Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tháp Tội Lỗi : Con đường của lửa (4.1)

Hồi 4.1 : Rạn Nứt Tâm Hồn Dưới Lòng Đất

Blaze bước xuống từng bậc thang của Tháp Đại Tội, chậm rãi nhưng đầy kiên định, hướng về tầng thứ ba – nơi mà bóng tối dường như bao trùm mọi thứ. Không khí nơi đây đặc quánh và ngột ngạt, như thể mỗi hạt không khí đều mang theo một áp lực vô hình, đè nén vào lồng ngực cậu. Mùi ẩm mốc của đá vôi pha lẫn với hơi lạnh ẩm ướt từ những bức tường xung quanh khiến không gian trở nên càng bức bối, như thể tháp này đã được xây dựng lên từ chính những nỗi ám ảnh của những kẻ đã từng bước qua đây. Cảm giác tĩnh lặng đến nghẹt thở, nhưng ẩn sâu trong đó là một sự đe dọa thường trực, như thể cậu đang tiến sâu vào một cái bẫy không thể tránh khỏi, nơi mà sự đối đầu với cái ác là điều không thể tránh khỏi.

Đôi mắt Blaze, sắc bén như kiếm, vẫn không rời khỏi con đường phía trước. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa trong tay cậu nhấp nháy như một ngọn đuốc sắp tắt, nhưng đủ để soi sáng từng mảng đá vỡ vụn dưới chân. Những viên đá cứng cáp, giờ đây vỡ vụn thành những mảnh vụn sắc nhọn, phản chiếu ánh lửa loang lổ, tạo nên những bóng đen kỳ quái trên các bức tường bao quanh. Mỗi bước đi của Blaze vang lên tiếng động khô khốc, như những lời cảnh báo từ chính lòng đất, mỗi tiếng động như làm cho không gian thêm nặng nề, đầy lo âu. Mặt đất dưới chân cậu không còn vững chãi, nó trượt nhẹ dưới mỗi bước đi, giống như chính nơi này đang cố gắng nuốt chửng cậu vào trong lòng tháp tối tăm vô tận.

Cảnh vật xung quanh càng lúc càng mờ mịt, khiến cậu không thể nhìn thấy rõ ràng hết mọi thứ. Những bức tường đá xám xịt, lạnh lẽo, che khuất không gian trước mắt, và mỗi ngọn đèn dầu treo rải rác trong hành lang đều mang lại một cảm giác mơ hồ, như thể thời gian ở đây bị tắt nghẽn, không thể trôi qua. Cảm giác như không gian này không có điểm bắt đầu và kết thúc, mà là một vòng xoáy khép kín, nơi mà sự tồn tại của cậu, như một sự xâm nhập của ánh sáng vào bóng tối, càng làm nổi bật những vết nứt và vết tích của quá khứ. Mỗi bước đi của Blaze dường như đang xé nát không gian, khiến tháp trở nên sống động và ám ảnh hơn bao giờ hết.

Đây không chỉ là một thử thách về thể xác, mà là một trận chiến với những cảm xúc vỡ vụn, những nỗi đau chưa thể nguôi ngoai, đang giăng kín lối đi. Những bức tường này như chứa đựng những ký ức đau thương, mỗi mảnh đá vỡ như là một phần của quá khứ đen tối đang cố gắng kéo Blaze vào sự hủy diệt. Những âm thanh kỳ lạ từ bóng tối, những tiếng thì thầm mơ hồ từ những góc tối, chỉ có thể cảm nhận chứ không thể nghe rõ, như thể tháp này đang chờ đợi ai đó để vỡ òa trong sự hoang tàn và tuyệt vọng.

Mỗi bước tiến của Blaze không chỉ là sự đối mặt với thử thách bên ngoài mà còn là cuộc chiến trong lòng cậu. Những kẻ đợi sẵn ở phía trước không chỉ là những đối thủ thể xác mà còn là những bóng ma của quá khứ, những hình ảnh, những nỗi sợ mà Blaze không thể quên. Chúng là những kẻ mà cậu phải đối mặt không chỉ bằng sức mạnh, mà bằng cả ý chí và lòng kiên cường. Tháp Đại Tội không chỉ là một mê cung vật lý mà còn là một mê cung của những đau đớn, những vết thương chưa lành, và những kẻ bị giam cầm trong chính cảm xúc của họ, chờ đợi để cậu phá vỡ sự im lặng đó, để bước ra khỏi bóng tối.

Blaze tiếp tục bước qua một hành lang hẹp, không gian xung quanh như càng trở nên chật hẹp và tù túng. Mặt đất dưới chân cậu vang lên những tiếng rên rỉ khẽ, như thể chính nền móng của tháp đang gào thét, bị xé nát bởi sức nặng của những bước chân cứng cỏi. Cảm giác nặng nề đè lên lồng ngực khiến cậu không thể dừng lại, dù chỉ là một khoảnh khắc. Không khí ở đây đặc quánh, giống như một cái kén bao bọc lấy mỗi giác quan của Blaze, khiến mọi thứ trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại bóng tối và cảm giác sắp xảy ra điều gì đó kinh hoàng. Đầu óc cậu quay cuồng trong sự căng thẳng, nhưng trái tim vẫn không ngừng đập mạnh mẽ, dẫn dắt cậu về phía trước.

Đột ngột, như thể không gian đã bị xé mở, hành lang hẹp bỗng nhiên mở rộng ra một vực sâu thăm thẳm, một hố đen tuyệt vọng mà Blaze không thể nhìn thấy đáy. Ánh sáng từ ngọn lửa trong tay cậu chỉ đủ để phản chiếu lại những tia sáng lẻ loi từ những vết nứt trên vách đá, nhưng tất cả đều bị nuốt chửng bởi sự tăm tối bao phủ mọi thứ. Trung tâm của vực thẳm này là một cột nham thạch khổng lồ, vươn lên cao ngất, như một cột trụ vĩnh cửu của đau khổ và hủy diệt. Và ở đó, đứng vững như một gã khổng lồ bất diệt, là Rev!Earthquake, một sinh vật không phải chỉ được tạo thành từ đá và đất, mà là chính sự đau đớn, sự giận dữ và nỗi tuyệt vọng chảy đẫm trong huyết quản của hắn.

Rev!Earthquake không chỉ là kẻ mạnh mẽ mà Blaze phải đối mặt, mà hắn là hiện thân của một nỗi lòng thù hận, một sinh vật sinh ra từ chính nỗi đau của hắn. Cơ thể hắn là một khối hỗn độn, những mảng đá và đất đá nứt vỡ không ngừng vương ra, từng vết nứt trên cơ thể hắn như những vết sẹo không bao giờ lành, những vết tích của sự đau đớn kéo dài từ thuở hồng hoang. Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn lửa của Blaze chạm vào những vết nứt đó, tạo thành những tia sáng chói lòa, làm lộ rõ một đôi mắt sáng rực, như hai ngọn lửa cháy bùng trong bóng tối. Đôi mắt ấy không chỉ rực sáng, mà còn chứa đựng một sự giận dữ thầm lặng, một nỗi khát khao không bao giờ thỏa mãn, giống như một con sói bị đày đọa, luôn đói khát nhưng chẳng bao giờ tìm thấy được gì để ăn.

Blaze có thể cảm nhận rõ ràng sự đau khổ sâu thẳm đang ẩn chứa trong đôi mắt đó. Một nỗi đau không thể nào diễn tả bằng lời, không phải chỉ là một cơn giận dữ hay oán hận mà là một sự cô đơn tuyệt vọng đến mức tuyệt vọng đến tột cùng. Đó là một nỗi khát khao không bao giờ nguôi, một sự đau đớn tột cùng của một sinh vật đã mất đi tất cả, chỉ còn lại bản thân mình và sự hủy diệt như một cách để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Đôi mắt đó nhìn thẳng vào Blaze, không phải với sự thách thức, mà là với một sự trống rỗng, như thể hắn đang nhìn vào một thế giới mà chính hắn đã từ bỏ, nơi không còn bất kỳ hy vọng nào, chỉ còn lại những mảnh vụn của quá khứ.

Mỗi bước của Blaze, dù quyết liệt, vẫn không thể xóa đi sự bao trùm của bóng tối xung quanh. Và khi ánh mắt cậu chạm phải ánh sáng rực rỡ từ đôi mắt của Rev!Earthquake, cảm giác đó như một sự va chạm mạnh mẽ giữa hai thế giới khác biệt, một cú va chạm của sự đau đớn và sự khao khát không bao giờ được đáp lại. Đây không chỉ là một trận chiến giữa hai sức mạnh, mà là cuộc đối đầu giữa hai linh hồn bị giam cầm trong những nỗi đau vô tận của chính họ, nơi mà mỗi bên đều đang tìm kiếm một lối thoát, dù biết rằng con đường ấy không bao giờ dẫn đến sự giải thoát.

Rev!Earthquake lên tiếng, giọng nói của hắn vang lên như một trận động đất, rền rĩ và nặng nề, như thể từng khối đá đang vỡ vụn trong không gian xung quanh:

"Cuối cùng ngươi cũng tới, Blaze... Ánh sáng rực rỡ của ngươi, dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ chẳng bao giờ thuộc về bóng tối này."

Những từ đó giống như một lời tuyên cáo, mỗi chữ như một nhát búa nặng nề đập vào không gian, làm rung chuyển không chỉ đất đá, mà cả tâm trí của Blaze. Cậu không thể không cảm nhận được sự bức bối của lời nói ấy, như thể chúng đang bóp nghẹt không khí, làm cho lồng ngực cậu thêm nặng nề. Nhưng Blaze không cho phép mình lung lay. Anh nhíu mày, siết chặt nắm tay, để ngọn lửa trong lòng bùng cháy mạnh mẽ hơn. Lửa quanh cơ thể cậu như muốn thoát ra, kháng cự lại sự áp đảo từ đối thủ. Cậu đứng vững, ánh mắt không hề rời khỏi Rev!Earthquake, không để sự căng thẳng trong không khí làm mình chệch hướng.

"Ta không có thời gian để nghe ngươi lải nhải." Blaze nói, từng từ thốt ra đầy quyết đoán, "Ngươi đã chọn sai khi đứng giữa ta và lối ra."

Rev!Earthquake cười khẩy, một tiếng cười vang dội, chấn động cả không gian xung quanh, khiến những cột nham thạch vỡ vụn và lắc lư.

"Lối ra?" Hắn nhếch môi, đôi mắt sáng rực không hề có chút thương cảm,

"Ngươi không hiểu đâu, Blaze. Lối ra của ngươi chính là bóng tối mà ta đã khao khát từ lâu. Ngươi nghĩ mình có thể đi qua nơi này mà không để lại gì sao? Không, Blaze, ta là những gì ngươi đã bỏ lại phía sau, là tất cả những thứ ngươi không bao giờ nhìn thấy."
Câu nói đó xuyên qua không gian như một mũi dao sắc bén, đánh thẳng vào những mảnh vỡ trong lòng Blaze. Cậu cau mày, bước tới một bước, đôi mắt bừng lên ngọn lửa quyết tâm.

"Ngươi đang nói gì?" Blaze cất giọng, mạnh mẽ và rõ ràng, "Nếu ngươi có gì muốn nói, thì nói thẳng ra đi."

Rev!Earthquake nheo mắt, gương mặt hắn trở nên tăm tối hơn, giọng nói trầm thấp như thể hắn đang nhấn chìm mọi thứ trong sự đau khổ vô tận.

"Ngươi không hiểu đâu, Blaze," hắn nói, mỗi từ đều kéo dài như một nhát kiếm đâm vào sự tỉnh táo của Blaze.

"Ngươi chẳng bao giờ để ý đến những gì ta đã phải chịu đựng. Ngươi luôn quá bận rộn với cuộc sống của mình, quá mãi mê tìm kiếm con đường sáng để đi, mà không bao giờ nhìn lại những kẻ đứng sau ngươi. Ta đã luôn nhìn thấy ngươi, thấy tất cả những gì ngươi có. Ngươi thật may mắn, Blaze... Và ta chỉ có thể ghen tị."
Giọng hắn như một đám mây đen phủ kín bầu trời, kéo theo những tảng đá nặng nề của quá khứ, những ký ức đau đớn không thể thoát ra. Blaze cảm nhận được sự căng thẳng trong lời nói của Rev!Earthquake, sự u uất không thể giấu giếm. Nhưng dù cho trái tim của hắn có nặng trĩu đau thương đến đâu, Blaze cũng không thể để mình bị xiêu vẹo.

Cậu tiến lên thêm một bước, đôi mắt rực lửa, ánh sáng xung quanh cơ thể càng trở nên mạnh mẽ, như để phản kháng lại sự u tối của kẻ đối diện.

"Ta không quan tâm đến những thứ ngươi nói," Blaze nói, giọng đầy kiên quyết, không còn chút dao động nào. "Ta chỉ cần ngừng ngươi ở đây, trước khi ngươi có thể tạo ra thêm bất kỳ sự hủy diệt nào nữa."

Ánh lửa của Blaze bùng cháy dữ dội, như muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ ngáng đường. Nhưng trước mặt cậu, Rev!Earthquake vẫn đứng vững, một sinh vật khổng lồ và đầy đau đớn, ánh mắt hắn không còn chút hy vọng, chỉ còn lại sự giận dữ và khao khát không thể tắt. Trận chiến giữa hai thế lực này đã bắt đầu, và không ai biết liệu nó sẽ kết thúc như thế nào.

Rev!Earthquake gầm lên, tiếng thét vang vọng như hàng ngàn tảng đá lớn đang bị nghiền nát, làm cho không gian xung quanh rung chuyển mạnh mẽ. Hắn vung cánh tay khổng lồ, sức mạnh từ động tác ấy lan tỏa ra như một cơn địa chấn, khiến mặt đất dưới chân Blaze rạn nứt và chao đảo dữ dội. Những cột đá quanh vực sâu nứt vỡ từng mảnh, tạo ra những tiếng nổ vang dội, trong khi các tảng đá lớn từ trên cao đổ ầm xuống như cơn mưa chết chóc.

Từ lòng đất nứt nẻ, những cánh tay đá khổng lồ trồi lên, từng đường nét sắc nhọn, thô ráp, toát ra sự đe dọa. Chúng vươn dài với tốc độ kinh hoàng, hướng tới Blaze như muốn nghiền nát cậu.

Blaze, trong giây lát, cảm nhận được áp lực khủng khiếp của trận chiến, nhưng cậu không nao núng. Với một động tác dứt khoát, cậu nhảy lùi lại, tránh được đòn tấn công đầu tiên. Đôi mắt Blaze ánh lên sự quyết tâm mãnh liệt, ngọn lửa xung quanh cậu bùng lên dữ dội như để đáp trả lại sự áp đảo của đối thủ.

Cậu lướt qua không gian đầy hỗn loạn, từng bước di chuyển nhanh nhẹn, linh hoạt né tránh những cánh tay đá đang cố bắt lấy mình. Rồi, chỉ trong tích tắc, Blaze giơ tay, điều khiển ngọn lửa của mình bắn ra như những con rồng đỏ rực, quấn lấy các cánh tay đá. Tiếng đá nứt vỡ vang lên khi ngọn lửa bùng cháy, thiêu rụi từng phần của những cánh tay khổng lồ.

Nhưng Rev!Earthquake không dễ dàng bị khuất phục. Hắn gầm lên một tiếng đầy tức giận, làm rung chuyển cả không gian, triệu hồi thêm nhiều cánh tay đá từ sâu trong lòng đất. Chúng vươn lên không ngừng, dày đặc như một cánh rừng chết chóc, bao phủ mọi lối thoát.

Blaze nhận ra rằng cậu không thể tiếp tục chỉ né tránh và phòng thủ. Thời gian không đứng về phía cậu, và nếu kéo dài trận chiến, cậu có thể kiệt sức trước kẻ thù. Với ánh mắt sắc lạnh, cậu tập trung sức mạnh, để ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ hơn nữa, rồi phóng ra một luồng lửa dữ dội, như một cơn bão đỏ rực, nhắm thẳng vào Rev!Earthquake.

Luồng lửa lao đi như một cột sáng cuồng nộ, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó, khiến không khí trở nên nóng bỏng và rung động mạnh mẽ. Nhưng Rev!Earthquake không lùi bước. Hắn giơ cánh tay to lớn, nứt nẻ của mình chắn trước ngực, chịu đựng toàn bộ ngọn lửa hủy diệt.

Ánh sáng của ngọn lửa chiếu rọi lên cơ thể hắn, làm lộ ra những đường nứt đỏ rực như dung nham sôi sục bên trong. Dù bị sức nóng thiêu đốt, hắn vẫn đứng vững, đôi mắt cháy lên một sự thù hận không thể lay chuyển. Giữa làn khói và sức nóng, hắn gầm vang:

"Ngươi nghĩ ngọn lửa nhỏ bé của ngươi có thể hạ gục ta sao? Blaze, ngươi chỉ là một tia sáng mong manh, còn ta là sức mạnh của cả mặt đất này!"

Blaze lùi lại một bước, mồ hôi rịn ra trên trán, nhưng ngọn lửa quanh cậu không hề giảm bớt. Cậu siết chặt tay, quyết tâm cháy bỏng như ngọn lửa của mình, sẵn sàng cho đòn tấn công tiếp theo trong trận chiến không khoan nhượng này.

Rev!Earthquake bật cười, tiếng cười như tiếng rền rĩ của đất đá đang va chạm, lan tỏa khắp không gian tối tăm của vực sâu. Hắn nhìn Blaze với ánh mắt ngạo nghễ, giọng nói vang vọng như được khuếch đại bởi chính lòng đất:

"Ngươi có thể tấn công, nhưng ngươi sẽ không bao giờ phá hủy được ta. Ta là đất, là cội nguồn, là sự trường tồn vượt qua cả thời gian. Ngọn lửa nhỏ bé của ngươi, Blaze, chẳng là gì ngoài một tia sáng yếu ớt."

Blaze không đáp ngay. Đôi mắt cậu ánh lên tia nhìn sắc lạnh, sự phẫn nộ hòa quyện với quyết tâm, ngọn lửa quanh cậu bùng lên mãnh liệt hơn, như phản ứng với những lời khiêu khích. Không chút do dự, Blaze lao tới một cột đá lớn gần đó, tung ra một cú đấm đầy sức mạnh. Ngọn lửa từ nắm đấm bùng nổ, xuyên qua cột đá như một mũi giáo rực cháy, làm nó vỡ tan thành hàng nghìn mảnh.

Tiếng nổ vang dội xé toạc không gian, những mảnh đá bị cuốn vào trong một làn sóng lửa đỏ rực, cuồn cuộn lao về phía Rev!Earthquake. Làn sóng mang theo sức nóng bỏng rát, như thể muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.

Nhưng Rev!Earthquake vẫn đứng đó, thân hình khổng lồ của hắn trơ như một ngọn núi. Làn sóng lửa quét qua, nhưng chỉ để lại những vết nứt nhỏ trên cơ thể hắn, lập tức được lòng đất bù đắp lại. Hắn vươn tay phủi nhẹ bụi đá trên vai, tiếng cười lại vang lên đầy giễu cợt:

"Chỉ thế thôi sao, Blaze? Ngươi nghĩ lửa của mình có thể đánh bại được ta sao? Ta đã chứng kiến những ngọn lửa còn mãnh liệt hơn thế bị dập tắt trong lòng đất này."

Hắn bước về phía trước, từng bước chân nặng nề như khiến cả mặt đất run rẩy. Đôi mắt hắn ánh lên sự mỉa mai, nhưng sâu bên trong là một tia u tối khó tả, như cơn cuồng nộ của đất đá đang chực chờ phun trào.

"Hãy nhìn lại, Blaze. Ngươi có sức mạnh, có ánh sáng. Nhưng ngươi không bao giờ hiểu được bóng tối, nỗi đau mà nó mang lại, nỗi ghen tị chôn chặt trong ta. Ngươi nghĩ mình khác biệt sao? Ngươi nghĩ mình vĩ đại hơn? Đừng quên, ánh sáng của ngươi chỉ khiến bóng tối này càng dày đặc hơn mà thôi."

Blaze lặng người trong giây lát, những lời nói của Rev!Earthquake như từng nhát búa gõ vào lòng cậu. Nhưng rồi, ngọn lửa trong mắt Blaze lại bừng cháy mạnh mẽ hơn, không phải vì giận dữ, mà vì sự kiên định. Cậu siết chặt tay, bước lên, đối diện với con quái vật khổng lồ trước mặt, sẵn sàng cho cuộc đối đầu khốc liệt
.
"Ngươi sai rồi, Rev!Earthquake. Lửa không chỉ là sự phá hủy. Lửa còn là hy vọng, là ý chí không bao giờ tắt. Và ta sẽ cho ngươi thấy ánh sáng này mạnh mẽ đến mức nào."

Rev!Earthquake cất tiếng, giọng nói trầm đục vang vọng khắp không gian, như tiếng vọng từ sâu thẳm lòng đất, đầy mỉa mai và khiêu khích:

"Ngươi nghĩ lửa của mình có thể đánh bại được ta sao, Blaze? Lửa thì sao chứ? Nó bừng sáng rồi lụi tàn dần!"

Hắn dừng lại, ánh mắt sáng rực như những viên đá magma cháy âm ỉ trong bóng tối. Một nụ cười nhếch mép hiện trên gương mặt nứt nẻ của hắn, và trong giọng nói, một sự độc ác khó tả vang lên, như những mảng đất đá nghiền nát dưới áp lực:

"Hãy nhìn lại đi, Blaze. Ngươi nói về ánh sáng, về hy vọng, nhưng ngươi có thực sự hiểu không? Ánh sáng của ngươi không đủ để bảo vệ tất cả. Những kẻ ngươi yêu quý, những gì ngươi bảo vệ... liệu chúng có thực sự an toàn? Hay chính ngươi, với sự tồn tại của mình, đã khiến chúng phải chịu đựng? Đừng quên, ánh sáng luôn tạo ra bóng tối, và bóng tối đó chính là ta!"

Rev!Earthquake giơ cánh tay to lớn lên, một động tác đơn giản nhưng đầy sức mạnh. Lòng đất đáp lại hắn, những hình ảnh mờ nhạt hiện lên trong màn đất bụi dâng cao. Những gương mặt thân quen lấp ló trong cơn bão bụi đất—những kẻ Blaze từng chiến đấu vì, từng bảo vệ, giờ đây hiện lên với đôi mắt trống rỗng, như bị nuốt chửng bởi bóng tối vô tận.

"Ngươi hiểu chưa, Blaze? Chúng ta sẽ thấy ai mới là kẻ đáng phải ghen tị. Ngươi có thể thắp sáng con đường của mình, nhưng hãy nhìn xem, mọi ánh sáng đều để lại dấu chân của bóng tối phía sau. Chính ngươi... là nguyên nhân."

Blaze siết chặt nắm tay, đôi mắt bừng sáng, nhưng sâu thẳm trong lòng, một tia nghi ngờ len lỏi. Lửa quanh cậu cháy dữ dội hơn, như thể cố gắng thiêu rụi những lời nói đen tối của Rev!Earthquake. Nhưng cậu biết, trận chiến này không chỉ là cuộc chiến của sức mạnh, mà còn là cuộc đối đầu giữa niềm tin và sự hoài nghi mà kẻ thù đang cố gắng gieo vào cậu.

Rev!Earthquake, sau khi nhận ra sức mạnh của Blaze không dễ bị khuất phục, bỗng thay đổi chiến thuật. Hắn giơ nắm đấm lên, đập mạnh xuống mặt đất với một tiếng vang dữ dội như thể vũ trụ đang bị nứt ra. Cả không gian xung quanh bỗng nhiên thay đổi. Mặt đất dưới chân Blaze rùng mình, rồi vỡ vụn thành hàng loạt bức tường đá khổng lồ, vây chặt cậu vào một mê cung tựa như địa ngục, tách biệt cậu khỏi điểm xuất phát. Từ trong bóng tối, một tiếng cười vang vọng khắp nơi, hòa lẫn vào từng vết nứt, dội lại từ mọi phía như một lời đe dọa không thể tránh khỏi.

"Ngươi đã bao giờ nghĩ về những kẻ mà ngươi bỏ lại phía sau chưa, Blaze?" Giọng của Rev!Earthquake như một cơn sóng ngầm cuốn trôi mọi thứ, lạnh lẽo và đầy nỗi oán hận.

"Ngươi luôn tiến về phía trước, không một lần nhìn lại, không một lần quan tâm đến những gì mình đã bỏ rơi. Nhưng ta, ta luôn nhìn ngươi. Ta nhìn thấy ngọn lửa ấm áp mà ngươi dành cho họ. Những kẻ đó... họ may mắn biết bao, Blaze. Họ có ngươi. Còn ta... ta chỉ có bóng tối, và sự khao khát vô tận."

Blaze dừng lại, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu nghiến răng, cố gắng tập trung. Lửa quanh người cậu bùng cháy mạnh mẽ hơn, nhưng mỗi lần đấm vào những bức tường đá, chỉ càng khiến cậu mệt mỏi hơn. Mỗi bước đi của cậu như bị nắm giữ bởi một lực lượng vô hình mạnh mẽ, không thể phá vỡ. Mê cung đá vây kín, mỗi cánh cửa đều dẫn đến bóng tối, nơi tiếng của Rev!Earthquake vẫn vang lên, giọng điệu giễu cợt, đầy ẩn ý và giận dữ.

"Ngươi không hiểu, đúng không?" Hắn cười nham hiểm, như thể đang tận hưởng nỗi khổ sở của Blaze.

"Ta không ghét ngươi, Blaze. Không, ta chỉ... chỉ muốn ngươi. Ta muốn ngọn lửa đó, muốn sự quan tâm của ngươi. Nhưng ngươi chưa bao giờ nhìn về phía ta. Ngươi chưa bao giờ thấy được cái bóng đen đang vươn dài sau lưng ngươi, Blaze. Ta chỉ muốn ngươi là của ta, nhưng ngươi không bao giờ cho ta cơ hội."

Blaze không thể tránh khỏi cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Những lời nói của Rev!Earthquake như một vết cắt sắc lẹm, cắt vào trái tim cậu. Mỗi câu nói của hắn như một mũi tên nhắm đúng vào những vết thương mà Blaze luôn cố gắng che giấu, những cảm xúc mà cậu luôn chối bỏ. Nhưng Blaze, với lòng kiên định không thể lay chuyển, lắc đầu. Anh siết chặt tay lại, lửa xung quanh càng bùng lên dữ dội.

"Ngươi có thể nói thế nào đi chăng nữa, nhưng ta sẽ không bao giờ thuộc về ngươi,"

Blaze thốt lên, giọng đầy quyết tâm, dù có chút gì đó chao đảo trong lòng. Cậu không thể để những lời của kẻ thù xâm chiếm tâm trí mình. Hắn có thể khiến thế giới xung quanh cậu sụp đổ, nhưng Blaze biết rằng chỉ có một cách duy nhất để chiến thắng – đó là bảo vệ những gì cậu yêu thương, bằng mọi giá.

Blaze, sau một thời gian dài dò tìm, cuối cùng cũng phát hiện được vị trí của Rev!Earthquake, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn một hàng phòng thủ vững chắc. Một bức tường đất khổng lồ mọc lên như một tấm chắn vô hình, ngăn cách cậu với kẻ thù. Bức tường dường như không có điểm yếu, vững chãi như chính sức mạnh của Rev!Earthquake. Blaze không do dự, cậu tập trung toàn bộ sức mạnh vào ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể mình. Lửa cuộn quanh người, bao trùm cả cánh tay, rồi lao thẳng vào bức tường đá. Một tiếng nổ vang lên, những tảng đá bốc cháy vỡ vụn, nhưng bức tường vẫn không sụp đổ hoàn toàn. Cảm giác thất bại thoáng qua trong tâm trí Blaze, nhưng cậu không thể dừng lại. Cậu biết, nếu không đánh bại được Rev!Earthquake ngay lúc này, mọi thứ sẽ kết thúc.

Quyết tâm không để sự trì hoãn làm hại mình thêm nữa, Blaze rút từ thắt lưng mình một con dao bạc, lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh sáng lửa. Cậu nhanh chóng bao quanh nó bằng ngọn lửa dữ dội, tạo ra một vũ khí nguy hiểm gấp bội. Không chút do dự, Blaze vung mạnh con dao về phía trái tim của Rev!Earthquake. Cả không gian như ngừng lại trong khoảnh khắc, một ánh sáng lóe lên từ trung tâm của trái tim hắn, rực rỡ như một ngôi sao đang lụi tàn. Rev!Earthquake không hề nhúc nhích, không hề tránh né. Một nụ cười buồn lướt qua môi hắn, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

"Ngươi làm tốt lắm, Blaze," hắn thì thầm, giọng nói đầy ngụ ý. "Nhưng ngươi sẽ không bao giờ hiểu... ta chỉ muốn một lần, được chạm tới ánh sáng của ngươi."

Con dao bạc, ngập trong lửa, xuyên qua không gian như một tia chớp, nhưng khi nó chạm vào trái tim của Rev!Earthquake, một thứ gì đó kỳ lạ xảy ra. Trái tim hắn không hề vỡ ra ngay lập tức, mà phát sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như một phản ứng của sự sống đang bùng lên dữ dội. Nhưng chỉ trong giây lát, con dao bạc lướt qua trái tim đó như một vết dao cắt vào không khí, và trái tim sáng rực bỗng nổ tung thành hàng nghìn mảnh nhỏ, lấp lánh như ngôi sao vụn vỡ.

Blaze chỉ kịp nhìn thấy những mảnh vụn của trái tim tán loạn rơi xuống vực sâu, trong khi Rev!Earthquake, với ánh mắt vẫn đầy những nỗi khát khao chưa được thỏa mãn, tan ra thành những mảnh đá nhỏ. Cơ thể khổng lồ của hắn vỡ vụn trong không gian, từng mảnh đá rơi tự do, lăn trôi vào vực thẳm bên dưới, và tất cả chỉ còn lại một không gian tĩnh lặng, như thể cuộc chiến này chưa bao giờ xảy ra.

Blaze đứng đó, mồ hôi lạnh phủ đầy mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những mảnh vụn của đối thủ. Cảm giác chiến thắng không đến kịp, chỉ còn lại sự trống vắng, như một vết thương sâu hoắm trong tâm hồn cậu, vết thương mà Blaze không thể lý giải.

Khi Rev!Earthquake hoàn toàn tan biến, Blaze đứng lặng người, mắt nhìn xuống mặt đất. Một vật gì đó bắt ánh sáng của ngọn lửa, phản chiếu yếu ớt trên nền đá lạnh lẽo – một chiếc lược gỗ nhỏ, nằm cô độc dưới đất. Cậu khẽ cúi xuống, tay chạm vào chiếc lược, và ngay lập tức, một khoảnh khắc ký ức chợt ùa về, mạnh mẽ và sống động như thể thời gian ngừng trôi.

Cảnh tượng hiện lên trong tâm trí Blaze như một bức tranh tĩnh lặng nhưng đầy cảm xúc: "Người ấy" đang ngồi trước cậu, nhẹ nhàng chải tóc cho Blaze, từng động tác đều đầy sự âu yếm, như muốn lưu giữ từng giây phút bên nhau. Giọng nói của "người ấy" vang lên dịu dàng, Ll đầy tình cảm.

-"Anh sẽ dùng chiếc lược này để chải tóc cho em... suốt đời, luôn."

Blaze, với ánh mắt nghịch ngợm, nhẹ nhàng trả lời:

-"Em thích để người khác chải hơn."

Một khoảnh khắc im lặng, rồi "người ấy" dừng lại, không vội vàng, chỉ khẽ cười rồi nói tiếp:

-"Vậy anh sẽ..."

Blaze đột ngột giật mình, vội vã múa tay chân như thể muốn sửa chữa lời nói của mình.

-"Em đùa thôi! Anh chải vẫn là nhất!"

Nghe vậy, "người ấy" mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp tục chải tóc cho Blaze mà không nói thêm lời nào. Và giọng nói ấm áp lại vang lên trong không gian yên tĩnh:

-"Vậy mới ngoan chứ."

Ký ức ấy kết thúc đột ngột, để lại một khoảng trống khó hiểu trong lòng Blaze. Cảm giác ngọt ngào, ấm áp dường như chưa bao giờ thật sự rời xa, nhưng lại mang theo một nỗi bâng khuâng khó tả. Cậu không thể hiểu được tại sao khi "người ấy" nói từ "sẽ," tất cả dường như trở nên nhòe đi, mơ hồ, như thể có một điều gì đó đang bị giấu kín trong bóng tối.

Đột nhiên, giọng của Rev!Earthquake vang lên, khẽ như một cơn gió thoảng qua, nhưng đầy nỗi căm hận và nỗi tiếc nuối:

-"Ngươi sẽ không bao giờ nhớ... còn ta, ta sẽ nhớ mãi... Ngươi là ánh sáng duy nhất mà ta muốn giữ lấy... nhưng ta luôn ở đây, trong lòng đất này, nhìn ngươi mãi mãi."

Blaze cảm thấy từng từ ngữ của Rev!Earthquake như một vết cắt sâu vào tâm hồn, nỗi đau đan xen với sự đố kị không thể xóa nhòa. Cậu đứng lặng người, cảm giác những ký ức vỡ vụn, những mảnh tình yêu và hận thù như một làn sóng dâng lên trong lòng.

Cuối cùng, Blaze quay người, bước ra khỏi nơi này, nơi chứa đầy những nỗi đau và sự đố kị. Mỗi bước đi của cậu như một cuộc chạy trốn khỏi những bóng ma trong quá khứ, để lại sau lưng tất cả những gì không thể xóa đi, chỉ còn lại nỗi cô đơn lặng thầm và một ánh sáng xa xôi, mờ ảo.

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com