Phần 1: Mái nhà nhỏ, trái tim ấm - 1.1. LIEBESTRAUM -
"Bé Carly, em ngồi nhìn cây đàn hơn mười phút rồi đấy. Nếu em muốn thì cứ chơi đàn đi chứ. Anh cũng đâu chê bai em bao giờ." Henry đặt cốc sữa ấm xuống bàn, vuốt nhẹ lên mái tóc của em, dịu dàng đề nghị.
"Không... Em quên hết cả rồi..." Carlyle cúi đầu ủ dột, chìm ngập vào những kí ức buồn đau về quá khứ của chính mình. Em nhớ về gia tộc, về những nỗi đau mà em cứ phải gồng mình gánh chịu trong đơn độc suốt thuở thiếu thời.
Gia tộc Frost, nơi em sinh ra luôn coi trọng huyết thống và cấp bậc của các Alpha. So với đứa em trai mang cấp SSR ưu tú, em chỉ là một Alpha cấp thấp. Nếu không phải ngày đó em trai xảy ra chuyện, có lẽ cả đời này em cũng sẽ chỉ sống như một cái bóng trong chính gia đình mình. Ở cái nơi mà em gọi là nhà ấy, em vốn là thế thân của em trai, dẫu cho em đã cố gắng ra sao, đã trở nên tài giỏi thế nào, thì em cũng chẳng bao giờ được công nhận hay yêu thương một cách thật tâm.
Em cố gắng kiên cường sống tiếp, cố gắng đi tìm cho mình một tình yêu thuộc về chính em, tìm một ai đó yêu em chân thành, yêu em vì chính bản thân em. Em tìm mãi em cũng tìm được một người, em đắm chìm vào tình yêu ấy, tham lam tận hưởng những mật ngọt mà ấy mang lại. Lúc đấy em đã nghĩ, rốt cuộc em cũng đã tìm được bình yên của riêng mình. Cho đến một ngày, em đau đớn nhận ra, ở trong lòng của người mà em yêu sâu đậm, em chỉ là thế thân cho hạnh phúc và nụ cười của người trong lòng anh ta.
Anh ta từng bảo, anh ta thích nghe em tiếng đàn của em. Em cũng đã cố dỡ bỏ những âu lo trong lòng mà gửi gắm vào tiếng đàn những tâm tư tình cảm của em, nhẹ nhàng bày tỏ cái tình yêu chân thành mà em luôn gửi gắm trọn vẹn nơi anh ta. Nhưng liệu rằng, anh ta đã từng có lúc nào, thật lòng yêu thích tiếng đàn của em không?
Carlyle cũng từng rất thích đánh đàn, em cũng từng rất yêu tiếng đàn của mình...
Ngày em còn bé, em đã bộc lộ tài năng âm nhạc của mình. Mới mười tuổi, tập đàn chưa được một năm, em đã đánh thuần thục rất nhiều bài nhạc kinh điển, hay đến mức khiến mọi người ngạc nhiên, trong đó có "Liebestraum". Đối với em lúc ấy, đây là một thành tựu rất đáng để tự hào, là cách hay ho nhất để em nhận được tình thương cũng như sự công nhận của gia đình mình.
Thế nhưng...
Điều em nhận lại được, chỉ là ánh mắt khinh thường từ cha mẹ và ông nội. Họ bảo, "Một Alpha kém ưu tú như mày, rốt cuộc chỉ có thể làm được những thứ như thế."
Vốn dĩ từ ngày ấy, em đã biết sẽ không có ai yêu thích tiếng đàn của mình.
Họ chỉ muốn một kẻ phục vụ thật đa tài.
Sau khi em trai bị bắt cóc, em buộc phải trở thành thế thân cho em trai, trở thành một "người thừa kế" miễn cưỡng, không một ai cho em đánh đàn hay làm những gì em thích. Em lén lút đánh đàn một lần, ông em đã đánh em gãy tay, mất mấy tháng liền mới lành lặn. Em còn bị bỏ đói mất mấy ngày chỉ để chấn chỉnh bản thân.
"Một Alpha cấp thấp như mày, không lo cố gắng cho việc kinh doanh thì đến bao giờ mới bằng được Kyle?"
À... Alpha cấp thấp... vẫn luôn như thế.
Sau đó, em gặp người cũ, anh ta bảo với em "Tôi nghe anh đàn". Vì một nụ cười và sự khen tặng em khao khát bấy lâu, em rơi vào lưới tình và ôm vào mình hàng ngàn thương tổn.
Đàn và âm nhạc... đối với em chỉ gắn liền với đau khổ và điềm không lành. Những suy nghĩ lộn xộn với dòng thời gian không rõ ràng cứ thế đánh nhau trong đầu óc em, chẳng có lấy một trật tự nào cả, vì dẫu có đi theo cái trật tự nào đi nữa, thì thứ chúng mang lại cho em cũng chỉ có những niềm đau khắc khoải mà chẳng biết bao giờ mới nguôi ngoai.
Em vốn chẳng còn gì nữa. Lựa chọn Henry, lựa chọn từ bỏ gia tộc, lựa chọn trở thành Omega của riêng anh, Carlyle đã đánh cược tất cả những gì mình có. Ván cờ này, em không muốn thua. Em sợ, sợ đến cả Henry rồi cũng bỏ em đi mất.
Hắn nhìn em cúi đầu ủ dột, trái tim cũng nhói lên. Cưng chiều em bao lâu nay, thế mà vẫn chẳng giúp em xua đi những đau thương vốn đã in hằn trong kí ức. Một đứa trẻ ngoan ngoãn lại thiện lương như Carly, đáng lẽ ra phải được yêu thương mới phải. Thế mà sao ai cũng nỡ lòng làm tổn thương em như vậy? Để em của hắn giờ đây có được tình yêu chân thành trong tay cũng chẳng dám vui vẻ mà đón nhận.
Hắn im lặng ngồi xuống bên đàn, đặt tay lên đàn gõ bài nhạc mà em thích nhất năm đó, "Liebestraum". Tiếng đàn vang vọng khắp phòng khách rộng lớn, âm thanh trong trẻo ngân vang, réo rắt gõ vào trong trái tim của Carlyle. Em ngơ ngẩn nhìn mấy ngón tay thon dài của hắn nhảy múa trên phím đàn, mấy đầu ngón tay của em cũng nhảy múa theo, trên những phím đàn vô hình.
"Ting...", một nốt nhạc lệch tone khiến Carly bừng tỉnh, em nhìn hắn chằm chằm.
"Bé Carly, em biết bài này không?"
"Biết ạ, là Liebestraum."
"Anh tập mãi cũng không đánh được khúc sau. Phần chạy nốt khó quá, Carly đánh được không? Sang đây chỉ cho anh đi."
"Em..." Carlyle ngập ngừng, hết nhìn hắn rồi nhìn phím đàn. Nếu em đánh đàn, hắn có bỏ em đi không? Hay... em có bị đánh không? Cảm giác tê rần như đang râm ran trong tay em... sự đau đớn năm nào từ những khớp xương bị đánh gãy vẫn hằn trong kí ức. Em lừng khừng.
Đột nhiên mùi hương bạc hà vương trên chóp mũi em, Henry đang ngồi bên ghế nhìn em. Ánh mắt của hắn luôn dịu dàng với em như vậy, dịu dàng đến mức có đôi khi, Carlyle còn không dám tin đó là sự yêu thương mà bản thân đáng có được.
Sự liên kết tin tức tố giữa Alpha và Omega vốn đã rất quan trọng. Đối với Enigma và Alpha lại càng đặc biệt hơn. Bởi lẽ, một khi Alpha chấp nhận một Enigma với tư cách là người bạn đời, thì đã đồng nghĩa với việc tự nguyện dâng hiến và thay đổi cả cuộc đời mình. Dù muốn hay không, không một Alpha nào có thể kháng cự lại được Enigma mình đã chọn. Mà mùi hương bạc hà từ hắn, luôn là liều thuốc tốt nhất để vỗ về từng sợi dây thần kinh căng chặt của em.
"Bé Carly, anh thuộc về em mà." Hắn không hề giải phóng tin tức tố để kích tình, hắn chỉ muốn trấn an đứa nhỏ mà mình hết mực trân trọng. Hắn biết em cần gì.
"Anh không đánh được khúc sau, nhưng anh nghĩ em đánh được. Hay Carly với anh cùng đánh đi? Anh đánh đoạn trước, em đánh đoạn sau nhé?"
"Em quên cả rồi..."
"Sang đây với anh nào. Em làm được mà."
"Anh... em sợ..."
Henry bước lại gần em, ngồi xổm xuống trước mặt Alpha nhỏ bé của mình, ôm lấy mặt em rồi nhẹ nhàng bảo, "Bất kể tài năng của em là gì, nó đều xứng đáng được trân trọng cả, bé à. Ông em đánh em, là vì ông em ích kỉ, không phải vì em không giỏi. Ash bỏ rơi em, không phải vì em nhẹ dạ cả tin, lại càng không phải vì tiếng đàn của em, là vì anh ta xấu xa. Tiếng đàn của em không có lỗi, em lại càng không có lỗi."
Hắn bồng em đặt ngồi xuống trước đàn, cầm lấy hai bàn tay đặt lên phím đàn, thủ thỉ, "Đánh đi, Carly. Liebestraum là bài hát của em mà."
Mấy ngón tay của Carlyle run lẩy bẩy, em không dám gõ xuống, em sợ đến phát run. Nếu em quên hết thì sao? Nếu em đánh tệ thì sao? Henry có thất vọng về em không? Em... không phải Alpha ưu tú với trí nhớ vượt bậc. Em... chỉ là một Alpha SSR được tạo nên từ sức mạnh của Henry...
Hắn đứng phía sau lưng em, vòng tay ôm lấy eo em, trìu mến thủ thỉ, "Giấc mộng tình yêu của em đã thành hiện thực rồi mà. Dù em có kết thúc bản nhạc này, anh vẫn sẽ ôm em. Cho nên, Carly của anh, đừng sợ."
Em cố gắng lấy hết can đảm, bắt đầu chìm đắm vào không gian của âm nhạc. Âm điệu trong trẻo của "Liebestraum" vang lên ngọt ngào và thấm đượm những khao khát yêu thương. Có lẽ do tiếng lòng em thổi hồn vào bài đàn, âm điệu nghe sao vừa thổn thức, vừa run sợ nhưng lại đầy khát vọng. Từ giây phút bắt đầu cho đến tận khi tiếng đàn im ắng trở lại, vòng tay của hắn chưa từng buông em ra.
Vào ngay cái lúc em nhấc tay ra khỏi phím đàn, em hoang mang nhìn về phía sau, bàn tay em vẫn đang run rẩy. Henry vẫn ôm lấy eo em, phiến môi lành lạnh chạm lên má em. Giọng hắn vang lên ấm áp mà kiên định, "Bé Carly, không cần tìm đâu, anh đây."
Carly ngẩn người. Người em yêu, ở ngay đây mà.
Giấc mộng tình yêu? Hắn không phải giấc mộng...
Tình yêu của em đâu còn là giấc mộng, phải không?
Henry ở đây. Enigma của em ở đây.
Hắn, vẫn luôn ở đây.
"Henry..."
"Ừ?"
"Em muốn đàn thêm một lần nữa."
"Ừ. Anh ở đây, anh ôm em nhé."
Liebestraum không còn thổn thức nữa. Nó reo vui, hạnh phúc và viên mãn.
Như chính tình yêu của em lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com