Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11.

- Chúng ta quay lại đi anh!

Jaycee đứng trước mặt Yoongi, nói.

- Em hết tiền xài rồi à?

- ...

- Đi đi!

- Nhưng mà anh...

- Tôi bảo cút!

Giả vờ khóc, cô ta chạy đi.

Những chuyện nãy giờ, Hoseok đều thấy hết. Nói sao ta, vui?

...........

- Hyung!!!

Chạy từ ngoài vào sau Jaycee, cậu gọi không lớn cũng không nhỏ.

- ...

- Uống rượu sao?

-....

- Từng này chai á? 1,2,3,4,5...

-....

- Trời đụ má! Anh mau ngưng, đó chỉ là một trận bóng, không đáng gì đâu!

- ...

- Này, Yoongi hyung, em nói anh ngưng uống mà!

Cậu nắm lấy chai rượu trên tay anh, kéo về phía mình.

Giằng co như thế nào đó, chai rượu đập vào bàn, vỡ ra, quẹt một đường sâu vào tay Hoseok.

Cậu thề là nó đau vãi. Nước mắt muốn kiềm nhưng chẳng được, chảy ra thành dòng luôn rồi. Môi mím chặt lại mắt nhìn vào vết thương cứa sâu. Xách cái này chạy về nhà quản gia Kim lại trách. Lúc trước ông đã từng nói "Ông thấy con thích thằng đó chẳng được gì cả, suốt ngày thu về lỗ chẳng có lời!". Giờ về lại nghe cằn nhằn nữa cho xem.

Anh nhìn thấy vết thương thì hoảng hốt, cuộc đời anh đây nhá, chưa từng bị một vết xước!

Nước mắt cậu kìa...chắc chắn là phải đau lắm thì cái tên hay cười này mới khóc được. Nghĩ nghĩ một lát, anh mới mở miệng.

- Này, không sao chứ?

Cậu đó giờ cực kỳ ghét bị đau. Khi xưa thằng em thân thiết trong nhóm-Kim Taehyung làm chảy máu một đường nhưng không sâu như thế này, đã giận nó một tuần đến khi nó xin lỗi đến lần thứ 12 và Yoongi bảo tha cho nó đi, mới thôi. Chuyện này, anh có nhớ.

Nhưng cậu là thích anh, vậy sẽ xử sự như thế nào?

Mọi người nghĩ sẽ bỏ qua mà chạy về ư? Đúng rồi đó!


Đùa thôi, Jung đẹp chứ không có ngu!

- Có đau không?

- Anh bị thử xem!

Trừng trừng mắt nhìn cậu, giọng điệu này là nghe lần đầu.

- Giờ phải làm sao?

- Còn hỏi, về gọi quản gia Kim lên đây giùm cái! Cứa sâu đến như vậy...

- Có đau không?

- Nhìn vậy còn hỏi! Đau lắm...

- Cậu ngồi đây, tôi tới Jung gia gọi quản gia Kim.

- ... anh mau lên, đau...

Nghe vậy, anh liền chạy đi. 

.........

- Aisshi cái cậu này. Tôi quấn băng xong cho SeokSeok, liền đập vỡ cái đầu cậu ra!

- Cậu nghĩ gì mà dám làm SeokSeok của chúng tôi bị thương lớn như thế này!

- Đầu cậu để mọc tóc à?!

- Đau không con? Trời ơi con tôi!

Quản gia vừa băng bó tại quán, vừa lải nhải cằn nhằn cậu thiếu gia nhà Min kia. Còn Yoongi, lần đầu tiên trong đời chịu đứng yên nghe chửi...chỉ vì người đó.

- Con là con bác khi nào vậy chứ?

- Bác lộn!

-.-

- Cậu còn đau không?

- Anh thấy mệt thì về đi! Không cần ở đây làm gì!

-...

- Quản gia, băng bó xong rồi, bác về trước đi, đừng đợi con!

Đứng dậy, quản gia Kim quay sang chỉ vào mặt Yoongi, nghiến răng, nói nhỏ vửa đủ cả hai nghe.

- Hôm nay tôi mà thấy SeokSeok ôm mặt buồn đi về, tôi sang Min gia giết chết cậu!

Nói xong liền bỏ đi một mạch.

-...

-...

Cả hai im lặng, về cũng không về, ở cũng không ở, cứ đứng nhìn nhau như thế.

- Anh còn không mau về đi. Ở đây làm gì?

Giọng điệu đanh đá của cậu...giống y chang năm ấy.

- Còn đau không?

Quỳ một chân xuống, nắm nhẹ cổ tay cậu, không dám đụng vào chỗ đang bị bó trắng kia.

- Còn...

- Xin lỗi...

- Là tự em làm, anh không có lỗi...

Giựt tay ra, cậu thề là tự cậu làm mình bị thương thì cũng đã đáng ghét lắm rồi, bị người khác làm bị thương... đến ông bà Jung cậu cũng không tha.

- Này, cậu có thôi đi không? Tôi đã cuống nước xin lỗi rồi!

- Em cũng đâu có bắt anh như vậy, vừa rồi là ngu ngốc lo cho anh nên mới tự mình bị thương, anh không có lỗi!

- Cậu...

- Anh lúc nào cũng vậy, anh đang thấy em quá đáng lắm chứ gì? Em không có giống Jaycee, vì tiền mà ngọt ngào, chiều theo những gì anh muốn, em là đang nói sự thật. Em không phải chịu không nổi nữa, mà là...

- là???

- Em ghét bị thương anh biết mà! Anh về đi! Ngủ một đêm em sẽ không giận nữa đâu, đứng đây một lát em lại chọc tức anh, mau về đi!

- ... ngày mai tôi sẽ tới sớm, chờ em tới.

- Được vậy thì cảm ơn, mọi khi đứng chờ anh nắng thấy bà nội em rồi.

- ... thế sao ngày nào cũng chờ?

- Cũng tại vì em ngu ngốc đi thích anh!

- Thế đừng thích nữa!

- Cũng muốn lắm mà có được đâu. Làm như thích hay không em tự quyết được!

- Tôi đối với em quá đáng như vậy, còn không mau bỏ cuộc đi!

- Định bỏ cuộc hơn cả trăm lần rồi đó chứ, mà nhìn thấy dáng vẻ lười biếng nằm ườn ra bàn của anh thì lại mềm lòng!

- Cứ mãi theo đuôi tôi như thế này, không nhận lại được kết quả gì, không thấy mệt sao?

- Cũng là người chứ có phải trâu bò đâu mà không biết mệt, mệt chết đi được ấy, tuyệt vọng nữa, mà cũng không rời bỏ anh được!

- Có bao giờ nghĩ đến ngày tôi chấp nhận em chưa?

- Có nằm mơ rồi mà nhìn lại mặt anh thì tắt mẹ rồi!

- Mặt tôi thì làm sao? Tôi đối xử với em cũng tốt chứ bộ!

- Tốt ghê gớm, như anh đã nói đó, tôi cứ như osin của anh vậy, nên trong mắt anh, tôi nặng không bằng một cọng lông!

- Sao cậu tự khẳng định như vậy được chứ! Với lại lần đó, đâu phải tôi nói, tôi chưa từng khinh thường cậu sau khi cậu lẽo đẽo theo tôi 2 tháng.

- Rõ ràng là nick anh. Ai nói?

- Không nghĩ được tới chuyện giựt điện thoại à? Là Jaycee.

- ...

Đây là lần đầu tiên cậu nói những uất ức trong lòng mình cho một người, mà người đó lại là nhân vật chính trong những cái uất ức của cậu.

- Tôi đưa em về.

Anh đổi xưng hô kìa, cãi nhau xong, đáng ra phải giận dữ chứ sao lại...

- Em?

- Em nhỏ hơn tôi 1 năm.

- À ừ. Về. Quản gia. Mắng.

Cậu nói năng không rõ ràng nữa mà lắp bắp, cái này có được coi là một chút đền đáp sau 1001 năm chờ đợi không?








#leehanee

Chắc sẽ tới sớm thôi. Vọng vọng là đàn anh của MinMin, không có mù quáng như thằng em được, già đời hơn mà:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com