97
Choang...
Hệ thống đèn đã hoàn toàn bị phá hủy... Chỉ còn ánh sáng mập mờ đâu đó và những đám cháy nghi ngút ngày càng lan nhanh. Một ai đó lao ra, trùm chiếc áo vest lên đầu Jisoo và kéo tay nhỏ đi mà không một lời giải thích...
"Cậu chủ, ra khỏi đây thôi! Nguy hiểm!"
"Người... người đẹp!"
Davinci thấy Jisoo biến mất trong tích tắc trước mắt hắn khi hắn bị hai tên vệ sĩ kéo đi...
Trong chốc lát, cảnh vệ của khu biệt thự đã được điều đến để xử lý vụ hỗn loạn cùng những đám cháy... Những chiếc đèn tự động được bật lên...
Ở một góc trong bữa tiệc... nơi những chiếc đèn được treo chỉ bị chập chờn mà không vỡ tan tành... Lee Nami vẫn đứng đó, như chôn chân xuống đất. Nhỏ là người duy nhất quan sát toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối... Không tin nổi vào mắt mình, đôi mắt Nami căng ra, suy nghĩ rối tung như một mớ bòng bong. Nhỏ từ từ quay đầu... mắt nhìn về phía một người...
Kim Taehyung đang đứng dựa vào một cây cột, tai vẫn đeo MP3, cúi mặt xuống và mắt nhắm nghiền, như không hề nhận ra vụ hỗn loạn ngay trước mắt... Và... Taehyung chợt ngẩng đầu... đôi mắt từ từ mở ra...
Lee Nami sửng sốt hơn bao giờ hết... Khi thấy... trong đôi mắt màu café sâu thẳm ấy... hằn những tia đỏ ngầu...
... Cảnh vệ khu biệt thự được huy động hết mức để xử lý sự cố và đưa khách ra ngoài cổng an toàn. Chẳng ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cứ như có động đất, nhưng chỉ thấy mọi thứ vỡ choang và bốc cháy, chứ chẳng thấy mặt đất rung chuyển. Tóm lại là... kinh khủng!
Phía trong khu biệt thự vẫn hoàn toàn yên tĩnh... Kim Sehun vừa vào trong phòng, hoàn toàn không hay biết có sự cố xảy ra...
Trên dãy hành lang, một tên cảnh vệ cúi đầu.
"Đừng thông báo gì cho cậu cả. Tôi sẽ tự lo liệu."
Quản lý của Sehun kéo tay Jisoo đi. Nhỏ không chống cự và ngoan ngoãn bước theo... Tên cảnh vệ mặt đằng đằng sát khí, hơi quay đầu nhìn theo mái tóc Jisoo, người đứng im như phỗng trong chốc lát... Hắn nhận ra nước miếng mình đang rớt xuống.
... Hành lang khu giữa, vắng lặng. Chỉ nghe tiếng bước chân chậm rãi, đều đều... Kim Taehyung đang đi về phía phòng 102. Đằng sau, cách vài mét... Lee Nami cũng đang đi theo. Nhỏ định thăm dò và hỏi vài điều, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên, không chút quan tâm như chẳng có chuyện gì xảy ra của Taehyung, Nami lại thôi...
"Từ đó đến giờ... anh chẳng nói với em câu nào... có phải em là người thừa không?"
Như mọi lần, Kim Taehyung vẫn bước tiếp, không trả lời.
"Anh... ghét em à? ... Vì lần trước em tự ý chạm vào đồ của anh? Em xin lỗi rồi còn gì..."
Taehyung vẫn như chẳng nghe thấy gì... Nami bỗng chạy nhanh lên phía trước, đứng chắn ngay trước mặt Taehyung, ngáng đường.
"Em đang nói chuyện với anh đấy!"
Đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào Nami... rồi từ từ liếc đi chỗ khác.
"Lee Nami từ bé tới giờ chưa bao giờ không có được thứ mình muốn. Anh cứ tảng lờ em đi... Sẽ nhanh thôi, em sẽ làm anh phải chú ý đến sự có mặt của em. Nhìn em đây này! Nhìn em!"
Cái cách ra lệnh như trẻ con của Nami không khiến Taehyung mảy may dao động. Cậu lách sang một bên, tiếp tục đi, lướt qua người nhỏ...
Nami quay phắt lại:
"Em nói rồi đấy. Em sẽ làm anh thuộc về em!"
Taehyung đưa tay chỉnh lại tai nghe, chân vẫn bước...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com