scared to be lonely.
scared to be lonely
_
còn lý do nào để em ở lại với anh, một người đã từng rất yêu em, và cũng là người để em lại một mình ở góc tối tăm nhất của cuộc đời, đó là sự cô đơn.
em và anh đã có một khoảng thời gian dành cho nhau rất tuyệt vời. ngọt ngào có, đắng vị cũng có, nhưng tất cả dành cho nhau là chân thành.
hai năm yêu nhau, cứ ngỡ sẽ là mãi mãi.
hai ta như dần xa khoảng cách hơn. anh cứ đi suốt, em chỉ biết ngồi chờ trong vô vọng, em chờ phút giây bước chân anh về nhà. đôi mắt như yếu đi, tất cả chỉ vì anh. cái lưng gầy của em trở nên mỏi mệt hơn bao giờ hết, tất cả chỉ vì anh.
mỗi khi em ngáp ngủ, đôi mắt như chỉ muốn nhắm lại chút ít thôi, nhưng không được, em phải chờ anh về.
căn phòng như hiu quạnh hơn khi chỉ còn mình em. ngồi trên chiếc giường êm ngày nào vẫn còn anh cạnh bên, nhưng giờ nhìn lại chẳng thấy đâu. bàn tay nhỏ chạm nhẹ xuống góc giường anh thường nằm với em, có gì đó rưng rưng không thể ngừng.
đó là nước mắt.
nó cứ thế lăn dài trên má em, em kiềm lòng mình lại cơ mà, dường như không thể.
em sợ cảm giác này.
em tự nhủ sẽ chờ đến khi nào anh về, nhưng mọi thứ em làm đều là không thể, bởi khi đó, đèn đường ngoài kia cũng đã không còn, căn phòng này còn say chút ánh vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ, em vì mệt mà rơi vào trong giấc ngủ từ khi nào.
cứ ngỡ khi bóng dáng anh về, sẽ là cái vuốt tóc nhẹ nhàng, hay đơn thuần chỉ là câu nói nhỏ thầm thì vào bên tai em, nhưng không phải. người anh nồng nặc mùi rượu, cứ thế mà nằm xuống giường một cách nặng nề, cứ thế mà thiếp đi.
mỗi bình minh rạng lên, chỉ có thể nhìn anh được vài giây, sau đó thì anh rời đi, em thì vương nhớ cái mùi hương ấm áp kia đã bao ngày rồi chẳng được cảm nhận nó.
có một hôm, em ngồi chán trong phòng, tay cầm chiếc điện thoại lướt lướt mà trông buồn bã như thế nào, như có tiếng bước chân của anh, em chợt nhận ra hình như anh đã về. vội vàng, em chỉ biết chạy lại ôm anh thật chặt.
em nhớ anh quá.
chẳng muốn rời xa.
nhưng dường như, anh lại muốn như vậy.
-ta chia tay nhé!
đó là câu cuối cùng anh nói với em. khoảnh khắc ấy, em ngơ người hẳn, đôi mắt nhìn đi đâu đó, nước mắt thì nhiều quá.
không một lý do, anh cứ thế dần bước ra khỏi cuộc đời em.
em khóc nhiều lắm, thậm chí chẳng đến trường học, chẳng thể ngủ, chẳng thể ăn. là vì em còn nhớ anh nhiều lắm, là vì tình cảm của thằng con trai này dành cho anh chưa bao giờ là hết.
jisung em không thể quên anh.
đôi bàn tay cứ cầm lấy chiếc điện thoại, xem lại vài đoạn tin nhắn cũ của anh và em, lúc thì cười nhưng rồi vẻ mặt em tệ hơn hẳn.
khi em nhận ra, minho đã không xem tin nhắn của em từ hai thắng trước rồi.
sao em lại không nhận ra chứ? em cứ mãi đâm đầu vào người con trai kia.
là vì em chưa hết thương.
_
ai mà chẳng sợ cô đơn.
tiếng du dương đâu đó ở góc phố tàn, cái lạnh đầu đông cũng đến rồi, nhanh thật.
ta không là của nhau nữa rồi, khoảng thời gian ấy trôi nhanh quá, đã qua hai mùa chín rồi cơ.
dần dần nỗi nhớ nhung cùng vơi bớt đi.
mắt em bị cận đến bốn, dù là trong đám đông, đôi mắt mờ nhoà của em vẫn luôn có cảm giác gì đó gọi là nhìn thấy anh. chàng trai năm kia đã cũng em đi trên chặng đường thật dài, cũng là người nói lời chia tay đắng nghét như vị cà phê chẳng có cái dịu của vị đường ngọt.
chẳng chắc chắn mấy, nhưng có lẽ là anh.
em đi một mình giữa chốn đông người, cho tay vào chiếc áo dạ dạng dài của mình để đôi bàn tay be bé của em đỡ đi cái lạnh lẽo của cái đông đầu mùa.
bầu trời cũng ảm đạm khi về khuya, gió vẫn hiu hắt như mọi năm. jisung chưa về nhà, vẫn cứ dạo từng bước chậm rãi trên con đường đã không còn ai nữa rồi, đôi môi vẫn cười lấy một nụ cười yên ả nhưng đôi mắt em thì lắng cả một màu buồn.
em dừng lại trước căn nhà của anh, là minho.
lạ lùng, gió đông chợt thoáng qua, có nỗi nhớ anh quay về.
-em sợ cảm giác cô đơn này quá.
cảnh cửa kia chợt mở ra, nhìn thấy anh mà em thật ngỡ ngàng. sao thật bất ngờ như vậy.
-em muốn nói gì sao, jisung?
...
-nếu đêm nay ta dành cho nhau là lần cuối, anh sẽ chấp nhận chứ?
minho không nói, anh im lặng nhìn lấy em. em như thẫn người ra chẳng biết phải làm sao, tại sao lại nói ra câu ngu ngốc ấy chứ..
em nhìn lấy ánh mắt kia, như ánh mắt ngày đầu anh trao cho em.
-anh cũng đang muốn tìm đến em đây... nếu anh nói ta có thể thì sao?
-ta đã...
-dù tình cảm là không còn, nhưng không phải ta tìm đến nhau chỉ vì sợ cô đơn sao?
'ta tìm đến nhau chỉ vì sợ cô đơn'
phải.
anh nói đúng. ta cạn tình cảm thật rồi, nhưng vì sợ cái cô đơn sẽ chiếm lấy cơ thể này mà đã tìm đến nhau.
đôi mắt em vẫn nhìn lấy anh, anh vẫn vậy, vẫn là minho của ngày nào.
_
đêm đó, ta dành cho nhau lần cuối. một đêm đầy ngọt ngào đến không tưởng.
muộn rồi, dưới ánh đèn vàng vẫn sáng mờ, anh ôm lấy em thật chặt trên chiếc giường với thật nhiều nồng mặn. da thịt khẽ chạm lấy nhau, em từng giây có thể cảm nhận lấy cái ấm áp đã bao lâu rồi mà em chẳng thể, từng giây cảm nhận cái mùi hương cơ thể quen thuộc từ anh.
hai ta cứ vậy mà chìm đắm trong giấc say.
tiếc là, đó là lần cuối của đôi ta.
nhưng chỉ là do ta sợ phải một mình, chứ không vì thứ tình cảm cũ kĩ kia.
vô nghĩa anh nhỉ?
_
completed
end
_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com