hộp kí ức
-Hôm nay cậu đáng sợ thật đấy !
-Gì cơ?
Hai đứa nhóc đã lôi nhau tới một cái hồ lớn ngồi. Yongbok sau khi được Hyunjin tìm thấy đang khóc lóc một mình thì bây giờ mắt đã sưng húp lên, tay cầm một gói thạch hút mà Hyunjin đưa cho mà ăn dè dặt. Hyunjin khi thấy Yongbok đã chịu ăn gì đó thì cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi thấy cậu bạn cả ngày không ăn uống nên cậu lo cho tên ngốc đó rất nhiều. Cậu cũng thấy được vẻ mặt khóc lóc um sùm, nước mắt nước mũi cứ tuôn ra không ngừng của tên nhóc luôn che giấu cảm xúc kia rồi, cậu bật cười.
-Này, cậu cứ làm sao đấy ?
-Không, không có gì. Cậu ăn đi, có muốn ăn gì nữa không thì tớ về lấy cho !
-Ừ..
Yongbok gật gật rồi lại trầm ngâm đưa mắt về phía hồ nước trong vắt trước mặt, đây là nơi Hyunjin năm tám tuổi đã đưa cậu tới, cho cậu thấy nông thôn ban đêm xinh đẹp thế nào. Hôm ấy trời thật nhiều sao, đom đóm cũng lấp ló ánh sáng mờ ảo, xinh đẹp thật ấy! Hôm nay cũng thế, mà sao cậu không cảm thấy vui gì cả.. Trong tâm hồn cậu đang có một khoảng trống lớn, một lỗ đen xoáy bên trong mà cậu không biết phải làm gì, phải nói sao và cậu còn chẳng biết bản thân đang cảm thấy thế nào nữa.
-Ông nội tớ..Tớ không biết sao nữa..
Phá tan bầu không khí im lặng, Yongbok nhỏ giọng nói vu vơ như không cần biết người bên cạnh sẽ nói gì sau đó, câu nói như thể thoảng qua mà Yongbok không tự chủ cất lên.
-Cậu buồn à? Tớ biết mà.. Ông cậu tốt lắm, ông đối xử với cậu tốt thế mà. Cậu cố lên !
Hyunjin không biết phải làm sao để an ủi cậu nhóc kia nữa, nói năng lộn xộn cả nên mà tay thì liên tục xoa lưng Yongbok.
-Ừ tớ biết.. nhưng tớ không chắc tớ buồn vì ông mất hay sao nữa..Tớ chỉ cảm thấy tức với không hiểu sao trong bụng tớ nhộn lên, cổ họng chua lòm..Tớ chẳng biết nữa..
...
-Khi mà họ hàng nói tới bố mẹ tớ là tớ lại thắt cả ruột lại, c-chỉ muốn nôn ra thôi...
-Bố mẹ cậu.. Họ làm sao ấy ? Tớ không thấy họ về mấy năm nay với cậu..
-Tớ không biết nữa.. Có vẻ họ rất bận, bận tới nỗi không về dự tang lễ ông mà.. V-và.. có lẽ ba mẹ tớ sắp chia tay rồi..
Giọng Yongbok lại nghẹn lại khi nhắc tới việc ba mẹ cậu chia tay. Yongbok đã sống trong cảnh ba mẹ cãi nhau mấy năm nay rồi. Cậu đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình, cứ về tới căn nhà lại nghe ba mẹ to tiếng với nhau. Lắm khi cậu nghe thoáng thấy ba mẹ nói về mình và có khi lại thấy ba cậu chửi rủa cậu..nói đáng ra không nên sinh cậu ra.. Yongbok đã nghe, đã thấy nhiều nhưng cậu im lặng, bao nhiêu nỗi cay đắng cậu nuốt vào trong..Rồi từ đấy Yongbok trở nên lầm lì, xa lánh mọi người xung quanh, tới trường cũng chỉ một mình làm một mình học. Có lẽ người duy nhất cậu có thể thoải mái nói chuyện cùng là Hyunjin-cậu bạn thơ ấu này.
Rồi bỗng tin xấu ập tới, ông nội cậu ra đi, người ông thân yêu luôn yêu thương cậu đã mất . Sâu trong tâm gan cậu như bị khoét đi một mảng đầy đau đớn và nỗi uất ức nén sâu càng lớn hơn khi họ nhắc tới bố mẹ cậu, nói cậu bất hiếu, có cả lời rủa gia đình cậu đầy độc ác được phun ra ngay trong tang lễ của ông nội cậu. Yongbok nhịn, cậu nuốt nỗi cay đắng ấy vào trong và nó tuôn ra theo nước mắt, tuôn ra theo sự chua chát từ cổ họng.
...
Hyunjin im lặng nghe Yongbok bắt đầu kể lể ra nỗi chua chát của cậu, Yongbok lạc cả giọng, nước mắt nước mũi lại chảy dài, ngón tay cậu bấu chặt lấy ống thạch còn một nửa kia . Yongbok không biết bản thân đang làm gì nữa, cậu cứ kể liên tục trong cơn nấc mà cậu còn chẳng quan tâm người bên cạnh có nghe không, chắc có lẽ cậu quen với việc tự an ủi bản thân, bao nhiêu nỗi tức tối, cay xé cậu run cả người khi nói ra.
-Được rồi-cậu giỏi lắm, cậu không làm gì sai cả..Họ mới là người có lỗi, mình cũng sai rồi Yongbok, cậu đừng khóc nữa..
Hyunjin đưa hai bàn tay vội vàng ôm lấy má Yongbok, tay lau nước mắt cho Yongbok khi thấy Yongbok như cảm xúc của Yongbok như vỡ òa ra. Cậu bối rối không biết làm sao để an ủi Yongbok đây nữa nên nhận hết lỗi về phía cậu dù cậu chẳng làm gì sai.
Hyunjin cứ liên tục quệt nước mắt trên hai má rải bụi tiên của Yongbok, mặt nhăn nhó lo lắng cho cậu nhưng lại vụng về hết sức. Yongbok cảm thấy cậu ta thật buồn cười rồi lại bật cười lớn trong khi Hyunjin đang ôm lấy hai má của cậu .
-Sao đấy ?! Cười cái gì thế ! Cậu điên à, nãy thì khóc bù lu bù loa lên mà giờ đã cười tươi thế rồi à?!
Hyunjin nhăn nhó khó hiểu tại sao tên ngốc trước mắt có thể thay đổi nhanh như chong chóng như thế chứ, làm cậu lo lắng vớ vẩn. Mà thôi cũng không sao, tên ngốc đó cuối cùng cũng chịu cười rồi. Hyunjin thở phào nhẹ nhõm hẳn. Yongbok bên này thì trêu chọc Hyunjin vì sự vụng về hết sức của cậu ta.
-Haiz! Dù gì thì cảm ơn cậu nhé, Hyunjin! Hôm nay thật sự mệt mỏi ấy, tớ cũng đã kể ra với cậu rồi thì cậu phải giữ bí mật đấy ! - Yongbok thở hắt ra, mắt cậu hướng về phía mặt hồ nước đang phản chiếu những đốm sáng nhỏ của sao trời.
-Được rồi ! Tớ thì kể với ai mà để làm gì chứ? - Hyunjin cười cười, cậu vòng tay qua người Yongbok, tựa đầu vào vai cậu. Hyunjin có vẻ rất bám người, lúc nào bên Yongbok cậu cũng phải tựa đầu, ngả người vào Yongbok dù cậu ta là kẻ cao lớn hơn, rất thích lấy thịt đè người !
-Đừng có tựa vào tớ ! Cậu rõ là nặng ! - Yongbok hếch nhẹ vai tỏ ý đuổi Hyunjin đi nhưng tên to xác ấy không chịu nhúc nhích đi một chút nào khiến cậu bất lực mặc kệ hắn.
Tối hôm nay là một đêm đầy sao, mặt nước trong veo, còn có cả đom đóm với những đốm sáng mờ ảo vây quanh. Tán cây rì rào theo gió với bức tường bụi gai xung quanh hồ nước khiến nơi này thật sự thơ mộng như một vườn tiên. Ở đây có hai tên nhóc ngồi tựa lấy nhau trước mặt hồ. Theo làn gió nhè nhẹ, những sự mệt mỏi và suy nghĩ tiêu cực được cuốn đi xa, để lại trong đầu tên nhóc có tầng tàn nhang ấy chỉ còn vẻ đẹp bí ẩn của nơi này.
-Từ ngày chúng ta tám tuổi tới giờ, nơi đây vẫn như thế nhỉ ? - Yongbok cất tiếng hỏi vu vơ, đôi mắt vẫn hướng theo đốm sáng xanh trước mặt của con đom đóm nhỏ.
-Đúng rồi, có lẽ chỉ có tớ và cậu biết về nơi này đấy !
-Thật sao ? Nơi đây là của riêng chúng ta à ? - Yongbok có vẻ bất ngờ khi biết cậu và Hyunjin là những người duy nhất biết về sự hiện diện của cái hồ này. Cũng phải, bởi vì hồ được bao kín xung quanh là tán gai, bức tường lá và lối vào thì ngắt nghẻo, nhiều ngõ, rất dễ bị lạc.
Mắt Yongbok sáng lên khi biết về sự thật nhỏ ấy, cậu có phần tự hào khi nghĩ đây là nơi riêng dành cho hai đứa cậu.
Ngước mặt về phía đối diện, Hyunjin đang tiến sát tới gương mặt của Yongbok, Yongbok có hơi hoảng và vội quơ tay lung tung đuổi Hyunjin đi nhưng Hyunjin mau chóng chỉ tay, thu hút ánh mắt của Yongbok về phía tay trái của cậu.
-Này ! Muốn bắt nó không ?! Cậu nhớ ngày xưa tớ có hứa sẽ lấy mọi thứ chỉ cần cậu muốn không ?
-Gì thế. Cậu nói linh tinh gì tớ chả hiểu gì sất! - Yongbok búng vào trán tên ngốc đang lảm nhảm linh tinh kia. Cậu ta lúc nào cũng vậy, chỉ giỏi bày trò.
Hyunjin đứng phắt dậy, cậu đi theo hướng những đốm sáng xanh trước mặt, tay quơ loạn trong không khí. Tới khi cậu ta gần như trượt ngã xuống nước thì lại vội bám vào cành cây.
-Này !! Tớ bắt được nó rồi này !
-Cái gì cơ ? - Yongbok tiến tới phía Hyunjin xem cậu ta đang làm cái trò gì mà gần như ngã xuống hồ như thế.
Hai lòng bàn tay lớn của Hyunjin úp kín lại với nhau. Khi Yongbok đưa lấy đôi tay nhỏ hơn về phía tay Hyunjin, Hyunjin từ từ hé mở ra cho cậu thấy một con đom đóm nhỏ với cái đuôi chập chờn ánh sáng đang cố thoát khỏi đôi tay của Hyunjin.
Khóe môi Hyunjin hếch lên một nụ cười tươi như đang khoe chiến công. Yongbok bất lực vì tên ngốc này rồi, cậu chỉ nhanh chóng gõ vào đầu tên cao kều trước mắt. Hai đứa ngang tuổi nhau nhưng lúc nào Hyunjin cũng phải cao lớn hơn Yongbok mấy lần, nhất là cái tuổi dậy thì này, Hyunjin trông lớn hơn hẳn Yongbok khiến cậu lúc nào cũng phải ngước đầu lên mới đối diện được với gương mặt Hyunjin.
-Này tớ có ý này ! Cậu muốn thử không!?
-Lại bày trò gì nữa?! Nguy hiểm là tớ không chơi đâu!
-Có gì đâu! Cậu giữ lấy con đom đóm này cẩn thận rồi chờ tớ một lát.
Hyunjin đưa lấy cho Yongbok con đom đóm rồi lại lom khom lục loạy cái balo cũ phía sau cậu.
Từ trong balo, Hyunjin lấy ra mấy cái lọ trong nhỏ nhỏ và một hộp gỗ cũ kĩ khá lớn. Cậu chìa ra cho Yongbok một tệp giấy và mấy cái bút, Hyunjin nói :
-Này, bây giờ cậu hãy viết vào đây những điều cậu muốn viết, kể lể gì cũng được hoặc viết thư cũng được. Nơi đây sẽ giữ chúng tới khi chúng mình lớn thì lục lại nhé ! Tớ cũng viết rồi hai đứa mình đọc chéo của nhau!
-Nhưng như thế để làm gì cơ ?
-Cứ nghe tớ đi !!
Hyunjin bắt lấy con đom đóm và nhốt nó lại cái lọ nhỏ ban nãy, chọc lỗ cho nó thở và đưa cho Yongbok. Bên trong cái lọ nhốt thứ ánh sáng xanh xinh đẹp ấy khiến cậu thích thú ngắm nhìn. Ánh sáng của nó xinh đẹp như những ngôi sao trên bầu trời kia, Hyunjin đùa rằng cậu ta đã hái sao trên trời cho Yongbok đấy, vậy nên Yongbok là một người đặc biệt, người nắm giữ những vì sao đặc biệt đối với Hyunjin.
Rồi hai đứa kê giấy bút lên những phiến đá lớn để viết, loáy hoáy nhặt những bông hoa, lá cỏ để đựng vào hộp gỗ. Những trang giấy dày đặc chữ được gói cẩn thận vào hộp gỗ, Hyunjin đào đất để nhét nó xuống chân một gốc cây cổ thụ lớn, những cái lọ nhỏ chứa những con đom đóm sáng được đặt xuống gần ấy với mấy bông hoa để đánh dấu. Hyunjin mong nơi đây sẽ mãi là nơi của riêng hai đứa, chứa những bí mật tuổi thiếu niên .
================================================
.26/3/2022.
nén con mí fic kia lâu rùi thì tui xin lỗi nhưng đây là fic có plot tui muốn triển lâu lắm roài nên mong mọi người đọc đỡ nhs TT.
crteu đang F0 rảnh rỗi nên sẽ lên chap mứi sớm thoai !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com