17.
Vực thẳm
Hắn và em một lần nữa bị đẩy vào thế khó, những tưởng tối muộn sẽ không bị làm phiền nữa, cư nhiên lúc hắn mất cảnh giác liền bị binh đoàn do Lee Jun Suk - cha của Lee Yeon Hwa chỉ huy tìm đến tận chòi và phục kích.
"Tiểu tử đáng chết, khôn hồn mau ra chịu tội!"
Các mũi tên đồng loạt giương cao, như có như không đe dọa mạng nhỏ của Kim Taehyung hắn. Park Jimin vừa chợp mắt được một chập liền bị tiếng động bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Đối diện với những cung tên và cây gươm sắt nhọn, bé nhỏ của hắn lại trở nên kiên cường hơn bao giờ hết. Em rút đao của hắn, bước lên phía trước một bước rồi liều mạng thách thức.
"Quân tử ba mặt một lời, mời người xuống ngựa tiếp chuyện"
Hắn thoáng ngạc nhiên bởi thái độ của em, rất chính trực! Hắn thích thế! Phía đối diện do Lee Jun Suk chỉ huy cũng dần ngờ vực về thân người nhỏ bé đang lớn mật đứng trước mặt lão thách thức. Lão từ tốn bước xuống, chậm rãi bước từng bước đến chỗ em rồi bắt đầu chất vấn
"Hảo, ô nhục như ngươi cũng lớn gan thật nhỉ?Thực biết cách làm người khác hứng thú, quả nhiên có thể dễ dàng cướp tướng công người khác như vậy!"
"Lee lão gia, thực thất lễ quá khi những điều người nói nghe rất nực cười!"
"Tiểu tử ngươi..."
"Hài nhi của người, Lee Yeon Hwa ngay từ đầu là cố chấp. Tướng sĩ Kim và ta đây đã đem lòng trao nhau từ trước, khó có thể tách rời. Nay lại bị một tiểu thư gia giáo chia rẽ đôi lứa, buộc Kim Taehyung gả cho nàng, không phải người sai là nàng ấy sao?"
"..."
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên diện kiến bất tương phùng"
Tức
Ngàn năm duyên may tình vẫn gặp
Không duyên đối mặt sự không thành
"Kim Taehyung vốn dĩ ban đầu đã thuộc về bổn công tử ta, chỉ tiếc Lee Yeon Hwa quá cố chấp."
Hắn biết, hắn biết em đã trưởng thành rồi, biết em cố gắng giành lấy tình yêu của mình rồi, biết em can đảm đối mặt với thực tại rồi!
"Đừng nhiều lời, ái tình giữa nam nhân không tồn tại, ngươi đang mang nỗi ô nhục đi rêu phong khắp nơi, đáng chết!"
Em thừa thời cơ lão đang dị nghị tình yêu của em liền cùng hắn leo lên ngựa và phóng ra ngoài. Nói em hèn cũng được, nhưng thứ tình yêu này làm em gạt hết những lỗi lầm và cứ thế ương ngạnh chống chọi với đời thôi.
Cuộc rượt đuổi kéo dài đến tận buổi sớm nơi mặt trời dần ló dạng. Hắn dần đuối sức sau một đêm không ngủ, binh lính phía sau vẫn bám sát rất gần.
"Tae, làm sao để cắt đuôi bọn chúng?"
Lòng tràn ngập lo lắng, em chỉ biết nhìn người nam nhân đang bao bọc em trong lòng mà cạn kiệt sức lực vì cả đêm không chợp mắt mà phóng ngựa chạy suốt quãng đường dài. Em phải làm gì đây?
Hắn không ổn rồi, cơn đau đầu bất chợt xuất hiện che khuất tầm nhìn phía trước, hắn mơ hồ một tay ghì chặt lấy góc áo em, một tay liều mạng phóng ngựa theo đường thẳng.
"Tae, phía trước là vực thẳm..."
Em nhận thấy sự khác thường của hắn, nỗi lo dần dâng lên cực điểm. Phía trước cách chừng một dặm nữa sẽ có đường vách núi sâu hun hút, hắn thì đang dần mất đi phương hướng, mắt nhòe đi bởi tầng sương bao phủ.
Em nắm chạy lấy dây ngựa, cả hai đang đến rất gần với rìa bờ vực, nếu không dừng lại e rằng khó giữ được mạng sống. Các đường tên được bắn ra, cuộc đua này dần đi đến hồi kết!
Con hắc mã rất nhanh dừng kịp lúc, vách núi đã sát cạnh bên và binh lính đang bao vây lấy em.
Hắn đỡ em xuống ngựa, xoa xoa hai bên thái dương rồi sốc lại tinh thần. Lee Yeon Hwa được đưa đến tận nơi "bắt gian" cùng cha mình, nhìn hắn và em ở cùng nhau lòng thập phần chán ghét. Ban đầu tâm nàng thiện chí, sau khi được Lee phu nhân gieo rắc những ác ý về hắn và em liền sinh thù hằn, quyết tâm đạp đổ hết thảy để đem Kim Taehyung về lại bên nàng.
"Tiện nhân, ngươi quả thật là tiện nhân."
Ả nghiến răng nghiến lợi buông lời cay nghiệt hướng đến em. Nam nhân này chính xác là cái gai khiến ả khổ tâm dằn vặt bản thân trong thời gian dài.
"Nhà Lee gia giáo đến mức buông câu nào đều ác tâm câu đó mà xưa nay người đời hay ca tụng đó à?"
Hắn kéo em sát lại trong lòng, tiểu nữ trước mặt nhìn kĩ cũng không tìm được điểm cộng nào trong mắt hắn cả, càng phải nói, hắn chính là chán ghét dã tâm nơi hoa lệ chốn hoàng cung, người người tranh sủng đoạt hảo ý.
Lee Yeon Hwa không muốn nhiều lời liền trực tiếp cho lệnh tấn công.
Vừa lúc quân ngũ của Park Kang Jun kéo đến. Biểu ca sau khi nghe tỷ nói hắn và em đang gặp đại sự liền tập hợp quân sĩ tiến công đi tìm. Biểu ca của em rất giỏi, bao năm bôn ba mặt trận, đem về chiến công không ít nên có vị trí không nhỏ trong đình.
Hắn bị phân tâm không chú ý cư nhiên bị một nhát đao cứa ngay cánh tay, nhân lúc thấy sơ hở Lee Yeon Hwa một thân đối đầu với em, hai bên giằng co qua lại không ai chịu khuất phục. Tình thế hỗn loạn khắp nơi vương mùi máu, đỏ thẫm cả một vùng trời nơi vách núi, cây dại ven đường cũng vì thế mà lụi tàn.
"Jimin!"
Hắn đang loay hoay với vết thương, hoảng hốt nhìn em bị đẩy ra tận mép vực. Lee Yeon Hwa được đà đẩy em ngã xuống...
Giây phút đó, hắn chết tâm
Ngay giây phút đó, em biết rồi tình yêu này cũng chẳng thể kéo dài mãi mãi.
Chạy vội đến níu lấy cánh tay em nhưng đã không kịp nữa. Ánh mắt cuối em trao hắn mang ngàn nỗi niềm bất thành văn, em thả mình xuống vực thẳm.
Hắn điên cuồng gào tên em, hắn một lần nữa mất em rồi. Hắn tệ hại, hắn khốn nạn, hắn hèn nhát vì không bảo vệ được chân ái của hắn để giờ đây bất lực nhìn em bị đẩy xuống vực sâu, đem tình yêu của hắn chôn vùi vào hư không.
Nơi hố sâu vô tận mang ngàn tâm tư của kẻ điên loạn si tình...
Tất cả ngưng mọi hoạt động, Park Kang Jun nhìn đứa em họ mình ngày đêm dưỡng dạy thương tâm rớt xuống vách núi, tội lỗi bao trùm. Đã hứa với Min Ah sẽ mang em lành lặn trở về, hứa với nàng sẽ bảo vệ em thật tốt ấy thế mà đến xác cũng khó có thể tìm thấy. Biểu ca xin lỗi em, là do ca yếu đuối đến cuối cùng vẫn là tận mắt chứng kiến cảnh em ra đi nhẫn tâm như vậy...
Kim Taehyung với lấy cây gươm gần đó, thẳng tay đâm mạnh vào ngực mình. Máu túa ra từng hồi, hắn loạng choạng bước đến, gieo mình theo em. Em chết ở đâu, hắn nguyện chôn mình ngay đó!
Câu nói cuối Lee Yeon Hwa nghe được từ miệng hắn, vẫn luôn chung thủy với duy nhất hai từ
Park Jimin
Đến khi ta chết, miệng vẫn gọi tên em trong vô thức, thân ta càn kiệt, tâm vẫn theo em...
Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan
Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn
...
Hắn giật mình tỉnh giấc, hoang mang đến cực độ. Hắn quay trở về thực tại, ngay căn phòng của hắn và em.
"Tae, gặp ác mộng à?"
Em vội đi vào, trên tay cầm dĩa trái cây gọt sẵn, nhẹ nhàng vuốt trán hắn.
*Tanie 4 tuổi rồi nè. Mong bé và baba sẽ đồng hành cùng nhau dài lâu, mang cho baba thật nhiều niềm vui và hạnh phúc. Cảm ơn vì bé luôn bên cạnh Tae, Tae cần bé!
*cái đoạn cuối định hong spoil đâu mà sợ mọi người tưởng kết se nên mình để đóa 🥰 Xin lỗi vì sự chậm chạp cụa mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com