Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trí nhớ + Bẫy

Trí nhớ

Trần Khả Tình thần thần bí bí nói với Gulf, hết thảy đều quy lại một hướng – Đó là do Hác Linh báo thù.

Gulf muốn hỏi nguyên do cốt lõi, năm đó ở trên hòn đảo nhỏ đã xảy ra chuyện gì thì Trần Khả Tình lại cười lên một tiếng, “Tôi chỉ có thể nói cho anh……….”

Gulf quan sát vẻ mặt của Trần Khả Tình, dễ dàng nhận thấy cô nàng đã có sự chuẩn bị.

“Tôi sẽ không rời cảnh cục, các anh có trách nhiệm bảo hộ tôi, mặt khác, tôi cần nhắc nhở tất cả một điều.” Trên gương mặt Trần Khả Tình là nụ cười rõ nét, nhìn vào Gulf, “Mọi thứ tôi có được hết thảy vốn đều thuộc về tôi, các vị không nên có ý kiến. Ngoan ngoãn giúp tôi bắt lấy kẻ đang muốn báo thù kia đi, mặc kệ là Hắc Linh hay là quỷ hồn, tôi chỉ nhắc trước, nếu như không bắt lấy bà ấy các anh sẽ phiền toái to, càng lúc sẽ càng có nhiều người chết nữa đó!”

Gulf nhíu mày nhìn cô nàng một chút rồi đứng dậy đi tới cửa.

“Mèo nhỏ?” Mew nhận thấy thần sắc của Gulf có chút bất ổn, liền nghĩ có phải đã có chuyện không hay gì xảy ra hay không.

Gulf tới cạnh Mew, “Nơi Tiết Cầm ở có bố trí người bảo hộ không?”

“Vẫn có.” Mew gật đầu.

“Gọi điện thoại hỏi thử một chút xem người còn ở đó hay không đi.” Gulf lo lắng.

Một lát sau, Mew nối được điện thoại với cảnh viên phụ trách, nhận tin – Tiết Cầm đang ở nhà, vẫn an toàn.

Gulf nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nhìn Trần Khả Tình trong phòng thẩm vấn.

“Mèo nhỏ, cô ta dường như có âm mưu gì đó.”

“Ừ, cho nên không thể nóng vội.” Gulf gật gật đầu, “Có thể tra xét bối cảnh nhà Trần Khả Phong được không?”

“Lịch sử gia tộc này có liên quan tới án vụ?” Mew nhíu mày, “Dường như gia cảnh của cô ta cùng Tiết Cầm và Dư Tiểu Phượng đều rất tốt.”

“Cái chính là không có tra được gia nghiệp của bọn họ a.” Tương Bình đã sớm thao tác.

Lúc này, trong phòng pháp y, Mã Hân loẹt quẹt cái dép đi ra, trong tay cô nhóc là hai tờ giấy, vừa nhìn vừa đối chiếu, vừa nhăn mày, bộ dáng xem chừng đã phát hiện cái gì đó không mấy hợp lý.

Type biết cô đang xem xét DNA, đối chiếu thi thể với thân phận của Sầm Dịch, thấy vẻ mặt Mã Hân kỳ quặc liền vội hỏi, “Hân Hân, kết quả thế nào?”

Mã Hân ngẩng mặt lên nhìn mọi người rồi lắc đầu, “Phù hợp thì cũng có phù hợp nhưng vẫn còn một chút sai biệt!”

“Sai biệt?” Type nhíu mày, “Di truyền?”

“Không giống như cha – con a” Mã Hân đem số liệu giao cho Type.

Type cầm lên so sánh, kinh ngạc, “La anh – em sao!”

“Anh em ruột?” Gulf vội vàng hỏi.

“Đúng.”

“Vậy người chết là anh em ruột của Sầm Dịch ư” Krist suy luận, “Lúc trước em có xem tiểu sử gia tộc của anh ta, cũng không thấy có nhắc đến anh em ruột thịt nào hết.”

Mew nhíu mày, tức là có người đã giết thân nhân của Sầm Dịch rồi ngụy tạo thành y, nói vậy Sầm Dịch thực sự đang ở đâu? Bị mang đến chỗ nào rồi?”

Tất cả mờ mịt lắc đầu.

“Em còn tìm được thứ này nữa.” Mã Hân ngoắc ngoắc tay với mọi người, ý bảo theo cô vào trong xem.

Trong phòng, thi thể đã hoàn tất giải phẫu. Type xem bản báo cáo, nguyên nhân tử vong phỏng đoán, là do va chạm chọ xát giữa hai xe.

“Em cảm thấy kỳ quái chính là nơi này.” Mã Hân chỉ vào một vết phỏng phía bắp tay phải của cái xác, hỏi, “Nhìn xem, có thấy quen mắt không?”

Mọi người quan sát một lúc rồi đều gật đầu, đồng nhất ý kiến, “Giống với dấu tích trên cánh tay Dư Tiểu Phượng, từ vị trí cho tới kích cỡ sai biết không lớn lắm, nhưng của y không phải được vẽ mà lại do vết bỏng gây nên!”

“Đây là một phương pháp xăm hình có từ xa xưa.” Type cúi đầu nhìn, “Có một vấn đề nghiêm trọng!”

Tất cả chăm chú chờ anh nói tiếp.

“Em cũng thấy kỳ quái a!” Mã Hân ra sức gật đầu theo, cùng Type nghiêm túc nhìn phần cánh tay của thi thể.

“Là gì? Đừng thừa nước đục thả câu nữa!” Gulf có phần sốt ruột thúc giục hai người.

Chính lúc này, phía sau có giọng nói của một người phụ nữ vang lên, “Dựa theo hiện trạng của vết bỏng, hình xăm hẳn là ngay từ khi nạn nhân còn bé đã được tạo thành, nói cách khác ngay từ nhỏ y đã có hình xăm trên tay.”

Mọi người giật mình, vội vàng quay lại – Ở phía cửa đã đứng sẵn hai người.

Một đang uể oải ngáp khẽ, tất cả đều quen biết – Kla, vừa mới hết ca trực, chẳng biết vì sao lại đột nhiên chạy tới đây.

Bên cạnh anh còn có một mỹ nhân khác nữa, vừa quen vừa lạ, riêng Krist thì kinh ngạc kêu lên, “Bác sĩ Thu?!”

Người tới đúng là vị nha sĩ đã cho Kla mượn phòng khám của mình giúp Kít Kít nhổ răng.

“Hi.” Bác sĩ Thu hòa nhã cười với Krist, xem như chào hỏi, “Răng thế nào rồi, bé thỏ nhỏ?”

Krist xấu hổ lúng ba lúng búng, răng thì tốt rồi, nhưng bé thỏ nhỏ này thì……..(。•́︿•̀。)

Gulf và Mew đánh mắt sang nhau – Thu Y Văn vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Nói thật, ai nấy trong SCI nguyên bản đều có chung một suy nghĩ trong đầu – Tiền căn dẫn đến một chuỗi những sự kiện này dường như đều bắt nguồn từ cái lần Krist xem được đĩa VCD phim [Thị trấn bác sĩ điên] tại phòng khám của bác sĩ Thu ngày đó. Nói cách khác, thời điểm án tử bắt đầu cũng xác nhận từ đây, liệu có thể trùng hợp đến thế?

“Sao nhìn tôi như vậy?” Thu Y Văn có chút bất đắc dĩ nhìn mọi người, hạ tay, “Tôi cùng Kla tới đây là để báo án.”

“Báo án?” Mew giật mình, “Cô bị tập kích hay là sao?”

“Này, nói sao nhỉ.” Thu Y Văn suy nghĩ, thật lâu sau thì khẽ chậc một tiếng, lắc đầu, “Tóm lại khó nói hết trong một lời.”

“Đến phòng nghỉ ngồi xuống rồi nói.” Gulf có vẻ khá có hứng thú với Thu Y Văn, nhanh chóng dẫn cô tới phòng nghỉ xa hoa cách vách.

Thu Y Văn ngồi trên sô pha nhìn nhìn bốn phía, thuận tay tiếp lấy ly trà mà Krist đưa cho, hớp một ngụm sảng khoái, rồi cảm thán một hơi, “Cảnh cục như này thật đúng là không giống với người thường.”

Mew và Gulf ngồi xuống đối diện cô, các cảnh viên SCI khác đứng ngoài cửa chờ, tò mò nghe ngóng động tĩnh bên trong. Tất cả đều có chút nghi hoặc – Có khả năng Thu Y Văn chính là Hác Linh hay không? Đã từng phẫu thuật hay hóa trang gì gì đó ấy?

“Gương mặt người này chính xác là đã từng động chạm dao kéo, nhưng là đại phẫu.” Type vuốt cẳm ở một bên nói, “Tổng quát vẫn có thể nhìn ra kết cấu lúc trước cùng những đường nét đặc thù.” Nói xong anh qay qua nhìn Mã Hân đang ngây ngẩn bên người, “Giống không?”

Thật lâu sau, Mã Hân mới gật gật, “Có chút…….một chút.”

Mew theo lệ hỏi Thu Y Văn, “Cô muốn báo án gì?”

“À, là rình rập cùng theo dõi.” Thu Y Văn trả lời có phần thong dong.

Gulf nghiêm chỉnh nhìn Thu Y Văn, “ SCI chuyên xử lý những án vụ đặc thù, những sự việc như vậy lại không thể quản……..”

“Tôi biết, tôi tới đây là bởi vì SCI có cậu.” Thu Y Văn hít sâu một hơi, “Trước tôi vẫn do dự chưa muốn tới nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì chắc tôi sẽ phát điên. Kla nói với tôi, các vấn đề về tâm lý, cậu đều có thể giải quyết được.”

Gulf hơi hơi nhíu mày – Kla cậu cũng chăm đi ba hoa a.

“Tôi cảm thấy đầu mình có chút vấn đề.” Thu Y Văn nói một câu này khiến cho tất cả đều khó hiểu.

“Ý cô là phương diện nào?” Mew chưa rõ. “Cô là một bác sĩ có tiếng, lời nói cử chỉ lưu loát, suy nghĩ nhanh nhẹn, tôi không thấy có thiếu hụt thứ gì.”

“Không phải là có chỗ thiếu hụt.” Thu Y Văn cười cười, “Tôi biết mình là Thu Y Văn, độc thân, có tiền, y thuật cao, sở hữu một phòng nha riêng biệt.”

Gulf và Mew trao đổi ánh mắt, tâm nói – Không phải tốt lắm sao? Có vấn đề gì đâu?

“Các cậu có thể cảm thấy tôi không có vấn đề gì nhưng tôi lại nhận ra bản thân gặp rắc rối nghiêm trọng.” Thu Y Văn bất lực nói, “Tôi không có kí ức, hoàn toàn không có một chút trí nhớ nào! Kể cả về bản thân lẫn mối quan hệ với những người khác.”

Mew và Gulf ở bên trong sửng sốt một thì ngoài cửa những người khác trong SCI lại kinh ngạc tới mười – Này là có ý gì thế?

“Tôi biết cha mẹ mình đều đã mất, nhưng lại không nhớ chi tiết bất cứ kí ức nào về họ, quá khứ của tôi trống rỗng hoàn toàn, chỉ có………..”

“Chỉ có sự việc khái quát, đúng chứ?” Gulf nói một câu khiến Thu Y Văn ngẩng đầu, ra sức gật, “Đúng vậy.”

Lúc này, bên ngoài còn có một người có thể cảm thụ được trọn vẹn tâm lý của Thu Y Văn – Chính là Tharn đang đứng tựa ở cửa.

Type quay đầu lại, theo bản năng chạm vào tay y.

Tharn mỉm cười, đúng là đồng cảm – Không có chi tiết chỉ có chung chung, giống như có một ai đó nói cho thân xác này biết, nó là dạng người gì, đã từng trải qua những cột mốc nào, nhưng thật sự chính bản thân họ lại cái gì cũng không biết. Cảm giác chịu đựng chuyện này thật khó diễn tả, họ luôn phải sống trong sự hoang mang tột cùng, còn luôn nhìn nhận bản thân chẳng khác nào một con rối gỗ.

Gulf đi tới bên người Thu Y Văn, nói, “Thất lễ.” Sau đó thì nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, thật lâu sau mới hỏi, “Trừ điều đó ra, có vấn đề gì khác nữa?”

“Tôi từng chỉnh dung.” Thu Y Văn tiếp tục trả lời, “Nhưng là đại phẫu, thay đổi hình dạng bản thân, loại sự kiện này tôi cũng không nhớ rõ là mình đã từng làm, càng kỳ quái hơn tôi còn chẳng thể mường tượng lại được dáng vẻ lúc trước. Thời đại này công nghệ trong y học phát triển rất tốt, nhưng……………Nói ra xin đừng chê cười, tôi đã từng hoài nghi, bản thân có chăng từng bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi sau đó lại đem trả về hay không.”

“Cô không phải bị người ngoài hành tinh bắt cóc đâu, mà là bị một cao nhân bắt cóc thì có.” Gulf đứng lên, hỏi, “Cô không ngại để chúng tôi kiểm tra DNA của mình chứ?”

Thu Y Văn ngẩn người, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Gulf, thật lâu sau đó, “Cậu nhận thấy…………tôi không phải Thu Y Văn?”

Gulf mỉm cười, cũng không giấu diếm, “Phải.”

Mã Hân nhanh chóng chạy đi lấy dụng cụ, Thu Y Văn ngồi ngây ra, có chút không biết phải phản ứng thế nào.

Gulf đứng lên đi ra phía ngoài cửa, Mew cũng theo sau, “Mèo nhỏ, cô ấy……”

Gulf thấp giọng nói với anh, “Rất kỳ quái.”

“Giả bộ sao?” Mew nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Không phải giả bộ cho nên mới kỳ quái!” Gulf có chút ý tứ khó diễn tả, “Cô ấy quả thực bị áp đặt trí nhớ.”

Mew nhíu mày, “Áp đặt bằng cách nào? Chuyện không phải lại cùng Mild bọn họ có quan hệ………”

“Không có khả năng là Mild.” Gulf lắc đầu, có chút đánh giá thấp, “Thủ pháp cẩu thả, lại chỉ có dụng gián đoạn. Trường hợp của đại ca, Mild phải rất kỳ công mới có thể phong tỏa được toàn bộ ký ức của anh ấy, mỗi lần nhớ ra cái gì đó là mỗi lần khởi động công tắc cảnh báo, khiến cho anh ấy lập tức ngất đi. Đại não bị ngăn cản quá trình gợi nhớ, vừa không thương tổn tới tâm lý vừa bảo mật được thông tin một cách tối ưu.”

Mew khẽ cười, “Khó có một lần được nghe cậu khích lệ y.”

Gulf nheo nheo khóe mắt, “Ai khen chú ta, cao tay tới đâu cũng vẫn là phạm tội.”(/゚Д゚)/

Mew bó tay, gật gật đầu, “Tiếp tục, chuyện của Thu Y Văn này là như thế nào?”

“So về thủ pháp người ra tay rõ ràng còn non nhưng tôi lại hoài nghi hắn ta không chỉ sử dụng cách thức không chế bằng tâm lý, năm đó hẳn là có phối hợp với việc dùng dược vật, hoặc cũng có thể Thu Y Văn từng chịu một sự chấn động khá lớn, không có năng lực suy nghĩ tiền căn. Trường hợp này cùng với chuyện Kaibin bị điều khiển tìm tới hạ sát Trần Khả Phong hoàn toàn giống nhau.” Gulf ôm cánh tay, nhìn vào trong phòng, Type bọn họ đang tiến hành kiểm tra.

“Mèo nhỏ.” Mew nghĩ mãi không ra, “Nếu Thu Y Văn thật sự có quan hệ tới án vụ lần này thì vì sao lại tự động đem mình đưa tới? Vốn dĩ chúng ta cũng không mấy hoài nghi cô ta, căn bản không có chút đầu mối nào liên hệ khá sâu tới người này.”

“Không phải cô ấy nói mình bị theo dõi và rình mò hay sao.” Gulf cười cười, thấy Type đi ra, liền hỏi, “Thế nào?”

Type thấp giọng nói, “Rất kỳ quái, trên người Thu Y Văn có những phần da bị bỏng với diện tích lớn vậy mà hỏi chúng có từ đâu thì cô ấy trả lời là không biết. Hơn nữa, vết thương được xử lý không tồi, còn có dấu tích cấy ghép da bề mặt nữa.”

Mew bật cười, “Từ bên ngoài nhìn vào thực chẳng nhận ra, tay nghề thật tinh tế.”

“Người này quả thực rất kỹ tính, có thể nói là vô cùng cẩn thận, thậm chí là dồn hết tâm sức vào quá trình trị liệu cho Thu Y Văn.” Type nhún vài, sau đó thì cùng Mã Hân tiến vào phòng phân tích gien di truyền.

Gulf và Mew quay trở lại, ngồi xuống đối diện với Thu Y Văn hỏi thẳng vào chính đề.

“Cô nói có người quấy rầy mình, cụ thể một chút đi?”

“Được.” Thu Y Văn gật đầu, “Vào tháng trước, có một người đàn ông đến phòng khám của tôi cấy răng, sau đó thì ngày nào cũng đến. Ban đầu tôi còn tưởng hắn có ý tứ gì với mình nhưng ra ám hiệu vài lần thì xác nhận chuyện không như tôi nghĩ, vậy mà hắn cứ đến suốt. Lúc ấy tôi cảm thấy có chút hoang mang, tuy rằng tôi chưa quen biết với hắn bao giờ nhưng theo bản năng lại có chút sợ hãi. Lá gan của tôi rất lớn, thích xem phim kinh dị, những khách hàng bình thường đến người vốn hung hăng tôi cũng đã từng gặp qua, chỉ duy có hắn ta, tôi luôn có cảm giác không tốt, chỉ muốn né tránh.”

Gulf nâng cằm, chăm chú lắng nghe.

“Về sau, có một ngày hắn uống rượu, xông tới phòng khám của tôi nói năng lộn xộn, ý tứ cũng thực kỳ quái.” Thu Y Văn có chút bất đắc dĩ, “Sau còn động chân động tay……….”

“Hắn nói lời kỳ quái?” Mew cảm thấy đây là điểm mấu chốt.

“Phải, hắn nói biết bí mật của tôi, bảo tôi không cần giả bộ, hắn sẽ không nói cho người khác….vân..vân….” Thu Y Văn dở khóc dở cười, “Tôi căn bản chẳng hiểu hắn nói cái gì, nhưng lúc ấy phòng khám lại chỉ có một mình tôi, hắn xông tới……may mắn bạn hắn đuổi tới kịp, giải thích qua loa rồi mạnh mẽ kéo hắn dời đi.”

“Người bạn đó trông như thế nào?” Gulf xuất ra một xấp ảnh chụp, rút lấy hai tấm ảnh của Sầm Dịch và Tần Thiên đưa qua cho Thu Y Văn xem, hỏi, “Cô biết hai người hay chứ?”

Thu Y Văn cầm lấy bức hình của Sầm Dịch, “Đây là người bạn kia, cậu ta rất thân thiện, không chỉ cứu tôi một mạng còn giúp hắn giải thích với tôi. Khi đó tôi cảm thấy có chút khó hiểu, căn bản lỗi không phải của cậu ta vậy mà cậu ta còn quỳ hẳn xuống đất tỏ ý mong tôi tha thứ.”

“Cô nói cậu ta quỳ xuống nhận lỗi với cô?” Mew kinh ngạc.

“Đúng vậy, hình như người đó đã cùng với tên kia uống rượu lúc trước.” Thu Y Văn cười cười, “Người bạn này thật tốt? Cậu ta còn lo tôi đi báo công an. Vốn dĩ tôi cũng đã có suy nghĩ làm đơn trình báo hắn tội quấy rối tình dục nhưng ngẫm đi ngẫm lại, còn có anh bạn này cam đoan, nói tên kia sẽ không bao giờ đến làm phiền tôi nữa, sau khi xác thực tôi cũng cho qua.”

Mew liên tưởng đến người anh em ruột của Sầm Dịch, có chút hoài nghi, “Cô có chụp lại ảnh của người đó không?”

“À, cái này không cần.” Thu Y Văn mở di động ra, “Trước đó hắn có gửi qua cho tôi một tấm ảnh, chụp tôi với y sát cạnh nhau. Sau hắn hành động như thế, tôi vẫn nghĩ dùng nó làm căn cứ tố cáo hắn tội quấy rối tình dục cho nên vẫn chưa có xóa đi.” Nói xong mở thư mục ra, đưa cho Gulf và Mew nhìn.

Người đàn ông trong tấm ảnh quả thực đem lại một cảm giác rất hạ lưu, hoàn toàn bất đồng với sự mường tượng của Gulf và Mew trước đó. Hai người từng nghĩ, nếu là anh em với Sầm Dịch, ít nhất cũng phải dễ coi một chút đi? Nhưng cái tên này tuổi tác thoạt nhìn cũng chẳng còn trẻ, nhân phẩm lại đáng khinh, khiến họ tự hỏi, hay là mình nghĩ sai phương hướng?

Mew trước giao cho Tương Bình tra cứu.

Gulf tiếp tục hỏi Thu Y Văn, “Sau đó thì sao?”

“Sau này, tuy rằng hắn không tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi nữa, nhưng trong nhà lại phát sinh một số chuyện bất bình thường.” Thu Y Văn nói, “Tôi cảm giác thấy mình đang bị theo dõi, nghĩ rồi lại thấy bản thân hoang tưởng biết bao, nhưng kế đó thì phát hiện, không chỉ trong nhà mà ở cả phòng khám đều có dấu vệt bị trộm cắp. Máy tính cũng bị mở ra, dường như là lục tìm tài liệu, hòm thư cũng bị xem xét. Tôi càng nghĩ càng thấy không an toàn! Mới rồi tôi rời khỏi phòng khám cũng có cảm giác ai đó rình rập phía sau. Lúc đi ngang bệnh viện nhớ ra Kla quen biết mọi người cho nên tôi chạy vào mong cậu ấy trợ giúp, rồi Kla đưa tôi tới đây.”

Mọi người nghe xong đều cảm thấy thực kỳ quặc – Người nào theo dõi Thu Y Văn đây?

Mew càng nghĩ càng thấy khúc mắc, thân phận thực của Thu Y Văn này thần bí, câu chuyện nghe kể nửa hoặc nửa nghi? Có thể có bẫy rập gì hay không……….

Còn đang tự hỏi thì Tương Bình đi đến, “Em tra ra rồi.”

Mew đưa tay tiếp nhận tư liệu Tương Bình mang tới, lấy ra một tấm ảnh chụp phóng đại, “Hắn có tiền án?”

“Phải sếp, từ quấy rối tình dục cho tới cưỡng gian, ra tù vào tội ba bốn lần rồi.” Tương Bình ôm cánh tay, “Còn có……..”

Lời còn chưa dứt đã bị tiếng chân dồn dập cắt ngang, Mã Hân xông vào với gương mặt trắng bệch.

“Hân Hân?” Lạc Thiên và Mã Hán hỏi cô, “Làm sao vậy?”

Mã Hân nhìn chằm chằm vào Thu Y Văn, biểu tình gần như là không thể tin nổi.

“Hắn là đồ cặn bã!” Mã Hân nghiêm túc nói, “Người này vốn dĩ là giáo viên phòng y tế của trường chúng em, sau đó vì quấy rồi các nữ sinh viên nên bị khai trừ, còn bị giam vào trong trại nữa! Trọng điểm là ở chỗ, vị chủ nhiệm lần trước chúng ta cứu thoát khỏi đám cháy chính là vợ của y!”

Tất cả kinh ngạc không thôi, lập tức nhớ tới người phụ nữ điên điên khùng khùng bị nhốt trong tủ sắt, suýt chút nữa là bị thiêu sống, nhíu mày – Những người này, có liên quan?

…………………………………………Bẫy

Thu Y Văn mang đến cho SCI một manh mối thực cổ quái, thân phận của tên theo dõi biến thái kia đã được Mã Hân xác nhận, thì ra chính là giáo y của trường ……… lại móc nối với mắt xích vị chủ nhiệm lần trước, Thật sự có quan hệ với án vụ sao?

“Người này tên là gì?” Gulf hỏi Mã Hân.

“Em chỉ biết y họ Trần thôi.” Mã Hân nhún nhún vai, “Em đã sớm đầu quân cho Type, cũng không tiếp tục theo học ở đó nữa, cho nên cũng ít gặp. Mà hắn vì tội quấy rối nữ sinh chẳng bao lâu liền bị khai trừ.” Nói xong, Mã Hân còn bồi thêm một chút đắc ý, “Nhưng có cho tiền hắn cũng chẳng dám động đến em đâu, anh hai sẽ xử chết hắn!”

Tất cả miễn cưỡng gật đầu, vẻ mặt tỏ ý – Đúng đúng, có anh hai thật tốt! Huống chi anh hai nhóc còn là Tiểu Mã ca.

“Trần?”

Lúc này, Thu Y Văn lại lộ ra biểu tình nghi hoặc, nhìn Mã Hân, “Hắn không phải họ Sầm sao?”

Mọi người nhất loạt sửng sốt, Gulf hỏi, “Cô nói hắn họ Sầm? Sơn hay Sầm? (shān ≠ cén)

“Phải, khi hắn đến trồng răng tôi có xem bảo hiểm y tế của hắn, còn có cả dấu xác nhận của bác sĩ tại bệnh viện cơ mà. Lúc hắn tự giới thiệu sơ qua, cũng nói hắn tên là Sầm Văn.”

“Họ Sầm không phải là một họ quá thông dụng.” Mew cũng như các thành viên SCI khác đều nghĩ tới Sầm Dịch – Mẫu DNA tương ứng với phần lớn DNA của Sầm Dịch kia đã được Type phán đoán là thuộc về người anh em ruột của y. Lại thêm cái người họ Sầm này nữa, có liên hệ chăng?

“Đúng rồi.” Type hỏi Thu Y Văn, “Cái tên Sầm Văn này, ở chỗ cô có lưu lại thứ gì đó có thể xác định DNA của hắn hay không?”

Thu Y Văn lắc lắc đầu, “Hắn đã từng tặng tôi một cái răng hàm nhưng thứ mắc ói như vậy tôi đã sớm đem đi vứt.”

“Đến nhà hắn có lẽ sẽ tìm được thứ gì đó.” Tương Bình rất nhanh đã tìm được một chuỗi địa chỉ, “Từ hồ sơ trong phòng giáo vụ trường học của vị chủ nhiệm kia em ghi nhận được, quả thực chồng của bà ấy tên là Sầm Văn.”

Gulf và Mew nhìn nhau cười – Có manh mối.

“Lạc Thiên, anh với No đi đi.”

“Em nữa.” Mã Hân xung phong nhận việc, nhanh chóng đem bản báo cáo trong tay giao cho Type, rồi dùng bộ dáng gần như là đang muốn bỏ trốn mà chạy. Lạc Thiên và No cảm thấy cô nhóc thực kỳ quái, nhưng rồi cũng đi theo sau.

Mew và Gulf cũng thắc mắc, khó hiểu nhìn sang Type. Riêng anh thì dường như có thể hiểu được tâm tình bất an của cô bé, kéo hai người kia ra xa một chút rồi mới mở bản báo cáo đưa cho họ xem.

“Nhân viên giám định của vụ tai nạn máy bay năm đó lợi dụng sự việc di dời thi thể cộng với số lượng nạn nhân quá đông mà không thực sự đối chiếu hết DNA đã vội chứng nhận Hác Linh đã chết. Nhưng các cậu xem kết quả phân tích của Thu Y Văn này đi.”

Mew cùng Gulf đối chiếu qua lại mất nửa ngày – Giống nhau y đúc!

“Thu Y Văn thực sự là Hác Linh?” Mew tuy rằng mới rồi cũng le lói suy nghĩ ấy nhưng khi thực sự xác nhận vẫn có chút kinh ngạc không thôi, “Cảm giác thật quỷ dị.”

“Cũng không hẳn.” Gulf đem báo cáo trả lại cho Type, “Mặt của cô ấy có thể khôi phục lại không?”

Type gật gật đầu, “Có thể, cậu xem ảnh chụp lúc trước đi.”

Gulf đem ra so sánh, “Hoàn toàn không có chỗ nào tương tự.”

“Người chỉnh sửa cho cô ấy là một kẻ thông minh.” Type cười cười, “Hác Linh vốn dĩ rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ tương xứng với Thu Y Văn, nhưng phần mũi lại cao hơn một chút, bờ môi tôn đầy hơn một chút, dưới cằm cũng được căn chỉnh rõ ràng, mí mắt cắt lót sâu hơn, hai bên tai nhìn qua lớn hơn so với lúc trước.”

“Ừm…….Được anh nhắc mới thấy, ra là đắp nặn thêm chứ không phải cắt bỏ chỗ nào?”

“Phải! Bình thường phẫu thuật thẩm mỹ vùng mặt thường là hút mỡ khiến cho tổng thể gương mặt nhỏ đi, đằng này người kia lại làm ỗi thứ lớn hơn một chút.” Type cười, “Có thể nhận thấy dụng tâm lo lắng của ai kia, sau này chỉ cần lấy ra là có thể khôi phục lại nguyên trạng.”

“Như thế không phải vẫn bị nhão da sao?” Lỗi suy nghĩ của Gulf quả nhiên phát triển theo một chiều hướng kỳ dị.

Type bị cậu chọc cười, “Thì kéo nó lại.”

Khóe miệng Gulf co giật hai cái.

“Kỳ thật nhìn Thu Y Văn như vậy cũng rất tốt………….” Type có chút cảm khái, liên tưởng đến cái chết của Lam Kỳ cùng sự kiện Hác Linh từng gọi về cho Triệu Cần khóc mãi.

Tất cả thở dài, “Có một số việc đừng nhớ lại sẽ tốt hơn.”

Mew kêu Tương Bình điều tra một chút về hành tung của Thu Y Văn mấy ngày qua. Xem chừng gần đây cô rất bận rộn, đại đa số thời gian không khám bệnh thì cũng tham dự hội nghị, hội thảo nọ kia, cũng không có gì bất thường.

Gulf theo bản năng quay đầu lại nhìn người trong phòng, Thu Y Văn có chút nhàm chán nhìn ngắm xung quanh, Là ai đã chỉnh nhan giúp cô ấy? Cho người này một sinh mệnh mới, giúp người này gạt bỏ những quá khứ thương đau.

“Mèo nhỏ.” Mew hỏi, “Cô ấy có thể chỉ đang giả bộ hay không?”

Gulf hơi nhún vai, “Nếu Thu Y Văn có thể linh hoạt khống chế bản thể ở trạng thái thôi miên thì trừ khi cô ấy có năng lực của Mild hoặc là………..”

“Hoặc là cái gì?”

Gulf lại nhìn Thu Y Văn một cái, thì thầm, “Y, sẽ không dai dẳng như âm hồn bất tán vậy chứ…………..sự tình cùng với chú ta thật chẳng liên can.”

“Nhưng dựa theo cách thức ra tay, lại đem đến một cảm giác thú vị rất quái lạ, cũng thực xấu xa.” Mew nhắc nhở, “Hơn nữa, thử tính xem, thời điểm Hác Linh gặp nạn đã là ba năm về trước, theo lý mà nói, Mild lúc đó đã không còn ở trong trại giam đặc thù. Mà về sau thực tế đã minh chứng, phòng giam biệt lập đó căn bản chẳng có tác dụng gì đâu.”

“Ừ, gần như là ra vào tùy ý.” Gulf cười lạnh một tiếng, cầm điện thoại cân nhắc, dường như có chút lo lắng, do dự có nên gọi hỏi hay không.

Lúc này, điện thoại lại reo.

Gulf thấy uể oải, tâm nói, Sẽ không bị y đoán trúng đi, lúc muốn tiếp điện mới phát giác, tiếng chuông không phải di động của chính mình, xoay mặt liếc sang Mew.

“Lạc Thiên?” Mew nhìn tên hiển thị, nhíu mày – Vừa mới xuất phát đã gọi về?

“Cái gì? Tôi đến ngay.”

Cúp điện thoại, Mew nhìn Gulf, “Lạc Thiên bọn họ báo, vừa tới nơi thì đã phát hiện chủ nhiệm chết trong nhà.”

“A?” Gulf kinh ngạc, “Không phải có cảnh sát bảo hộ bà ấy sao?”

“Hình như vừa mới chết.” Mew nhún vai, chỉ vào chỗ trái tim, “Thấy bảo nỏ tiễn lại xuất hiện ở đó.”

“Đã chết bao lâu?”

“Mã Hân nói, áng chừng một tiếng đồng hồ trở lại.” Mew thở dài.

Gulf nhíu mày, “Vậy không phải là Trần Khả Tình làm, là người ám sát Trần Khả Phong lúc trước sao?”

“Ừ, Lam Tây cũng nói, nỏ tiễn của cô nàng không giống còn gì.” Mew cất điện thoại, “Đi, chúng ta tới hiện trường xem cái đã.”

“Cậu muốn đi?” Gulf giữ chặt anh, “Cậu quên là ngày mai còn muốn cùng Mã Hán đi bắt hung thủ sao!”

Mew quả thực đã sớm quên, lại nhớ đến áp lực tâm lý sắp tới, méo miệng.

Gulf hiếm khi thấy được một Mew khẩn trương, cảm giác thú vị phết, không ngờ Mew cũng giữ chặt lấy cậu, “Mèo nhỏ, mai cả cậu cũng cùng đi.”

Gulf mở to hai mắt, “Cậu không sợ tôi sẽ nhắm loạn quần chúng vô tội hoặc là bắn lộn mấy cái đĩa bay sao, còn lại thì tôi không có ý kiến.”

“Haiz.” Mew vô lực nhìn còn mèo nhà anh, “Ai cho cậu sờ vào súng đâu, chỉ muốn cậu giúp tôi phán đoán thôi.”

Gulf lại càng nói lý, “Tôi không muốn, lỡ như đoán sai thì sao?”

Mew vỗ vỗ bả vai Gulf, “Tôi tin tưởng cậu, đi nhé!” Nói xong rất vô trách nhiệm san sẻ gánh nặng tinh thần với người yêu rồi dắt ai kia vào thang máy.

Rất nhanh sau đó, hai người đã lái ô tô đến nơi. Đó là một khu chung cư, lên trên tầng, họ bắt chuyện đầu tiên là hai cậu cảnh viên đang ảo não đứng cạnh cửa.

Gulf và Mew đánh mắt qua nhau, hỏi rõ tình huống.

“Chúng tôi bị tập kích phía sau.” Cả hai uể oải, “Đột nhiên phần gáy đau nhói.”

Mew kiểm tra, xác thực có một điểm đỏ nhỏ nơi ấy.

“Là kim châm sao?” Gulf cũng xem, “Gây mê?”

“Nếu dùng kim đâm trực tiếp thì sẽ bị phát hiện.” Mew chỉ chỉ miệng vết thương, “Hẳn là dùng ống thổi châm.”

“Nguyên thủy thật.” Gulf gật đầu, “Tác phong tương tự như người điều khiển Kaibin bằng loại mặt nạ kia.”

Cả hai tiếp bước vào trong, vệt máu kéo dài ngang phòng khách, thi thể hẳn lả ở phòng ngủ.

No đang khám lật một ít sách báo cùng tạp chí, Lạc Thiên thì bận xem xét một cuốn nhật ký rõ dày. Mã Hân chắc đang ở cạnh thi thể làm ghi chép.

Hai người đến trước cửa phòng ngủ nhìn hướng vào trong, nhíu mày, ban nãy còn nghĩ, một mũi tên xuyên tim mà sao máu chảy nhiều đến thế, thì ra nạn nhân là bị cắt ngang yết hầu.

Bị cắt vị trí này sẽ khó mà kêu cứu, máu phun rất nhanh và mạnh, lại mất một lúc sau mới thực sự tử vong, quả là một hình phạt tàn nhẫn.

Mew khó hiểu, “Vì sao đã xuyên thủng tim người ta còn muốn cắt yết hầu?”

“Thực ra trình tự không phải như thế.” Mã Hân tháo bao tay xuống, “Bà ấy là bị cắt yết hầu trước, sau khi chết rồi mới bị cắm tên thẳng vào tim.”

Gulf xoay người, nghiêng đầu xem, “Phần thân của mũi tên có răng cưa.”

“Chết rồi sau đó mới đâm ư.” Mew khó hiểu, “Làm điều thừa thãi, chẳng lẽ mũi tên này có ẩn ý gì?”

Không bao lâu sau, người bên khoa giám định cũng vội vã đến, bắt đầu thu thập hiện trường. Gulf và Mew đi ra phía ngoài, Lạc Thiên cầm cuốn nhật ký đưa tới cho Gulf, “Tiến sĩ Gulf, một trăm phần trăm là nỗi lòng của oán phụ, tôi chẳng nhìn ra được cái gì hết.”

Gulf híp mắt, lộ ra biểu tình vui vẻ, cậu yêu thích nhất chính là loại hình này đây.

Cậu cầm cuốn nhật ký rời đi, còn Mew thì tiếp tục ở lại trong phòng quan sát. Anh không phải là Gulf, không có năng lực nhìn qua con chữ mà đoán được con người, chỉ có năng lực nhìn qua sự vật bày biện mà thu được một vài đặc điểm tính cách của chủ nhân căn hộ mà thôi.

Vươn tay gỡ xuống mô hình súng săn treo trên tường, ngắm nghía một chút rồi gắn trở lại, tiếp tục mở từng nấc ngăn kéo, tìm thấy một ít tranh vẽ.

“Sầm Văn dường như rất thích săn thú.” Mew thả đống sách ảnh săn bắn về lại chỗ cũ, cuối cùng………ở một ngăn kéo tối om phía bên trong, anh đụng đến một phần gồ ghề là lạ.

Mew nở nụ cười, xem chừng đã tìm thấy cái cần kiếm rồi đây. Dùng hai tay lôi cả cái tầng ngăn kéo đó ra, lột lớp đáy lên, quả nhiên – Bên dưới là một loạt đạn được sắp xếp chi tiết.

No đang xem sách báo, ngó qua nhìn, kinh ngạc đảo mắt lên khẩu súng săn phía bên trên, “Là súng thật sao?”

“Ừ……..” Mew lấy ra một viên đạn đưa cho No, “Thấy quen mắt không?”

No cầm nó xem thật kỹ, “Lựu đạn?”

“Cái này nữa.” Mew rút tiếp hai viên khác nữa.

“Bom bi!” No ngây ngẩn, lại nhìn Mew đặt thứ gì đó vào tay mình, kinh ngạc, “Đây không phải là đạn tự chế sao……..”

“Cao thủ làm đạn.” Mew cười nhạt, “Tên này nhất định không đơn giản chút nào.”

“Có cần trợ giúp không?”

Lúc này, Gulf cầm nhật ký trong tay đi tới.

Nhìn thấy nơi khóe miệng cậu có nét cười, Mew biết, nhất định Gulf đã có phát hiện gì đó rồi, “Có manh mối?”

“Cho cậu xem tấm hình này.” Gulf đưa qua một bức ảnh cho Mew coi. Là ảnh chụp chung hai nam hai nữ, bọn họ chơi bắn trận giả trong rừng.

Mew nhìn qua, tuy rằng so với hiện tại, những người trong hình còn khá trẻ nhưng vẫn có thể xác nhận, “Nam là Sầm Văn cùng Sầm Dịch, còn nữ là Trần Khả Tình và Tiết Cầm.”

Mew cầm bức ảnh, nhíu mày chăm chú, “Bọn họ quen biết nhau từ trước, có giao tình ư?”

“Cậu đoán, ai là người chụp hình cho bọn họ?”

“Tuy tôi không biết là người nào.” Mew đem ảnh đưa lại cho Gulf, “Nhưng tôi biết khẩu súng trong tay Tiết Cầm kia.”

Gulf thoáng sửng sốt, nhìn lại khẩu súng, kích cỡ khá lớn, trông cũng rất ngầu. Còn súng trong tay Sầm Văn thì ở ngay trên tường đó………..Là súng thật?

“Bọn họ không phải là chơi trận giả.” Lạc Thiên chỉ chỉ bối cảnh nền, “Nơi này thực sự là núi rừng hoang dã.”

“Có thể là họ đi săn thú.” No chỉ vào khẩu súng trong tay Tiết Cầm, “Đây là súng trường dùng chuyên để ngắm bắn, tầm đạn từ 800 đến 1500 m, uy lực rất mạnh, có thể xuyên thủng cả vỏ thép luôn.” Nói xong, xuất ra viên đạn Mew vừa đưa cho anh, “Cái này, là bom bi, cùng loại với thứ đã công phá lớp kính chống đạn của cảnh cục hôm nọ!”

Gulf kinh ngạc không thôi, “Một trong hai tay súng bắn tỉa đó là Tiết Cầm?”

“Mèo nhỏ.” Mew trầm giọng, “Vũ khí của Sầm Dịch là nỏ chữ thập, của Trần Khả Tình cũng thế. So sánh thì của Sầm Dịch lớn hơn, là đồ chế tác thủ công, còn cái của Trần Khả Tình chính là thứ mà hôm qua cô nàng sử dụng.”

Gulf vuốt vuốt cằm nhìn chăm chăm tấm ảnh, ngẩn người. Một lúc lâu sau bỗng nhiên hỏi sang một vấn đề khác, “Phong cảnh phía sau nhìn quen mắt nhỉ?”

Mew cẩn thận nhìn theo, xác nhận, “Giống với dạng thực vật trong tấm ảnh mà Trần Dần đã cung cấp giúp chúng ta xác định đảo X!”

“Bọn họ đi săn trên đảo X ư?” Mã Hân chạy lại góp một chân, “Em thấy cách ăn mặc này tựa như tham gia huấn luyện quân đội ấy?”

“Ảnh kẹp trong nhật ký?” Mew hỏi Gulf.

“Ừ, giấu ở phần bìa.” Gulf lật trang nhật ký cuối cùng cho Mew xem, nơi đó có một lỗ thủng, hẳn là Gulf đã rút tấm ảnh ra theo đường đó. Giấu thật kỹ, nếu như không phải Gulf cẩn thận xem xét, hẳn là sẽ không bị phát hiện ra.

“Người chụp có thể là vợ của Sầm Văn hay không?” No suy đoán, “Chính là vị chủ nhiệm ấy, sau bà ta tự mình giấu tấm ảnh?”

“Chắc là vậy, đọc nhật ký của bà ta mà toàn thấy nhược điểm của Sầm Văn không.” Gulf nói xong, nhẹ hích vai Mew, “Ngày mai không cần hai người đi đối bắn nữa.”

Mew nhìn Gulf, “Vì sao……..”

“Bởi vì chúng ta mới chỉ biết thân phận của một tay súng bắn tỉa.” Gulf cười, “Nếu ngày mai một trong hai người Mã Hán hoặc cậu vô tình bắn chết người nọ thì Triệu Cần cũng nhất định phải chết.”

Mew nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, “Ý cậu là Trần Khả Tình cố ý để cho chúng ta bắt được? Cô ta cùng đồng bọn sắp xếp một cái bẫy, trao đổi cô ả lấy Triệu Cần, dẫn chúng ta đến bệnh viện. Kẻ báo thù kia biết Trần Khả Tình bị bắt, liền cảm thấy cơ hội giết cô nàng không còn nhiều, cho nên nhất định phải xuất hiện! Tin Trần Khả Tình tới bệnh viện một khi lộ ra, đối phương rất có thể sẽ phục kích. Kế mượn dao giết người thật hoàn mỹ.”

“Không hổ là Bạch đội trưởng a, phản ứng rất lẹ.” Gulf vừa lòng gật gù.

Lạc Thiên và No gần như cũng hiểu được, nhất loạt thở dài, “Vị chủ nhiệm này đột nhiên chết, phần nào giúp chúng ta phát hiện ra vấn đề, trùng hợp hay có người hỗ trợ đây?”

“Có lẽ là phần may mắn trong câu ‘Cẩn thận mấy cũng có sai sót’ hoặc là báo ứng.” Gulf cười, “Người đi báo thù thông minh hơn hẳn bọn họ, cũng chấp nhất hơn, thù hận sâu hơn họ tưởng, mà ý trời cũng như thế…………..”

“Cậu ám chỉ việc Thu Y Văn đột nhiên tới chỗ chúng ta?”

“Không ai quấy rối cô ấy thì Thu Y Văn cũng sẽ chẳng tìm tới SCI, nhân quả tuần hoàn quả thực vẫn linh ứng.” Gulf cầm tấm ảnh chụp phe phẩy, còn có chút lo lắng. Sau cùng thì nói với Mew, “Cậu có thấy là………chúng ta cần tạo thêm chút áp lực cho Tiểu Mã ca không?”

Mew cười, “Chỉ cần không phải tôi tự nổ súng thì cậu muốn gia tăng áp lực thế nào cũng không vấn đề.”

Lạc Thiên và No có chút thương cảm cho Mã Hán.( ´△`)

“Ngày mai vẫn làm theo kế hoạch.” Gulf thần bí nói, “Tiểu Mã ca sẽ đánh cược với ông trời, cậu có nghĩ cấp dưới của mình có thể nhắm bắn chuẩn như hẩy quả cầu lông, lệch một chút vào nòng súng, điều viên đạn lệch hướng lộn mục tiêu hay không?”

Gulf nói xong, tất cả há hốc trợn tròn nhìn cái người là đầu não của SCI.

Mã Hân nhận thấy khoảng lặng thích hợp, lén lén chui ra cửa ngoài gọi điện cho anh trai, “Anh, chạy mau, Tiến sĩ Gulf muốn thí mạng anh đó!”

Mã Hán ù ù cạc cạc tiếp nhận cuộc gọi thần tốc, chằm chằm nhìn di động ngẩn người.

“Tiểu Mã ca, có biến?” Triệu Hồ tò mò tới hỏi.

Mã Hán lặng thinh một lúc lâu, sau đó thì vươn tay xách cổ áo Triệu Hổ qua, “Mai cậu đi theo tôi.”

“Vì sao chứ?”

“Không biết, cứ cảm thấy có chút bất an.” Mã Hán nhìn đàn em, “Tôi cần cái vận cứt chó của cậu!”•́ ‿ ,•̀

“Oa, Tiểu Mã ca, anh cần em ư?” Triệu Hổ ca hát.(/゚Д゚)/

Mã Hán không đáp lời, lúc lắc đầu rời đi, câu hỏi mấy giây trước vừa vặn lọt vào tai của Tề Nhạc, Triệu Hổ bị cô nàng nhéo tai giáo huấn một phen, “Mang anh đi bán chợ đen bán đồng nát!”

Triệu Hổ : ༼;´༎ຶ ۝ ༎ຶ༽

CHUYỂN VER
Bản Gốc : SCI Mê Án Tập

➩Bản chuyển thể đã có sự cho phép của Tác Giả dịch SCI!

⇢Không tự ý mang Bản Chuyển Thể đi bất cứ đâu,nơi nào! khi chưa xin phép với TG Chuyển Ver

⇢ Không nói năng hay nói xấu về NV trong chuyện!

⇢ Bản Chuyển Thể giống bản gốc 98%

⇢ 2% còn lại TG Chuyển Ver chuyển ý lại!

➩ Bản gốc của Bạn Trung Quốc nên Bản Chuyển Ver không hoàn toàn là Quốc Gia của NV trong Bản Chuyển Ver!

➩ Ý Nào trong Bản Chuyển Ver bạn không hiểu có thể hỏi,Không buôn lời xấu với Ý Nghĩa của bản Chuyển Ver!

➩ Có lỗi trong Chuyển Ver thì hãy báo cho Ta,để ta chỉnh sửa lại!

⇢➩ Cảm Ơn vì đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com