Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. Ánh trăng

"JUNGKOOKIE CỦA MẸ À..."

Cả hai người thoáng giật mình vì tiếng gọi, Jungkook hoảng hồn một tý mới nhận ra thân ảnh trước mặt mình là ai, mẹ của cậu. Bà Jeon lật đật tiến đến ôm chầm lấy cậu mà nức nở.

"Đứa trẻ ngốc này, sao lại giấu cả ta kia chứ, ta là mẹ em kia mà, bé Koo có mệnh hệ gì thì ta sống sao nổi đây, em bị thế nào mà tàn tạ cả thân kia chứ?"

Jungkook im lặng vì cậu chẳng biết phải nói gì hiện tại cả, đúng là sai khi giấu gia đình như thế nhưng cậu chọn thà rằng như thế, nếu để họ biết thì người bị trách sẽ là Taehyung, cậu không muốn anh phải tổn thương.

"Chị là Sooyeon?"

"À vâng, tôi là Jeon Sooyeon, cậu đây là...?" cứ mãi đặt chú ý lên đứa con bé bỏng của mình mà bà quên mất còn có người hiện hữu trong phòng.

"Tôi là Kim Joohwa, chị có tiện nếu chúng ta ra ngoài nói chuyện không, Jungkook vừa ăn xong, thằng bé nên nghỉ một tý thì tốt hơn".

Bà Jeon nghe thế cũng ậm ừ làm theo, nước mắt thì cứ lăn dài như dòng suối tí tách chảy, Jungkook thì cứ lặng yên ngồi đấy chẳng chịu lên tiếng làm bà cũng chẳng biết sự tình ra sao.

"Bé đáng yêu nằm ngủ một tý nhé, Joohwa ra ngoài đợi em ngủ dậy rồi mình tâm sự tiếp nhé, chịu không nào, không được làm gì bậy bạ đâu đấy?"

"Nae, em ngủ đây, nhanh vào nhé Joohwa"

Bà Jeon đứng cạnh thập phần khó hiểu, người mẹ đây thì cậu chẳng mở miệng nói chỉ quan tâm người đàn ông này, còn cử chỉ hành động của cậu cứ như một đứa con nít vậy, phải hỏi cho ra lẽ mới được.

Jungkook nghe lời mà đi ngủ, Joohwa quan sát một tý toàn thể căn phòng mới yên tâm ra ngoài, điều bậy bạ mà ông sợ cậu làm đó là nghĩ quẩn, vì thế dù đã đặt camera nhưng cảnh giác vẫn cần với đứa trẻ này.

Ngoài phòng là Taehan đứng đợi cùng hai anh áo đen nọ đứng hai bên cửa, cả bốn người trừ ông Taehan ra chụm đầu vào nhau nói rõ sự tình, mẹ Jeon khóc đến ướt cả chiếc khăn tay nhỏ. Đứa con ngốc này của bà, phải làm sao cho đặng với nó đây chứ, ba Jeon mà biết được thì người mà Jungkook nói yêu đó chẳng lẽ phải chết tươi trong tay ông vì dám tổn thương cục ngọc nhà này sao.

"Vì thằng bé bảo không cho nói nên tôi không dám liên lạc với gia đình, sợ phật ý bé nó"

"Không sao, là tôi ban nãy hồ đồ xông vào phòng mặc anh đây ngăn cản, chỉ là không hiểu tại sao bé nó lại phớt lờ cả người mẹ này kia chứ?"

"Bác sĩ bảo rằng do người tổn thương Jungkook là người cậu tin tưởng nhất nên nó tác động mạnh đến niềm tin với những người thân quen của bé, cả buổi qua mà bé chịu mở miệng nói chuyện với tôi là may mắn lắm rồi đấy".

"Người thằng bé tin tưởng? Ai thế Jungkook có nói không?"

"Ban nãy vừa nói được cái họ là chị đây vào đến rồi, phải đợi Jungkook tỉnh lại xem còn chịu nói không đã, là họ Kim"

Vừa nói dứt câu, Joohwa và Taehan thoáng rợn mình nhưng chỉ là phút chốc, với đầu óc nhạy bén của cả hai không khó để xâu chuỗi những sự tình này. Ban nãy Joohwa chẳng để ý lắm đến tên họ, nhưng giờ bình tĩnh lại thì đây là điều nan giải rồi đấy.

Về phía Sooyeon khi nghe xong, bà đã có ngay đáp án, nhưng là người có học thức và biết suy nghĩ, bà chẳng thể xông đến rặn hỏi người ấy được, phải bình tĩnh đặt mình vào cả hai trường hợp mới đưa ra kết luận cuối.

Khi gặp một vấn đề gì đấy, ta luôn phải đặt mình vào góc nhìn đa chiều của nó mới hiểu hết được hoàn cảnh và sự tình nọ. Cái nhìn phiến diện luôn là mồi lửa cho những sự bùng nổ sau này, những góc khuất dù nhỏ nhất nhưng khi ta tìm ra thì nó có thể là vòi nước để dập tắt cả một đám cháy.

Chúng ta chẳng thể nào thành công nếu cứ nhắm mãi một đường mà chạy như thể nhìn mãi về một hướng của sự việc, phải đặt câu hỏi "Tại sao?", "Nếu nó như thế thì...?", thì đáp án sớm muộn cũng hiện hữu trước mắt.

Nên khi cái tên ẩn lên trong tâm thức, điều đầu tiên bà nghĩ đến là im lặng và sẽ đến lắng nghe người nọ giải thích, đó là điều bình tĩnh duy nhất còn đọng lại nhưng nếu người kia chẳng thể nói rõ lý do thì thôi, xem như tình thương này đặt lên nhầm người vậy.

"À mà sao chị biết Jungkook ở đây thế?"

"Tôi trông chờ cả buổi ở kí túc xá, ngày mai là sinh nhật của bé Koo, tôi đến đón thằng bé về nhà chúc mừng sinh nhật ấy mà, nhưng cả buổi lại chẳng thấy, Tae.....ừm bạn cùng phòng của nó lại chẳng biết thằng bé ở đâu nên đành chờ.

Nào ngờ ban nãy lại thấy anh Kim đây vào phòng kí túc xá lại cầm theo con Cooky của Jungkook nên tôi mới đi theo đấy chứ".

"Nhưng Cooky đây là thú bông thịnh hành, nhỡ đâu Taehan chỉ cầm đại của ai thì sao chứ?".

"Do cậu Kim đây không biết chứ, con Cooky này có một cách để nhận biết, là vết máu".

"Có sao?" cả ba người kia đề bất ngờ ngoại trừ Taehan vì khi nãy ông cũng để ý đến việc này rồi.

"Máu đó là của thằng bé lúc trước lỡ thấm vào khi bị té, nó giấu tôi, cả tối ôm Cooky mà không chịu sơ cứu làm nhiễm trùng, sốt cả đêm, nó sợ máu cũng sợ đau, ngặt nỗi nhóm máu hiếm phải điều trị thận trọng cơ mà thằng bé cứng đầu lắm cứ bảo chẳng sao".

"Thảo nào Jungkook cứ đòi Cooky suốt, chắc thằng bé mệt mỏi lắm".

"Ông nhà mà nghe được tin không biết thế nào đây, từ nhỏ đã cưng chiều tránh để Koo bị thương, vậy mà....haizzzz".

Ngoảnh đầu nhìn về cửa phòng bệnh, nơi một bé nhỏ đang chìm dần vào giấc ngủ, rồi một mai cậu đã thêm tuổi mới, có hạnh phúc nào chờ đón người hay không?

Tiếng thở trượt dài mang theo những nhọc nhằn gánh nặng phần nào muốn trút đi theo, cuốn đi tất cả phiền muộn để mang lại hạnh phúc tốt đẹp hơn ban đầu.

Ở nơi hành lang phòng bệnh khi ấy...

Một người mang tâm trạng êm đềm nơi giấc mộng,

Năm người mang nỗi niềm nơi chốn riêng,

Một người mang nỗi đau mãi day dứt.

Tất thảy chung quy lại chỉ một câu "Trái Đất này thật tròn".

Tròn đến nỗi những chia xa cách mấy cũng bắt gặp trước mắt, những vui vẻ vừa qua lại đụng phải đau buồn, những yêu thương vừa nở lại tàn lụi phai sương.

.

Anh như ánh trăng trên trời

Muôn đời muôn kiếp chẳng rời bỏ em.

.

Nhưng hôm nay, áng mây buồn che mất ánh trăng nọ rồi Jungkook nhỉ?

_______________________________

Ngược Kim đi
Ngược Kim đi
Ngược Kim đi

Ráng đợi iii sắp gòi, còn chừng nào thì hỏng biết ~(˘▽˘~)

À mà trong 'văn án' phần thể loại tui có để "...v...v..." và cái đầu tiên trong 3 chấm đó là "ngược" nhaaaa
.

Hép bi Birthday Jimin của chúng taaaaa 💜🎂🎉 chúc anh yêu tuổi mới sớm có được em 😀😀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com