6
Soojin
Lớp học dài đằng đẳng chẳng hề hay ho và vẫn chán ngắt như mọi khi.
Giáo viên lải nhải mà chả để ý học sinh chịu học hay không. Đám phiền phức kia thì bô bô cái mồm nghe phát mệt.
Thật chứ. Chán hơn cả người yêu cũ.
Như cái lớp mẫu giáo không kìa?
Nhưng đôi khi ông giáo viên kia có thể làm dịu đám bắt nạt và giúp đứa bị bắt nạt. Kể ra thì ổng cũng khá chứ không cùn lắm. Cơ mà điều đó làm tôi chướng mắt, tụt mất cả hứng.
Không phải vì ông giáo viên đạo đức giả kia, mà do tụi cô hồn đang cố làm copy cat, tỏ ra như một bản sao lỗi từ cái máy in bị nguyền rủa. Cứ như nạt nộ giáo viên, đổ đồ ăn lên đầu mọt sách thì chúng sẽ trở thành 'tôi' vậy. Điên à? Biết là mình nổi tiếng ở cái trường này, nhưng tôi không mong mọi người biết đến tôi qua những trò đùa vô duyên và thái độ xấc xược như này.
Vấn đề của hôm nay đó :))
MỌI THỨ ĐANG DẦN TRỞ NÊN CHƯỚNG MẮT RỒI ĐẤY.
Cảm giác như tôi là ông tiến sĩ xấu xa và lũ ngu đần ấy là đám minions ngơ ngáo vậy.
Trò đùa ngu ngục quá đáng. Trả treo giáo viên rồi cười cợt như một lũ mất dạy? Tôi là thế á?
Ít ra khi không nghe giảng thì tôi chọn phương án đánh một giấc hết tiết hoặc cúp tiết. Chứ không khốn nạn như chúng.
Hôm nay tận mắt chứng kiến khiến tôi thật cmn tức điên người.
Khi ông thầy nhăn nhó khó chịu viết lên bảng một cái phương trình khó như cái hình của ổng. Tôi cũng ngơ luôn, vì éo hiểu đề làm sao mà làm. Như dự đoán của tôi. Nửa lớp thì đang cố chế giễu làm lơ ông thầy, nửa còn lại chẳng làm gì khác ngoài trơ trơ con mắt ra nhìn còn tay thì viết thoăn thoắt.
Nhưng tôi thì sao? Heh, làm gì phải hốt khi kế bên là một dân chơi hệ học giỏi all môn chứ?
Yes yes, bạn cùng bàn tôi là Soyeon. Học sinh xuất sắc top 5 của trường.
Khi ông thầy cáu lên, ổng cố tỏ ra điềm tĩnh mặc dù viên phấn trong tay đã bị gãy nát. Ổng đổi luôn tiết ôn tập thành một bài kiểm tra đột xuất.
Ơ lại làm sao phải hoảng? Soyeon cân hết cho tôi mà :/
Tôi chỉ việc ngồi chơi, còn Soyeon khi làm xong bài của cổ thì sẽ tráo với tờ đề trắng của tôi. Đến khi nộp bài thì tôi sẽ ghi tên của cổ, còn Soyeon thì ghi tên tôi.
Tôi cứ ngang nhiên tráo bài trước mặt ông thầy. Ổng có thấy nhưng có thể làm gì chứ?
Ông ta lườm tôi rồi đi đến bắt đầu cáu gắt :
- Chị đùa tôi đấy à?
- Vâng?
Tôi giả ngu. Với một cái đảo mắt, hi vọng ông ấy biết điều.
Soyeon và tôi nhìn nhau cười mỉa. Chúng tôi biết trước sẽ phải làm gì.
Tôi đứng lên làm cho ông thầy hơi nhỡ ngàng, ổng khẽ lùi hai bước để phòng trường hợp tôi nện vài cú vào cái sống mũi đẹp đẽ của ổng.
Tôi cầm tờ giấy bài làm lên.
- Bài làm của em. Thầy cần gì ạ?
Tôi cười nhếch mép đưa tờ giấy ngang với mặt, dùng giọng thách thức nói với ổng.
Ông ta tức run người...
- Rõ ràng hai em đã đổi bài.
- Ơ em quên điền tên.
Tôi nói rồi cúi xuống ghi tên Jeon Soyeon. Cả lớp chỉ thấy tôi ghi tên, nhưng chả biết tên ai. Riêng tôi thì đưa cái tên vừa ghi cho ông thầy nhìn rõ.
Ông ta tức điên đỏ cả mặt.
- Em...Em...
- Ơ thầy! Em đã ghi tên rồi mà. Chẳng lẽ thầy tính bắt lỗi vì em ghi tên vào bài làm?
Tôi nhún vai dửng dưng. Soyeon chỉ cười mỉm rồi làm bài nhanh như chớp cho kịp giờ nộp. Đồng đội số 1 của tôi đấy.
- Sau giờ học lên phòng giáo vụ.
Ông ta kiềm chế và nói trong cơn tức kẹt nơi cuống họng.
- Không.thích!
Tôi ngồi xuống, chỉnh cổ áo. Nghiêng đầu nhìn ông ta rồi trả lời bằng khẩu hình miệng. Chẳng ai trong lớp nghe nổi cả. Còn ông ta thì sớm đã không kiềm chế được rồi.
Chát!!
----
Shuhua.
Tôi không thể tin rằng điều đó vừa xảy ra
Seo Soojin (cái tên mà trong trường ít nhất ai cũng phải nghe qua 1 lần)
thực sự đã nói điều đó, với một giáo viên!
Tôi đã nghe về Soojin và những việc cô ấy đã làm, nhưng tôi chưa bao giờ tin họ, bởi vì trong số tất cả mọi người, tôi không nên là người tin 'điều gì đó' về 'ai đó' trừ khi chính họ nói ra.
Tôi không nói rằng tôi hiện đã tin tất cả những câu chuyện về cô ấy bây giờ, tôi chỉ nói rằng tôi có thể tin 'một số' trong số chúng
"SEO SOOJIN" giáo viên hét lên sau cái tát ông ấy đã giáng vào mặt cô "PHÒNG GIÁO VỤ NGAY BÂY GIỜ"
Mọi người đều cười, kể cả Soojin.
Cô ấy lấy đồ của mình và bước ra khỏi lớp học, một cách bình tĩnh, nhưng theo tôi thấy thì ánh mắt cô ta lại không điềm nhiên được như cô đang cố thể hiện ra bên ngoài. Trông như cô có thể ăn tươi nuốt sống ông thầy một khi cánh cửa phòng học đóng lại.
"Im lặng" giáo viên hét lên. Trước khi ông ta đóng cửa phòng.
Không chắc nữa, nhưng khi ấy hình như tôi đã trông thấy nụ cươi nhếch mép sau lưng ông ta.
Đáng sợ...
Tất cả mọi người đều không được tự nhiên cho lắm, ngoại trừ một số người khờ khạo ở đây và ở kia.
Cả lớp chúng tôi tiếp tục nói về toán học bởi vì... đó là toán học ^^
Khi tiếng chuông reo lên, tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi có thể đạt điểm A dễ dàng nên dần dà nó cũng nhàm chán kinh khủng khiếp. Đi học thì bị ghét, vào lớp chẳng có nổi một người để cùng học tập, bài tập thì dễ kinh hồn... haizzz nhạt nhẽo.
Tôi đi bộ đến phòng ăn và ngồi vào chỗ quen thuộc của mình, tôi lấy thức ăn đơn giản và bắt đầu suy nghĩ
Một lần nữa...
Hôm nay có phải là ngày tốt để chết không?
Tôi không sợ chết nhưng tôi sợ tự sát, chẳng hạn như nếu ai đó dí súng vào đầu tôi và nói 'đưa tiền đây!' thì tôi sẽ bảo họ "Khùng l*n", rồi họ sẽ tức giận mà giết tôi rồi lấy tiền bằng một cách nào đó tôi chẳng buồn quan tâm. Nhưng nếu tôi đang ở trong bồn tắm giống một mv ca nhạc nào đó và cầm một lưỡi dao lam trong tay, tôi không thể tự mình làm điều ấy được. Hoặc cho tôi một dây thòng lọng, tôi cũng chẳng thể nhúc nhích, vì sợ. Nhưng nếu bạn treo tôi lên và nói rằng sẽ đạp cái ghế ra thì tôi sẽ rất biết ơn đấy.
Suy nghĩ nói lên rất nhiều điều về bản thân mình, đó là cũng là cách tôi phát hiện ra mình là người đồng tính, bằng cách suy nghĩ.
Thật kỳ lạ khi tôi nghĩ về nó, cách mọi người trả lời câu hỏi và cách họ hỏi người khác, tất cả đều xuất phát từ suy nghĩ thầm kín của họ.
Giống như, một suy nghĩ có thể thay đổi thế giới, nó có thể giết ai đó hoặc cứu ai đó. Thật kỳ lạ, với một suy nghĩ rằng bạn có thể làm thay đổi thế giới, nghe thật hoang đường và sến sẩm nhỉ, nhưng đó là sự thật
Nó thực sự lạ, nhưng sau đó một lần nữa, tôi đã nghĩ về những điều kỳ lạ. Tôi thích những thứ lạ lùng.
Rất yên bình cho đến khi ác quỷ bước vào
Tôi nhìn lên và thấy Seo Soojin đang đi đến bàn của 'cô ấy', và khi cô ấy ngồi, tôi không thể không nhìn chằm chằm, cô ấy có thể là khốn nạn với một số người, nhưng không thể không thừa nhận ràng cô ấy nóng bỏng mắt!
Tôi cảm thấy mình ngày càng chìm sâu vào trạng thái xuất thần, bị mất đi tất cả các tính năng khi ngắm nhìn của cô ấy. Mắt tôi rơi xuống nốt ruồi yêu kiều của cô ấy và ngay sau đó là đôi mắt.
Cô ấy đang nghịch điện thoại, những hình xăm đen nổi bật trên làn da trắng ngần dưới lớp sơ mi mỏng của cô ấy, tất cả chúng kết hợp với nhau như những mảnh ghép, cứ thế mà thôi miên tôi.
Tôi mụ mị một lúc lâu rồi nhìn lại thức ăn của mình và bắt đầu nghĩ lại, nghĩ về những thứ linh tinh của khoa học để làm dịu đi sự u mê va vào cái nhan sắc vừa rồi.
Tôi cảm thấy và nghe thấy một chiếc ghế bị đẩy ra ngay trước mặt tôi, âm thanh của nó bị kéo qua sàn làm tôi quặn lại, tiếng động mà ai cũng ghét.
Tôi ngước lên nhìn và thấy Seo Soojin đang ngồi đối diện với tôi, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt hơi nghiêng, đôi mắt nhìn thẳng dò xét tôi. Lúc này đáng ra tôi phải hoảng sợ chứ nhỉ? Nhưng không, tôi đắm đuối nhìn gương mặt sắc xảo ấy của cô một cách say mê quên lối về, cái muỗng trên tay tôi rơi xuống từ lúc nào tôi cũng chẳng hay.
"Vậy .." Cô ấy bắt đầu nói, đôi môi căng mọng chuyển động thu hút sự chú ý của tôi, lần nữa.
"Tại sao em lại nhìn chằm chằm vào tôi?"
___________
Éc éc há lu cả nhà iu. Nhớ thả sao và cmt góp ý nhớ <3
iu nhìu nà <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com