anh muốn em biết rằng anh sẽ luôn ở đây, dù em có cần anh hay không."
Blaze cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Sai. Đôi mắt cậu nhòe đi vì nước mắt. Cậu không thể giả vờ là mình không đau, nhưng cậu cũng không thể làm ngơ trước tình cảm mà Sai đang dành cho mình. Mặc dù tình yêu của họ không thể quay lại như trước, nhưng sự quan tâm, sự lo lắng mà họ dành cho nhau vẫn chưa hề mất đi.
"Đừng nói vậy nữa," Blaze cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu nghẹn ngào. "Tôi không thể quên được, nhưng tôi cũng không thể cứ mãi sống trong nỗi đau này. Anh đã có cơ hội yêu tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn đi tiếp... dù sao thì, chúng ta cũng đã quá muộn."
Sai không biết phải làm gì. Anh chỉ đứng đó, nhìn Blaze, cảm thấy tất cả mọi thứ như đã kết thúc. Nhưng anh không thể để mọi thứ kết thúc như vậy.
"Em không phải một mình," Sai nói, giọng anh kiên định hơn bao giờ hết. "Anh sẽ ở bên em, dù em có muốn hay không."
Blaze không trả lời ngay lập tức, chỉ lặng lẽ bước đi, nhưng lần này, cậu cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Dù họ không thể quay lại, nhưng ít nhất, sự hiện diện của Sai vẫn khiến cậu cảm thấy có chút an ủi. Cậu không phải đối mặt với mọi thứ một mình. Cậu biết rằng, dù không thể làm lại từ đầu, nhưng ít nhất, mối quan hệ này vẫn còn một chút hy vọng, dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi trong bóng tối.
Cả hai cứ đứng đó, im lặng, giữa một không gian không thể yên bình hơn, mà lại cũng chẳng có sự an lành. Từng tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, làm xao động những tán lá rơi rụng, như thể mọi thứ quanh họ đều im lặng, lắng nghe những lời chưa nói, những cảm xúc chưa được giải tỏa.
Blaze quay lưng bước đi, nhưng không phải là sự bỏ đi tuyệt vọng như trước. Lần này, bước đi của cậu mang một chút gì đó nhẹ nhàng hơn, một chút gì đó như thể đã nhận thức được rằng dù cho mọi thứ không thể trở lại như cũ, nhưng có thể vẫn có một con đường nào đó cho cả hai bước đi, nếu như họ đủ dũng cảm đối mặt.
Sai theo sau, không đẩy vội vàng, chỉ lặng lẽ giữ khoảng cách, như thể sợ rằng một bước vội vàng sẽ làm mọi thứ sụp đổ. Trong mắt anh là sự kiên nhẫn, nhưng không phải là sự im lặng của sự đầu hàng. Anh không muốn cậu cảm thấy bị ép buộc. Sai muốn Blaze tự tìm ra con đường của mình, với sự tự do và sự lựa chọn riêng.
"Blaze," Sai gọi, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng đủ để phá vỡ sự im lặng.
Blaze dừng lại, không quay lại nhìn anh. Cậu biết rằng việc quay lại đối diện sẽ chỉ khiến mọi thứ thêm đau đớn. Nhưng có lẽ, sau tất cả, Blaze biết rằng mình không thể bỏ đi mà không kết thúc cuộc nói chuyện này một cách rõ ràng.
"Anh vẫn không hiểu," Blaze thở dài, đầu cậu cúi thấp.
"Anh nói rằng sẽ ở bên tôi. Nhưng liệu anh có thực sự hiểu được tôi không? Anh có biết tôi đang trải qua cái gì không? Làm sao anh có thể đứng đây nói những lời này mà không thấy trái tim tôi đang tan vỡ từng mảnh?"
Sai đứng yên, không vội trả lời. Anh hiểu, anh biết Blaze đang nói đúng. Nhưng đôi khi, có những lời không thể nói ra thành lời, những cảm xúc khó diễn đạt bằng từ ngữ. Sai chỉ có thể đứng đó, nhìn vào cậu, với hy vọng rằng một ngày nào đó, Blaze sẽ nhìn nhận anh không chỉ là người khiến cậu tổn thương, mà còn là người sẽ luôn ở lại bên cạnh, khi mọi thứ trở nên khó khăn nhất.
"Tôi không cần anh hiểu hết," Blaze tiếp tục, giọng cậu khẽ run lên. "Tôi chỉ cần anh thừa nhận rằng chúng ta đã làm sai, rằng mọi thứ không thể trở lại như cũ. Và rằng, tôi không thể tiếp tục mang theo những vết thương này mãi."
Sai không thể trả lời ngay lập tức, vì trong lòng anh cũng đầy những cảm xúc không thể thốt ra. Nhưng anh biết, một điều mà Blaze không nhận ra, là anh đã thay đổi. Không phải vì sự tổn thương mà Blaze đã gây ra cho anh, mà vì chính những gì anh nhận ra về bản thân trong suốt thời gian qua. Những lỗi lầm, những vết thương sâu sắc mà cả hai gây ra cho nhau đều là bài học.
"Anh không thể sửa chữa tất cả," Sai nói, hơi thở anh trở nên nặng nề. "Nhưng anh có thể chịu trách nhiệm về nó. Anh biết rằng mình đã sai, và anh sẽ làm tất cả để không làm em tổn thương nữa."
Blaze quay lại, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào anh, có chút gì đó như một sự ngờ vực, nhưng cũng chứa đựng một tia hi vọng. "Sai, tô- à phải là em không muốn anh phải thay đổi vì em. Em chỉ muốn anh biết rằng em cần thời gian để tự chữa lành."
Lời nói của Blaze khiến Sai cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Anh biết rằng, dù con đường phía trước có thể khó khăn và đau đớn, nhưng nếu Blaze có thể bắt đầu chữa lành, nếu họ có thể tìm lại được sự bình yên trong chính mình, thì có thể, một ngày nào đó, họ sẽ tìm ra cách để đối mặt với nhau một lần nữa, không phải với những tổn thương, mà là với tình yêu mà họ từng có.
Thời gian trôi qua, nhưng sự im lặng vẫn phủ bóng lên mối quan hệ của họ. Blaze vẫn giữ khoảng cách với Sai, nhưng những buổi chiều tối, khi ánh nắng cuối ngày dịu dàng rơi trên mặt đất, họ vẫn có thể tìm thấy nhau trong những khoảnh khắc nhỏ bé, những ánh mắt lướt qua nhanh, nhưng lại mang theo một cảm giác gần gũi và thân thuộc lạ kỳ.
Blaze biết, mình cần thời gian. Nhưng điều cậu không nhận ra là trong thời gian ấy, Sai cũng đang cố gắng thay đổi. Mỗi ngày, anh đều tìm kiếm cách để hỗ trợ Blaze, không phải với những lời hứa suông, mà với những hành động thực tế. Anh đã học cách lắng nghe, thay vì chỉ nói ra những điều mình nghĩ.
Một ngày nọ, khi Blaze đang ngồi một mình bên bờ hồ, đôi tay cậu siết chặt chiếc lá vàng trong tay, Sai bước đến gần. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn cậu trong một khoảng lặng.
Blaze cảm nhận được sự hiện diện của Sai, nhưng không quay lại. Cậu không muốn bị làm phiền, không muốn cảm thấy những nỗi đau cũ lại ùa về. Nhưng rồi, cậu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Sai, lần này không phải là một lời xin lỗi, mà là một lời mời gọi.
"Blaze, nếu em cần, anh sẽ sẵn sàng giúp em tìm lại chính mình.
Dưới trăng mờ, hai bóng hình đứng lặng,
Nỗi đau xưa giấu kín trong mắt họ,
Tình yêu còn đó, dù không thể quay lại,
Khoảnh khắc này, vẫn mãi không phai.
Hết
Thật ra lúc đầu nó là Api nhưng mình lại viết là Blaze ; lười quá nên cứ để như vậy =)))
Cảm ơn các bạn đã đọc ; hẹn gặp lại các bạn vào những chương kế tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com