Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 13

Anh lái xe đưa hắn về nhà mình, hắn cởi giày ra rồi lẽo đẽo đi theo anh vào nhà.

"Cậu đói chưa?"

"Em có hơi đói..."

Anh gật đầu rồi cởi áo ngoài ra đi thẳng vào trong bếp rồi hâm đồ ăn lại.

"Jungkook này..."

"Vâng?"

"Cậu và Sun Hee tính thế nào?"

Hắn im lặng một chút rồi cười trừ.

"Em cũng chẳng biết nữa, lúc nãy em tức quá nên lỡ ra tay mạnh với cô ấy".

Nói như vậy là hắn chưa chia tay sao? Chậc, làm anh tưởng đường ai nấy đi rồi chứ.

"Cậu còn yêu cô ta không?"

Hắn nhìn anh rồi lắc đầu.

"Em không biết, em không xác định được".

Anh đặt đồ ăn xuống bàn rồi nhàn nhạt nói chuyện với hắn.

"Vì sao cậu lại thích cô ta nhiều đến vậy?"

Nghe câu hỏi này mắt Jungkook liền sáng hẳn lên, hắn cầm đũa rồi mỉm cười nói:

"Người ngoài không biết nhưng Sun Hee thật sự tốt, em với cô ấy quen gần được một năm và nhận thấy cô ấy là người tốt bởi vì... Lúc em bị bệnh ấy cô ấy rất lo lắng cho em, cô ấy còn hay cho những đứa trẻ ở cô nhi quà bánh và tất cả những gì cô ấy có. Nói chung với em Sun Hee đúng như cái tên, cô ấy lương thiện mà... Nhưng em chẳng hiểu tại sao lại..."

"Cái gì cũng có hai mặt hết, tôi từng hỏi cậu, cậu hiểu cô ta được bao nhiêu? Những gì cậu thấy cũng chỉ có một mặt, những gì người khác thấy cũng vậy, cũng chỉ là một mặt của cô ta nhưng thật xui khi người khác nhìn đúng vào mặt xấu của Sun Hee. Dù gì cậu cũng mới quen được một năm thôi mà tính cưới rồi, cậu không thấy quá vội sao?"

Hắn nắm chặt đôi đũa trong tay rồi khẽ cất lời:

"Em đã nói rồi, em chỉ muốn bảo vệ cô ấy thôi..."

Anh thở dài một hơi rồi đặt đũa xuống nhìn hắn. Hắn căng thẳng không dám ăn nữa, cả hai người mặt đối mặt nhìn nhau trong vài giây cuối cùng anh là người cất tiếng trước.

"Trước kia tôi có đọc một quyển sách rất hay nói về cậu bé đi đôi giày ngược nhưng lại chẳng muốn đổi giày lại đi cho đúng, nó mặc kệ lời khuyên của những người xung quanh mình bởi vì nó chỉ nghe lời cô bé mà nó thích, cô bé nói với nó rằng đi giày như vậy trông rất hợp với nó, và từ nhỏ cho đến lớn nó vẫn luôn đi đôi giày ngược. Trong mắt của cô bé và trong mắt của người ngoài, nó luôn là một thằng ngốc. Nhưng đối với nó mà nói, đi giày ngược chính là chân lý không thể nào thay đổi được. Cho đến một ngày cô bé nó thích cười nhạo việc nó đi đôi giày ngược thì nó mới nhận ra, hóa ra ngay từ đầu cô bé đó đã coi nó là một thằng ngốc và muốn trêu đùa. Đáng tiếc khi nó nhận ra thì đã quá muộn rồi".

Hắn ngẩn người nhìn anh, anh mỉm cười gắp đồ ăn bỏ vào bát của hắn.

"Cậu thấy thế nào về thằng nhóc đấy?"

"Em... Nó chỉ là cố chấp tin theo lời người nó thương thôi... Nhưng kết cục lại không tốt".

Anh giữ nguyên nụ cười xoa nhẹ đầu của hắn.

"Giống cậu đấy, tuy nhiên kết cục tốt hay không thì tôi không biết. Tôi chỉ mong cậu được hạnh phúc với lựa chọn của mình thôi, sau một vài câu hỏi thì tôi hiểu rồi.

Cậu vẫn muốn cho Sun Hee một cơ hội, đúng không?"

Jungkook cắn chặt môi rồi gật đầu, anh tựa người vào ghế nhìn hắn.

"Nhưng người khác sẽ không, giết phải giết triệt để. Ngày nào con mồi còn sống, thì bất kì thời điểm nào nó cũng có thể cắn ngược lại mình cả. Cậu cho cô ta không có nghĩa người khác sẽ cho, hiểu chứ?"

"Nhưng..."

"Jungkook, nếu cậu gặp được một người tốt hơn thì chuyện tình của cậu ắt hẳn rất đẹp, bởi vì cậu là người chân thành."

Hắn im lặng không đáp lại lời của anh, anh cầm ly rượu lên rồi lắc nhẹ nó trong tay.

"Nói vậy thôi, cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều."

"Vâng..."

Nói rồi hắn cúi đầu ăn còn anh im lặng ngắm nhìn hắn. Hắn xứng đáng có một tình yêu tốt đẹp hơn...

Ăn xong hai người bọn họ ra tivi coi phim để giải trí, được một hồi anh lắp đĩa game vào chơi với hắn. Anh nói sơ qua cách chơi cho hắn nghe, hắn gật đầu rồi cầm máy lên. Bọn họ cười đùa với nhau rồi cứ như vậy cho đến nửa đêm, hắn bỏ máy xuống rồi quay sang nhìn anh.

"Anh... Em bị giết mất rồi"

"Ngồi yên đó, tôi phục thù cho cậu. Cậu bị tên đó giết bao nhiêu mạng?"

"Ba mạng... Cú cuối cùng em ngủm luôn"

Anh bật cười rồi điên cuồng tấn công nhân vật đã giết Jungkook trong game, kết quả chung cuộc là 15-3. Anh và Jungkook chiến thắng, Jimin quay sang bật ngón cái lên với Jungkook rồi hỏi:

"Hài lòng chưa?"

Jungkook phì cười dang hai tay ra ôm lấy anh vào người.

"Rất hài lòng, cảm ơn anh".

Anh ngồi trong lòng của hắn bất giác cũng bật cười, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên tóc của anh rồi cảm thán:

"Tóc anh thơm quá"

"Vậy sao? Tóc tôi đang tỏa hương thơm nồng nàn vì được cậu hôn đó"

Hắn nghe vậy ôm chặt anh vào người hơn, anh nằm gọn trong lòng hắn cũng chẳng buồn nhúc nhích làm gì. Mới có mấy tháng mà hắn đã to gấp hai lần anh rồi.

Jungkook xoay người anh lại đối diện với hắn, anh ngẩn đầu nhìn hắn, môi của anh tạo thành một đường cong rồi lên tiếng thốt ra chất giọng ngọt ngào kia.

"Sao đấy?"

Hắn nhìn chằm chằm vào môi của anh rồi cúi xuống hôn lên nó, anh nhiệt tình đáp lại hắn sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt đầy trêu ghẹo.

"Dạo gần đây cậu chủ động nhiều hơn rồi, tôi thích điểm này ở cậu".

Mặt của Jungkook thoáng chốc đỏ bừng vì lời khen đó của anh, hắn xoay anh về hướng của tivi, cằm hắn tựa lên đầu anh rồi cả hai chơi đến tối khuya. Anh ngủ quên trong lòng của hắn còn hắn thì làm điểm tựa cho anh suốt cả một đêm, hắn chợp mắt ngủ mà tay vẫn vòng qua ôm lấy eo anh sợ anh ngã thẳng xuống đất lại không hay...

Nói trắng ra anh mà ngã xuống đất hắn sẽ bị ăn đấm ngay lập tức, nên hắn nào dám để anh ngã chứ?

Vì điều đó cho nên buổi sáng khi tỉnh giấc cả người hắn đều tê dại không đứng lên nổi, anh thì khỏe khoắn ưỡn người ngồi dậy nhìn hắn sẵn tiện đá hắn một cái.

"Đừng có lười nữa, thức đi".

Hắn cau mày lại rồi níu lấy áo anh.

"Anh ơi... Tay em tê quá".

Anh nghi hoặc nhìn hắn rồi ra vẻ sửng sốt sau đó lùi ra sau vài bước.

"Đừng có nói với tôi... Hôm qua cậu không nhịn được mà dùng tay tự xử cả đêm đấy nhé? Jungkook à tôi biết cậu còn trẻ, còn khỏe nhưng việc... Tự xử nguyên đêm bằng tay như vậy thật không hay, tôi mà làm như vậy chắc tôi lên cơ quá".

"K-không phải, anh nghĩ đi đâu vậy chứ? Anh thật là... Đêm qua em ôm anh cả đêm mà".

Park Jimin bĩu môi nhìn hắn.

"Thật không đó? Tạm tin cậu nhưng đừng có tự xử đó nha, cần gì thì nói tôi sẽ giúp cho cậu".

Anh lại chọc hắn làm hắn ngại đến đỏ bừng mặt rồi lắc đầu. Jimin bật cười rồi ngồi xuống bóp nhẹ tay cho hắn, hắn nhìn anh rồi nhìn xuống tay mình, nó đỡ hơn lúc nãy rồi này.

"Được chưa?"

"Cảm ơn anh, tay em hết tê rồi".

"Ừm, lát bắn mười triệu vào tài khoản cho tôi, tiền công tôi xoa bóp cho cậu"

"..."

"Không đồng ý sao? Thấy cậu tội nghiệp nên ra giá nhẹ vậy mà cũng không chịu nữa à?"

"..."

"Tôi thấy cậu cũng giàu có rồi, nếu cậu muốn thì chuyển hai chục hay ba chục triệu gì đó cũng được. Tôi là miễn cưỡng nhận đấy nhé, thật ra tôi không muốn lấy tiền cao vậy đâu nhưng vẻ mặt cậu biểu tình quá nên tôi mới bất đắc dĩ lấy thêm thôi".

"Anh à..." hắn làm nũng gọi một tiếng làm tim anh mềm nhũn theo.

"Được rồi, đùa cậu thôi. Rửa mặt rồi ăn sáng với tôi".

"Vâng"

Nơi khác, Kim Taehyung trên đường đòi nợ thuê thì gặp Sun Hee, anh nhếch môi cười tiến lại gần cô nàng.

"Xin chào, không biết cô nàng lương thiện có tiền trả cho tôi chưa nhỉ? Trên đoạn clip thấy cô làm với ba người đàn ông cơ đấy chắc là nhiều tiền lắm đây. Có tiền rồi thì đưa đây đi nào, ba trăm năm mươi triệu".

"G-gì cơ? Sao lại tăng lên rồi?".

"Qua ngày đóng lời rồi còn gì, đúng là hết nói nổi. Nghe giọng điệu này là không đủ tiền đúng không? Gì chán thế... Làm một lúc ba người cùng những phi vụ kia mà vẫn không đủ?"

"Anh... Anh Kim, anh cho tôi thêm chút thời gian nữa được không?"

Cậu châm điếu thuốc lên rồi nắm tóc cô ta lại.

"Cô hẹn hơi lâu rồi đấy, ông đây cũng sắp hết kiên nhẫn rồi. Thời hạn hai ngày nữa, ít nhiều cũng phải trả tiền lời cho ông đây có biết chưa hả?"

"Vâng... Vâng..."

"Hai ngày này cứ một tiếng thì đi tìm đàn ông mà làm, trong vòng bốn mươi tám giờ cũng đủ tiền lời thôi. Quan trọng là cô có chịu được không đây, à quên đây là nghề của cô mà nhỉ?"

Cô ta mím môi nhìn Taehyung, người này đẹp mà mở miệng ra câu nào cũng đều muốn xiên chết cô ta cả.

"Sun Hee, cái gì không có cũng được nhưng lòng tự trọng phải có. Đây là tôi nhắc nhở cô thôi, nhớ nhé, hai ngày tới không có tiền trả là coi chừng tôi".

Cậu chán ghét rời đi được một đoạn thì gặp Hoseok, cậu im lặng nhìn anh rồi lướt qua, anh đưa tay nắm tay cậu lại.

"Này... Đi uống cà phê với tôi được không?"

"Không, đi đánh bài thì được"

"..."

Taehyung quay lại cầm điếu thuốc nhìn Hoseok.

"Thôi được rồi, đi uống cà phê cũng được nhưng anh trả tiền".

Hoseok vui vẻ gật đầu rồi nắm tay cậu đi, cậu nhìn bóng lưng của anh đằng trước rồi nhìn xuống tay của mình. Đã bao lâu rồi mới có lại cảm giác này nhỉ?

Tới quán cà phê cả hai bọn họ đều gọi hai ly cà phê đen ra, anh mỉm cười quay sang nhìn cậu.

"Em gọi thêm bánh không? Ở đây..."

"Có chuyện gì thì nói đi, anh mất thời gian quá".

"Tôi... Chỉ muốn cùng em uống cà phê thôi"

Taehyung nghe xong cầm lấy ly cà phê trong tay rồi đứng lên.

"Tôi không rảnh, về đây".

Anh nắm tay cậu ôm cậu vào người mình.

"Trở về như trước kia đi, được không? Năm xưa là lỗi của tôi, tôi..."

Cậu quay lại hất nguyên ly cà phê vào mặt anh làm anh ngẩn người nhìn cậu.

"Thấy sao? Năm đó mẹ của anh đã hất tách cà phê nóng vào mặt tôi hệt thế này này."

Anh im lặng lấy khăn lau mặt mình, cậu mỉm cười nói tiếp:

"Còn chuyện trở về như trước đương nhiên câu trả lời là không rồi, Jung thiếu gia cứ qua lại với người như tôi thật không hay, về sau nên hạn chế gặp nhau sẽ tốt hơn."

Cậu bước ra quán cà phê để lại mình anh ở đó, anh im lặng rồi thở dài một hơi.

Phải làm sao bây giờ? Cái cuộc tình này rối rắm như mớ tơ vò vậy, nhưng mà dù sao thì anh cũng phải gỡ rối nó ra mới được bởi vì anh muốn cứu lấy mối quan hệ này... Bằng mọi giá.

Chiều hôm đó Jungkook đi làm về ghé vào sạp mua trái cây thì thấy tin nhắn của Park Jimin.

"CU46"

Là ý gì? Hắn nghe không hiểu mấy nhưng một hồi đọc ra thành tiếng hắn liền ngượng đỏ mặt cất điện thoại vào.

Sao tự dưng lại nhắn cho hắn như vậy chứ?

Hắn cầm giỏ trái cây rồi đứng trước nhà anh, anh ra mở cửa cho hắn rồi nhếch môi cười với hắn. Cái áo sơ mi mỏng của anh mặc như không mặc đang từng chút kêu gọi hắn. Nó để lộ hết bên trong cơ thể của anh ra cho hắn ngắm nhìn, hắn im lặng nhìn anh rồi nuốt nước bọt xuống.

Jimin dựa vào cửa rồi cất giọng hỏi hắn:

"Cậu biết ý nghĩa đó là gì không mà đến đây?"

Hắn gật đầu, anh đưa tay nâng mặt hắn lên rồi mỉm cười.

"CU46 là gì ấy nhỉ, Jungkook?".

Jungkook như bị mê hoặc nhìn thẳng vào mắt anh rồi nở nụ cười đáp lại:

"See you for sex"

Hai tay hắn đặt xuống eo của anh rồi cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào kia. Anh kéo tay hắn vào nhà rồi chốt cửa lại.

"Jeon Jungkook, uống chút rượu rồi hãy làm tình"

"Vâng..."

Anh đưa tay sờ cơ ngực của Jungkook rồi mỉm cười cúi xuống đặt một dấu hôn lên cổ hắn.

"Tôi muốn cậu, Jungkookie"

Jungkook nghe câu đó liền nhấc bổng anh lên rồi mỉm cười, cái hành động này khiến anh giật mình nhìn hắn. Giây tiếp theo hắn nhân lúc anh không phòng bị mà đặt lên môi anh một nụ hôn rồi trầm giọng cất tiếng:

"Được, chỉ cần anh muốn, em đều dâng hết cho anh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com