Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

"Học tỷ, học tỷ, cảm giác trời yên bể lặng đúng là làm cho người ta nằm mơ cũng cười."

"Có khoa trương như vậy không?"

Joohyun đang đóng dấu, hơi cười.

"Có có có, thực sự có."

Chungha ghé vào trước máy tính, nhìn nàng:

"Từ giờ trở đi, em sẽ không cần sợ tính tình Kang tổng không tốt nữa."

Trải qua một tuần bão tố, cô cảm thấy Kang tổng bây giờ thật dễ thân....ách, kỳ thực cũng không dễ thân như vậy, nhưng ít nhất buổi sáng hôm nay rất "hòa nhã".

Bởi vì sau khi người bị mắng đi ra, còn có thể vừa cười vừa nói

"Tâm tình Kang tổng hôm nay thật tốt, chỉ mắng tôi có nửa giờ nha!" Xem đi, đã nói mọi người có thói quen bị ngược mà.

"Thật ra chị ấy cũng không như vậy...."

Dừng nửa ngày để tìm một từ tốt hình dung mà không tìm được, cuối cùng Joohyun đành phải thừa nhận

"Được rồi, tính tình em ấy thực sự rất tệ."

"Học tỷ, thật sự khó cho chị khi mỗi ngày phải ở cùng Kang tổng."

"Một chữ trừ một trăm, tiếp tục nói đi." Một thanh âm lạnh như băng bỗng truyền đến làm Chungha sợ tới mức thiếu chút nhảy dựng lên.

"Học tỷ...." Cô nước mắt rưng rưng nhìn vị cứu tinh trước mắt.

"Yên tâm." Joohyun trấn an cười cười, đẩy Seulgi vào văn phòng

"Em dọa cô ấy."

"Hừ, em không dọa." Seulgi lạnh lùng liếc mắt nhìn ngoài cửa.

"Chị biết." Joohyun đem giấy tờ chưa ký tên cho cô, nữ nhân này vốn dĩ nói là làm.

Ngay cả xem cũng lười, Seulgi sảng khoái lấy bút ra ký vào.

"Được rồi, việc công làm xong, chúng ta nói việc tư."

"Chị còn nhiều việc phải làm, ra ngoài trước."

"Hyunie" Seulgi gọi nàng lại

"Khi nào gặp cha mẹ?"

"Em có biết gần đây công ty có rất nhiều chuyện? Chờ bận qua khoảng thời gian này rồi tính, được không?"

"Chị nghĩ em để ý?" Seulgi lẳng lặng hỏi nàng.

Seulgi không để ý! Joohyun nàng rất rõ cô ấy khôn khéo bao nhiêu.

"Em bảo muốn nói với bá mẫu, chị nói chờ thêm một thời gian. Em bảo đi gặp cha mẹ em, chị cũng nói chờ thêm một thời gian, đi New Zealand đăng kí kết hôn chị cũng bảo chờ một thời gian,cái gì chị cũng không đồng ý, vậy rốt cuộc chị có muốn kết hôn hay không?"

"Chị...."

"Muốn kéo dài với em là vô dụng, chị không phải biết rõ sao."

"Chị đồng ý...kết...em cáu cái gì mà cáu?"

Tuy ở trước mặt Seulgi tính tình nàng cũng không tốt đẹp gì, nhưng thật sự không chịu nổi khí thế cô bức người như vậy. Joohyun cũng muốn giận a!

Khoảng thời gian nhường nhịn này luôn làm nàng nghẹn hỏa trong lòng, hơn nữa, mẹ cô có đồng ý hay không cũng là một vấn đề.

"Em đâu có cáu?" Seulgi cũng giận dữ nhìn nàng.

"Em như vậy còn nói không cáu?"

"Cũng là do chị trước....Hừ, Hyunie, chị lại muốn nói sang chuyện khác phải không, không dễ vậy đâu!"

"Sang cái đầu em!" Nàng hận chết cái tính của Seulgi cô, lúc này thật muốn ầm ỹ một trận.

"Seulgi, chị nói cho em biết, ép chị cũng vô dụng, đồng ý chị cũng đồng ý rồi, em gấp cái gì?"

"Vấn đề là chị đồng ý xong lại kéo dài! Đã kéo dài thì đồng ý hay không có ý nghĩa gì? Chị xem đi, ngay cả hai chữ kia cũng không nói ra được thì chị bảo em tin em thế nào?"

Joohyun nàng ngay cả hai chữ "kết hôn" còn không dám mở miệng nói.

"Vậy em cũng phải cho chị thời gian chứ. Chẳng lẽ em muốn bây giờ đi đăng ký luôn?"

"Đúng!"

Trên thực tế Seulgi cô cho rằng một hôn lễ long trọng là phiền phức, lễ nghi rườm rà đó về sau nói sau, cô hiện tại chỉ muốn nàng mau chóng thuộc về cô, bởi vì rất hiểu tính cách của Joohyun, cho nên cô biết càng kéo dài thì càng không có khả năng kết hôn.

Thật sự ác bá, một chút cũng không thông cảm cho tâm tình của nàng!
Nàng tức giận đến phát run, sau một lúc lâu mới nói

"Chị không gả nữa, em thích thì tìm người khác mà kết hôn!"

"Chị dám nói lại lần nữa xem?" Seulgi đứng dậy tới gần nàng, nổi giận đùng đùng quát.

"Nói cũng đã nói rồi." Nếu nàng sợ cô ta, nàng không còn là Bae Joohyun.

"Chị không gả, không gả, không...ưm...."

Hỗn đản, lại dùng chiêu này!

Joohyun không dễ bị khi dễ như vậy, bàn tay muốn đẩy cô ra, nhưng không ngờ móng tay vừa quét qua gương mặt cô, thì một vết máu rõ ràng lại lập tức hiện ra.

"Đau!" Seulgi giận, ép nàng lên tường, tay phải giữ chặt nàng, tay trái bắt đầu cưởi thắt lưng của mình

"Seulgi, em dám ép buộc chị? Hỗn đản, buông chị ra!" Nàng giãy dụa, há miệng cắn lên cánh tay cô.

Cái con thỏ nhỏ này!

Nàng không tin Seulgi cô dám hạ ác thủ đúng không? xoay ngược Joohyun lại, hoàn toàn chế phục nàng trong lòng, tiếp đó nhanh chóng dùng dây lưng mềm quấn vài vòng lên cổ tay nàng, buộc chặt.

Joohyun nàng ở dưới thân Seulgu dùng sức tránh, nhưng căn bản không thể động đậy. Khi bị cô ép quay trở lại đối mặt, nàng đã sớm thở hồng hộc

"Seulgi, em dám.....''

"Trên đời này không có chuyện em không dám."

Bên môi nhướn lên độ cong vừa lòng, cô dùng tay gạt đi vài sợi tóc hỗn độn bên má nàng ra sau tai.

Nàng há miệng định cắn ngón tay người kia, Seulgi than thở dời đi, cúi đầu hôn nàng

"Cắn nơi này, được không, hửm?"

Biến thái! Nữ nhân này đúng là biến thái! Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không mặc kệ cô ta khi dễ! Khóe miệng chậm rãi nhếch lên, tay bị trói cũng không sao, nàng có chân.

Thừa dịp cô chưa chuẩn bị, đầu gối mạnh mẽ nhấc lên ...

"Chị...cái con thỏ nhỏ này!"

Seulgi phản ứng nhanh nhẹn né tránh nhất kích đòi mạng của cô, thân mình thuận thế chen vào hai chân tách ra, bàn tay vuốt ve làn da tuyết trắng.
Bởi vì bị nâng, cho nên váy ngắn của Joohyun kéo lên cao, hơn nữa tư thế hiện tại còn giống như nàng cố ý đem đùi đưa cho cô sờ.

"Chị có biết chỗ đó rất hiểm không, em không phải nam nhân nhưng cũng biết đau. Nhỡ bị đau đến tê liệt người sau này ai ăn chị?"

Seulgi dùng đầu gối của mình cọ xát giữa hai chân nàng.

"Đau chết em cũng được, cùng lắm thì chị đi tìm người " Nàng giận dữ cười, vẻ mặt khinh thường.

"Chị dám!" Seulgi cô triệt để bị nàng chọc giận

"Bae Joohyun, chị là của em, chỉ có thể là của em." Lời này không thể nói thêm nữa, bằng không sẽ lại nói đến chuyện nàng không muốn nghe.

May mắn lực chú ý của cô rất nhanh dời đi

"Em đã cảnh cáo chị không được mặc loại váy ngắn này đi làm, tại sao chị không nghe lời?"

Mỗi lần nhìn nàng mặc váy ngắn siêu chặt là Seulgi cô lại bạo hỏa, vậy mà nàng còn cố tình không thèm để ý.

"Thần kinh! Đây rõ ràng là đồ vest đứng đắn có được không? Chỉ là áo sơ mi kẻ ô đơn giản với váy trên đầu gối 3 cm thôi mà, chỗ nào có vấn đề? Cô ta cũng mặc, sao nàng lại không được mặc. Rõ ràng là cô ta đầu óc không bình thường, suốt ngày nghĩ truyện không tưởng"

Cảm giác được ý đồ của cô, nàng ngược lại cười lạnh cổ vũ

"Làm thì làm đi. Nhưng một chút nữa chị mặc váy hư ra ngoài, đến lúc đó xem ai không chịu nổi."

Đáng giận! Seulgi vừa định động thủ xé rách cái thứ không vừa ý đó, kết quả lại bị lời của Joohyun nàng làm đông cứng

"Hyunie, sao chị chẳng đáng yêu gì cả?"

Vì sao luôn muốn đối nghịch với cô, vì sao luôn muốn không nghe lời? Vì sao không thể ngoan ngoãn một chút?

"Hừ, dù sao chị vốn đã không đáng yêu, em có thể không cần yêu."

Nàng lãnh đạm cúi mặt, dùng chân đá cô ta

"Buông ra!"

"Nếu có thể làm được, em thật sự không muốn yêu." Seulgi ở bên môi nàng nói nhỏ

"Nhưng vì sao không làm được?"

Thì ra cô ta không muốn yêu! Nàng nén giận trong lòng

"Seulgi, em buông chị ra!"

"Giận?" Cô nở nụ cười, nhưng trong mắt không cười

"Chị làm em tức giận, làm sao có thể không việc gì?"

Hỗn đản! Nàng dùng sức đá cô ta

"Em cút cho chị, cút cho chị, cút xa ra!"

"Mơ tưởng!" Seulgi ôm chặt thắt lưng nàng, cắn răng nói:

"Đời này chúng ta không chia cắt."

Giọng nói biến mất bên môi Joohyun, Seulgi hôn xuống, sự phản kháng cùng răng nanh của nàng hoàn toàn bị kiềm chế, chân cũng không được buông tha, nàng đá, cô giữ, dây dưa đổ ghế, tài liệu rơi ào ào. Hôn từ cạnh tường ép lên sàn, Seulgi nằm trên người nàng thở gấp

"Cởi dây lưng đi....."

Hơi thở của nàng rất bất ổn

"Đau."

Một chữ kia như cây châm đâm vào đáy lòng, Seulgi lập tức cấp tốc cởi dây lưng trói chặt nàng, nâng cổ tay lên xem, làn da Joohyun thật sự rất non mềm, thời gian ngắn như vậy đã đỏ lên.

"Thật là, đau sao không nói sớm."

Đau lòng, cô cúi đầu hôn cổ tay nàng

"Em là đồ hỗn đản, gọi nhiều như vậy cũng không buông, em vốn đâu có để ý tới." Môi nàng hơi nhướn lên, đột nhiên cảm thấy ủy khuất.

Seulgi áy náy, vô cùng áy náy, dùng lưỡi ôn nhu liếm làn da sưng đỏ

"Em đi mua thuốc nhé." Nói là làm, cô kéo nàng định đứng lên. Nàng lập tức ôm thắt lưng Cô.

"Không nặng vậy đâu."

Nàng biết rõ về làn da của mình, rất mềm, chỉ một chút ngoại lực là lập tức sưng đỏ, thoạt nhìn so với thực tế nghiêm trọng hơn rất nhiều, cho nên vừa rồi nói như vậy chẳng qua ... chẳng qua ...

Được rồi, nàng thừa nhận, nàng đang làm nũng, nhưng kết quả cũng thật vừa lòng, Seulgi luôn khẩn trương vì nàng

"Nhưng tay chị..." Cô vẫn lo lắng.

"Không sao. Không tin...." Nàng giảo hoạt cười, đưa tay luồn vào trong áo Seulgi, linh hoạt nắm lấy một bên ngực đầy đặn

"Chị thử cho em xem."

Cô nhướn mày

"Chị!"

Ngực lớn, cũng thật mềm, Joohyun nàng vui vẻ nắn hai cái. Nàng cười càng xán lạn, càng tươi đẹp

"Kang tổng, thoải mái sao?" Thoải mái nhưng càng là khó chịu, cô chịu không nổi! Nhanh chóng đưa tay muốn cởi váy, lại bị nàng đè lại

"Kang tổng đến giờ em hẹn gặp Kim tổng của SM rồi a."

Seulgi cô hoàn toàn không nghe, bàn tay vẫn tiếp tục cần mẫn.

"Hạng mục này rất quan trọng, nhất định phải ký."

"Làm xong nói sau." Bây giờ Seulgi cô làm gì có tâm tư suy nghĩ quan trọng hay không quan trọng? Trong mắt trong lòng bây giờ chỉ còn hình ảnh Joohyun ở dưới thân cô mà thôi.

"Em xác định có thể thỏa mãn trong 10 phút, ân?"

Quen Seulgi nhiều năm như vậy, nàng rất hiểu cô ta, nữ nhân này cứ dây dưa là không dứt! 10 phút? Ha ha ha, nói đùa!

Cô dừng lại.

"Hơn nữa, em xác định làm xong sẽ để chị thoải mái đi ra ngoài? Chị hẹn ngân hàng bốn giờ gặp, không thể hủy nha." Nàng nói trúng điểm uy hiếp, nếu cô thật sự nỡ để bộ dáng nàng làm tình xong đi ra ngoài, kia thật sự chính là gặp quỷ!

Trước kia ngẫu nhiên không khống chế được trong văn phòng, Cô đều trực tiếp giữ nàng bên trong, thẳng đến khi tan tầm mới thả đi, nhưng lần này...

"Đáng ghét!"

Seulgi ai oán, dùng hết khí lực mới từ trên người Joohyun đứng lên, vẻ mặt buồn bực mày đẹp hơi nhăn lại

Joohyun nở nụ cười, đứng dậy chậm rãi sửa lại quần áo, thật là, sớm một chút nghe nàng đã không như vậy....chút nữa định đàm phán thế nào đây?

"Chị rõ ràng cố ý."

Seulgi cầm cốc nước lạnh, một ngụm uống cạn, đáng tiếc chút hiệu quả cũng không có, trong lòng và thân thể đều có lửa làm cô thầm nghĩ lập tức muốn nàng để giảm nhiệt.

Cố ý? Được thôi! Nàng cho cô biết cái gì gọi là chân chính cố ý. Nàng dùng tốc độ rất chậm rất rất chậm khom lưng sửa lại váy, thân mình hơi cong lên, bàn tay lướt qua kiều mông

"Seulgi, em đoán xem, chị vừa mới....ẩm ướt không, ân?"

A a a, này là cố ý, mười phần mười cố ý!

"Bae Joohyun, em muốn giết chị!"

"Đến nha, Ưm...a....." Nàng tựa vào cửa, cố ý phát ra tiếng than nhẹ mê người, thân mình mị hoặc hướng về phía trước, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực cao ngất

"Người ta hình như không muốn sống a....."

"Thật sự đáng ghét!" Seulgi tức giận, bàn tay nắm chặt lại, cắn răng một cái

"Lão nương mặc kệ, làm trước nói sau!"

Xoay người định kéo lại con thỏ nhỏ đáng giận kia, Seulgi muốn ngay tại chỗ tử hình.

Joohyun nhanh tay mở cửa chạy ra ngoài.

"Kim tổng, mời vào a, Kang tổng của chúng tôi đang chờ bên trong."

Trong văn phòng tuôn ra một trận quát lớn kinh thiên động địa, trừ bỏ đinh tai nhức óc, hoàn toàn không nghe được từ nào khác.

Nhìn biểu tình Kim tổng trừng mắt há miệng ngây ngốc, Joohyun ôn nhu cười

"Thật xin lỗi, Kang tổng chúng tôi đang trong thời kỳ mãn kinh, mong ông thông cảm."

Thời kỳ mãn kinh? Kang tổng không phải mới hai chín tuổi sao? Sao sớm như vậy đã mãn kinh?

Cằm Kim tổng trực tiếp rơi trên đất.

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com