Phiên ngoại (5): Dưới tán hoa anh đào
Lúc Yeonjun và Soobin tỉnh lại thì đúng lúc Taehyun bất tỉnh ngã xuống nên không nghe được những gì Beomgyu nói.
Người đầu tiên tỉnh là Yeonjun, dù rất muốn chạy lại ôm lấy Beomgyu lần cuối nhưng hắn không đủ can đảm đối diện với anh. Vì cớ gì mà hắn được sống tiếp, mà em trai hắn lại biến mất chứ? Nên Yeonjun quyết định chạy trốn, Soobin cũng không ngăn cản, gã biết bây giờ có đuổi theo thì cũng không được ích gì, dù sao Yeonjun giận cũng là giận gã, mình có đi theo thì cũng không giải quyết được gì.
"Soobin hyung, em nhờ anh chuyển cho Taehyun vài lời được không?" Beomgyu suy yếu dựa vào thân cây phía sau thở dốc, bằng mắt thường cũng có thể thấy được anh đang mờ nhạt dần. Soobin tiến lại gần, sau khi thì thầm vài lời cuối, Beomgyu biết mình sắp phải đi rồi, anh mỉm cười nói: "Lời cuối, anh giúp em chuyển đến Yeonjun hyung, hãy sống thật tốt, sống cho cả phần của em nữa, em không trách gì anh đâu, hẹn gặp lại anh ở kiếp sau, ta sẽ lại là anh em nhé"
Thời gian chẳng mấy chốc trôi qua, Soobin vì mang trong mình sức mạnh của nhà ngoại cảm duy nhất trên thế giới này còn sót lại mà được ông trời ưu ái, dù chỉ còn một nửa sức mạnh nhưng vẫn không ngăn được ông trời ban tặng gã sự trường sinh, trẻ mãi không già. Điều này không hoàn toàn có lợi nhưng sẽ tránh được các kiếp luân hồi, gã sẽ không phải uống canh Mạnh Bà quên đi mọi thứ về người mình yêu, không phải vất vả tìm kiếm người ấy giữa hàng trăm hàng nghìn người, bất lợi là gã thì bất tử nhưng người gã yêu sẽ có lúc phải già đi, phải đối mặt với lão, bệnh, tử.
Soobin còn nghĩ mình sẽ không bao giờ phải lo đến điều đấy vì gã chưa từng rung động với ai cả, cho đến khi gã gặp Yeonjun.
Suốt nhiều năm kể từ sau trận chiến ấy, Soobin vẫn luôn âm thầm ở đằng sau theo dõi và bảo vệ Yeonjun, gã biết đợi đến khi được Yeonjun tha thứ thì chắc phải là lúc Beomgyu đã đầu thai chuyển kiếp. Ngày ấy bao giờ mới đến? Không ngờ chỉ mấy năm sau em họ gã lại nhận được tin dữ, Soobin không biết mình nên vui mừng hay nên đau buồn nữa. Taehyun sắp được gặp lại người cậu yêu, Soobin cũng vậy, nên ngày cậu đi, thật trớ trêu, không một ai khóc thương cả, nhưng Taehyun cũng đã dặn mọi người không cần đau buồn, bản thân ra đi trong vui vẻ nên tất cả nhân viên trong tập toàn ngày hôm ấy sẽ được tăng lương, đương nhiên làm gì có ai dám nhận.
Ước tính chỉ mấy tháng nữa thôi Taehyun và Beomgyu đều sẽ đầu thai, Soobin quyết định đi tìm Yeonjun.
Soobin đã từng tưởng tưởng ra vô số hình ảnh, có mắng chửi, có đánh đập, có đuổi đi, nhưng lại không ngờ Yeonjun chỉ im lặng nhìn gã, không nói gì cả.
"Yeonjun…"
Tại sao Yeonjun lại im lặng ư?
Thật sự đã 20 năm kể từ ngày ấy, hắn sớm đã hết giận rồi, đâu phải Yeonjun không biết Soobin luôn âm thầm ở đằng sau giúp hắn chứ. Suốt mấy năm nay Yeonjun mở một trại trẻ mồ côi ở ngoại thành Seoul, vừa chăm sóc chúng vừa nhớ đến đứa em trai đã mất của mình, làm vậy giúp hắn như được giảm bớt một phần tội lỗi. Đương nhiên trại trẻ mồ côi không có ai đứng đằng sau chống lưng nên luôn bị lũ buôn người và tội phạm lăm le đến, Yeonjun không muốn sát sinh trước mặt tụi trẻ nên nhiều lần đều nhẫn nhịn, là Soobin đã âm thầm giúp đỡ lũ trẻ. Ban đầu Yeonjun không cần gã nhúng tay vào, nhưng biết bản thân cũng bất lực, dù sao, gã là con người, vẫn dễ xử lý mấy chuyện này hơn. Dần dần Yeonjun cũng mặc kệ, cảm xúc nhiều lúc cũng rất phức tạp nhưng đã phần nào tha thứ cho Soobin, chỉ chờ ngày gã đến nói một câu "xin lỗi" với hắn là được. Đợi hoài đợi mãi, lúc Yeonjun sắp mất kiên nhẫn rồi thì Soobin cũng đến.
Ngày hôm ấy hoa đào hai bên trại trẻ nở rộ cả một bầu trời, Soobin mặc sơ mi trắng cùng quần jean đơn giản, vẫn là mái đầu vàng kim đấy, gã đứng dưới cây hoa đào nói với hắn: "Xin lỗi, anh tha thứ cho em được không… làm ơn"
Yeonjun không nói gì mà tiến đến gỡ cánh hoa đào rơi trên đầu Soobin xuống rồi đưa lên môi hôn nhẹ, Soobin ngơ ngác nhìn một màn này, đôi môi cứ mấp máy nhưng lại nói không nên lời.
"Em nghĩ anh có nên tha thứ cho em không?"
Soobin có chút luống cuống, Yeonjun đã thay đổi cách xưng hô với gã, đây là đang ngầm ám chỉ điều gì ư? Soobin không muốn tự mình đa tình rồi đến lúc biết được sự thật thì sẽ tự làm mình thất vọng mất.
"Em… Anh… Cái này…"
Yeonjun vẫn rất kiên nhẫn chờ Soobin nói, từ khi chăm một đám trẻ con, tính cách của hắn đã dịu dàng đi không ít, cũng vô cùng kiên nhẫn nữa.
Soobin thu hết can đảm chuẩn bị trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt của Yeonjun cong cong lên, nốt ruồi son dưới khóe mắt hắn cũng vì thế mà hơi kéo lên, đôi môi hơi mỉm cười nhẹ, dưới tán hoa đào lại càng xinh đẹp động lòng người, Soobin lại một lần nữa ngơ ngác không nói được gì.
Cuối cùng vẫn là Yeonjun mở lời trước: "Em muốn anh tha thứ cho em không?"
Soobin hoàn hồn, vội gật đầu: "Em muốn"
Yeonjun cũng nhẹ nhàng nói từng chữ: "Ừm, vậy anh tha thứ cho em" nhưng sao Soobin lại thấy từng chữ thật nặng nề làm sao, khiến gã thở gấp, không nhịn được hỏi lại: "Thật, thật sao?"
"Anh không trả lời lại lần 2 đâu, từ bao giờ mà em trông yếu đuối vậy Soobin?"
Soobin thấy Yeonjun quay người đi vào thì vội kéo hắn lại ôm chặt trong lòng, Yeonjun cười bất đắc dĩ nói: "Anh cũng có chạy mất đâu mà em sợ? Anh muốn dẫn em đi thăm lũ trẻ một chút thôi mà, dù sao em cũng là người có công tài trợ cho chúng nó nhiều năm qua, cũng xem như là một người cha khác của chúng rồi"
Soobin nghe vậy thì mới yên tâm buông Yeonjun ra, nhưng tay vẫn nắm chặt không buông.
Lũ trẻ trông rất đáng yêu. Có tất cả là 12 đứa, từ 3 tuổi đến 10 tuổi đều có cả. Rất ít trong số chúng là được người thân đưa đến đây vì lý do bản thân không còn sống được lâu mà cứ vậy để chúng nó ở đây, còn lại thì đều bị chính cha mẹ vứt bỏ ngay khi vừa mới sinh ra. Vài đứa lớn hơn đã có người nhận nuôi, lớn nhất bây giờ là một bé trai 10 tuổi, vẻ ngoài vô cùng lém lỉnh, bé luôn mỉm cười, hòa đồng, chắc vì là đứa trẻ lớn nhất ở đây nên bé rất trưởng thành, luôn thay Yeonjun chăm sóc các em. Mỗi lần nhìn thấy đứa bé, Yeonjun không nhịn được lại nghĩ về Beomgyu, nên đặc biệt quan tâm bé hơn cả.
Đứa bé thấy Yeonjun nắm tay một người lạ mặt đi vào thì ngạc nhiên hỏi: "Chú ơi, chú là bạn của anh Yeonjun ạ?"
Soobin mỉm cười gật đầu với bé, xoa đầu nó rồi hỏi: "Anh tên Soobin, em tên là gì vậy?"
"Em là Ahn Hae Chan, 10 tuổi"
Nghe thấy cái tên này thì Soobin không khỏi ngạc nhiên. Mấy năm sau trận chiến, Taehyun có nhờ anh cho làm một tấm bia mộ khắc tên Ahn Hae Chan, và bảo rằng nó là một đứa trẻ tội nghiệp, bị bạo hành chết lúc 5 tuổi, cũng chính là Yeol Han đã từng giả làm Beomgyu tiếp cận Taehyun. Soobin không biết đây chỉ là trùng hợp hay đứa trẻ đó đã được ông trời thương xót, cho một cơ hội đầu thai làm người, nhưng vẫn không tránh khỏi cảnh gia đình tan nát. Soobin thấy đứa trẻ này có chút đáng thương.
"Thằng bé có chút giống Beomgyu nhỉ?"
Yeonjun để Hae Chan tự đi ra ngoài chơi rồi nói với Soobin, lúc này gã mới nhớ mục đích mình đi chuyến này, vội nói: "Chỉ còn mấy tháng nữa là Taehyun và Beomgyu sẽ đầu thai"
"Cái gì?"
Được đầu thai cùng lúc đã hiếm rồi, còn được ở cùng một thành phố thì quả thật không phải trùng hợp, Soobin liền kể lại về lời ước hẹn của Taehyun và Beomgyu. Biết mình có thể sớm gặp lại em trai, Yeonjun không khỏi vui mừng, hắn liền muốn tìm cách tiếp cận hai đứa trẻ nhưng may là bị Soobin cản lại.
"Giờ chúng ta cứ thế tiếp cận hai đứa nó thì không được tốt lắm, sợ là sẽ bị hiểu lầm thành bắt cóc mất, chỉ có thể đứng từ xa quan sát thôi"
Dù không đành lòng nhưng Yeonjun cũng biết mình đuối lý nên thôi. Vốn định giới thiệu Soobin với bọn trẻ mà tụi nó thấy hoa anh đào nợ khắp sân vườn thì thích thú chạy nhảy khắp nơi đùa nghịch, Yeonjun thấy vậy liền nắm lấy tay Soobin chạy ra ngoài: "Đi nào, nhân dịp hoa đào nở đẹp như này, chúng ta cũng chơi cùng lũ trẻ một chút đi"
Soobin nhìn nơi bàn tay hai người đan vào nhau mà mỉm cười, rồi lại nhìn lên lũ trẻ đang vui cười dưới tán hoa anh đào, không hiểu sao trong lòng chợt thấy ấm áp vô cùng, hạnh phúc của cả gã và Taehyun từ giờ chính thức bắt đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com