#52 Nỗi sợ khủng khiếp
o0o
Vật thể đó ngày càng đến gần, SuBin run rẩy, nàng đưa tay bịt miệng, đôi mắt chứa đầy nỗi sợ hãi.
* Gr.... *
Nó bước ra khỏi góc khuất đó, ánh trăng sáng chiếu vào lộ rõ một con vật có đầy đủ tứ chi. Nó gừ nhẹ như cảnh cáo người kia đang xâm phạm lãnh thổ của mình.
SuBin trước giờ vốn sợ cẩu, trong trường hợp này lại là cẩu hoang, nàng càng thêm kích động.
Thân nó có những đốm nâu, chỗ lõm chỗ lồi do môi trường không sạch sẽ, đôi mắt nó sáng rực, cứ nhìn nàng chằm chằm, còn có chỗ miệng không khép được để rơi cả nước dãi.
Chắn chắn là bị dại.
Đôi mắt SuBin tràn ngập tia nước, giọt nước mắt rơi xuống gò má nàng không thể ngừng lại. SuBin run đến độ...môi run run khiến răng hàm trên va vào răng hàm dưới, phát ra tiếng động lạch cạch.
Con cẩu hoang đó tiến đến một, hai rồi ba bước, như thể nó đang lấy đà muốn bổ nhào lên người nàng. Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc đó, SuBin phát hiện mình thật sự đang dẫm đạp lên ' nơi trú ẩn' của nó, nàng cảm thấy chân mình cồm cộm.
Thì ra là một con gấu nhồi bông cũ nát, khi tay nàng chạm vào con gấu, chẳng biết là nước dãi hay là nước mưa thấm vào khiến nàng cảm nhận được sự ẩm mốc bên trong con gấu.
Có lẽ đó là thú nhồi bông ai đó đã vứt đi, con cẩu hoang này cảm thấy thích thú mà nhặt về.
" Tóm được rồi " - Giọng gã đàn ông phát ra ngay sau gáy nàng, hắn ta trèo hẵn lên thùng chứa rác mà nhìn nàng ở phía dưới, hắn kéo lên nụ cười đắc thắng.
SuBin đưa đôi mắt sợ hãi nhìn hắn ta, đôi mắt nàng mở to, rưng rưng giọt lệ. Không nghĩ gì nhiều, nàng trực tiếp ném con gấu bông hôi hám đó về phía hắn ta.
* Grrr !!! *
SuBin quay đầu, con cẩu hoang lập tức nổi trận lôi đình, nó phóng thật nhanh đến khiến SuBin một phen thót tim. Nàng hét lớn, nhắm tịt mắt lại co rúm người, theo bản năng mà đưa hai tay lên che lấy đầu mình.
* Xẹt *
Móng vuốt nó sắc lẹm nhảy lên lưng SuBin, trông nó gầy gò nhưng chẳng hiểu sao lại nặng vô cùng. Móng vuốt nó bấu chặt trên lưng nàng, rồi phóng về phía trước.
"AAAA!!!!"- Gã đàn ông ngã xuống đất, vật lộn với nó.
SuBin thoát chết trong gang tấc. Nàng hoảng sợ nhìn cảnh tượng con cẩu hoang cắn xé gã đàn ông bậm trợn kia. Một hình ảnh đẫm máu mà nàng rất khó để quên được.
Tiếng kêu la của hắn ta thật thảm thiết, trong phút chốc SuBin nghe thấy tiếng giày chạy dồn dập đến.
Ngay lúc này đây, nàng phải chạy !
Cố lấy lại bình tĩnh, SuBin xoay đầu chạy một mạch đi mất, chạy đến nơi mà nàng còn chẳng biết là nơi nào, và hiện tại nàng đang chạy về đâu.
Chạy thật nhanh thật nhanh trong điều kiện thiếu sáng. SuBin va đập rất nhiều nơi trên cơ thể nhưng nàng vẫn không cảm thấy đau, nàng cứ chạy mãi. Té thì đứng lên chạy tiếp, mặc kệ đầu gối chảy máu.
Cuối cùng nàng chạy ra được đường lớn, nhưng làm gì có xe cộ nào qua lại trên con đường này lúc khuya lắc khuya lơ như vậy.
Linh cảm mách bảo nàng rằng, hiện tại không an toàn, tim nàng đập càng lúc càng nhanh, khó thở vô cùng. SuBin rất có cảm giác dường như những tên kia vẫn đang đuổi theo mình ở phía sau.
Gió thổi hơi nước lạnh dưới con sông lên đường lớn, SuBin chợt rùng mình.
Nàng nhìn xuống lòng sông, một màu đen, tối om như mực, có lẽ nó rất sâu.
Ở phía xa xa kia, nếu SuBin nàng nhìn không lầm, hình như là....trụ điện thoại công cộng !
Nhưng nó lại ở quá xa, mà phía sau dường như vẫn có người theo dõi mình, SuBin không còn cách nào khác.
Nàng phải nhảy xuống dòng sông kia.
SuBin biết kĩ thuật bơi, nhưng ngặt nỗi nàng chẳng biết đứng nước. Việc nhảy thỏm xuống như vậy rất nguy hiểm ! Phải gọi là, được ăn cả ngã về không !
...
Ngâm mình dưới dòng sông lạnh lẽo gần hơn mười lăm phút, SuBin cũng chẳng biết sự kiên nhẫn đó đến từ đâu trong ý chí nàng.
Nhưng nàng đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy trên bờ có động tĩnh gì. Chẳng lẽ....linh cảm ban nãy của nàng là sai sao ?
SuBin chuẩn bị nhịn không nỗi cái lạnh này, tay bám chặt vào gốc cây dưới sông cũng dần mất sức. Nàng nghĩ ngay lúc này nàng phải lên.
Hơi dùng lực kéo thân người lên, SuBin lại phải vội thụp xuống dòng nước vì ở phía trên đầu mình, có tiếng bước chân.
" M* nó ! ! Chạy đi đâu được chứ!" -Giọng nói này....chính là Lưu Hoa - " Bọn mày canh có hai đứa con gái cũng không xong!"
Giọng ả choe chóe khắp màn đêm tĩnh mịch, tiếng bọn đàn em lại nhỏ xíu vì bị mắng.
Tiếng điện thoại chợt vang lên, ả Lưu Hoa vội vã kéo điện thoại ở sâu trong túi quần ra.
" Nói ! " - Ả gằn giọng - " Bắt được nó rồi sao ? Bọn mày giữ nó cho chắc ! Đợi tao về!"
Ả dậm chân tức tối - " Khốn kiếp "
...
SuBin ở dưới sông sắp sửa ngạt thở, nàng từ từ lén lút đưa nửa đầu lên, thở dốc.
Trên bờ không bóng người, lúc này SuBin vui phát khóc, nàng run rẩy bám vào gốc cây rồi trèo lên.
Ngó trước ngó sau, đúng là chẳng còn bóng người. SuBin òa khóc, ' bắt được nó... ' nghĩa là.... ChaeYoung đã bị tóm rồi sao?
SuBin chuẩn bị chạy thật nhanh về phía trụ điện thoại di động thì bỗng nhiên.
* Xẹt *
Chân nàng ma sát với vật gì đó giống như tờ giấy, ngước xuống nhìn....
" Trời ơi ! " - Cảm thán một cái, rồi nàng vội bịt miệng lại.
Có lẽ như Lưu Hoa trong khi rút điện thoại ra đã vô tình làm rơi sắp tiền trong túi. Với số tiền này, trụ điện thoại kia....
Đúng là ông trời có mắt, ở hiền gặp lành. Nhưng nàng chưa vội chạy đến trụ điện thoại, mà thay vào đó, nàng đến nhặt thêm một miếng gỗ cây gãy nữa, nắm chặt trong tay, ít nhiều gì thì trong trường hợp khẩn cấp, nó có thể dùng để tự vệ.
Cuối cùng nàng bắt đầu chạy về phía trụ điện thoại.
Người nàng ướt sũng phóng nhanh trong gió, một cảm giác rùng mình lạnh đến thấu xương.
Vào bên trong trụ điện thoại công cộng. SuBin xòe bàn tay ra, những con số ChaeYoung ghi cho nàng vẫn còn ở đó, nhưng.....khi chạy trốn, nàng bị té, bàn tay ma sát với mặt đường, cộng thêm ngâm trong nước lâu quá, khiến nó sắp sửa nhòe đi.
Cố căng mắt nhìn từng con số, SuBin nhấc điện thoại lên kề vào bên tai, rút một tờ tiền cho vào máy. Nàng bắt đầu nhấn từng số.
Khốn kiếp....đếm tới đếm lui, lại bị thiếu một chữ số. Mà chữ số đó, đã bị phai đi.
SuBin như rơi xuống chín tầng mây. Nước mắt rơi vẫn cứ rơi, tay thì run cầm cập.
Nàng quẹt nước mắt nhưng nó vẫn cứ rơi.
Không thể bỏ cuộc ở đây được, SuBin với sấp tiền trong tay....nàng đành phải chơi liều một phen.
Sau khi ấn hết dãy số, đến con số cuối cùng bị phai đi, SuBin đành ấn đại con số đầu tiên.
Con số 0.
* Tút tút tút *
Giọng của người đàn ông trung niên quát tháo - " Gọi giờ này là muốn chọc tức người ta hả !!!"
SuBin vội vã xin lỗi rồi tắt đi.
Tiếp theo, con số 1 - Giọng của người phụ nữ đang ngáy ngủ. SuBin vẫn là bị mắng.
Con số 2.
Con số 3.
Con số....
...
SuBin bắt đầu kiệt sức dần, nàng hắt xì một lúc càng nhiều, đầu đau như búa bổ, thân thể ê ẩm. Nàng sắp chịu không nổi rồi.
Tay nàng run run, môi nhợt nhạt, ấn con số kế tiếp.
Con số 7.
* Tút tút tút *
Đây lại là số liên lạc không ai nhấc máy, nhưng với một linh cảm nào đó mách bảo. SuBin lại tiếp tục ấn gọi.
* Tút..... *
Nàng lại gọi.
* Tút....tút....t *
* Cạch ! *
" Aizzz!!! Làm phiền đủ chưa !"
Giọng nói này.....
"Cứu tôi !!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com