Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22. Dang dở, dở dang

Ánh trăng buồn hôm nọ đã dần lặn đi nhường khoảng trời thân thuộc cho mặt trời chiếu sáng thức tỉnh vạn vật, một ngày mới lại bắt đầu.

Hôm nay là sinh nhật Jungkook.

Nhiều chuyện xảy đến như thế những tưởng là cả tuần trôi đi nhưng nào ngờ chỉ mới hôm qua mà thôi.

Đêm qua sau khi trò chuyện cùng mọi người, mẹ Jeon đã về nhà để sắp xếp vật dụng cá nhân, sẵn việc thực hiện sinh nhật cho cậu, chỉ khác là năm nay lại phải tổ chức nơi phòng bệnh lạnh lẽo này.

Cũng vào tối hôm ấy, Jungkook ngủ một mình cùng Cooky trong phòng, hai anh áo đen thì đã đi về theo dặn dò của Taehan, còn Joohwa và ông thì ở phòng bên cạnh tránh làm ồn giấc ngủ của Jungkook.

Vào đúng canh Thìn thì Jungkook giật mình tỉnh giấc, nước mắt trĩu nặng hai hàng mi cong, cậu im lặng không một tiếng nấc, chỉ nằm hướng ánh nhìn lên trần nhà xám ấy cùng với bạn Cooky trong tay.

Jungkook đã gặp ác mộng.

Người ấy chính là mộng, phải, là giấc mộng đẹp mà cậu không muốn bắt gặp nhất thì lại trong xuất hiện chính ngay sinh nhật của mình.

"Bạn Jeon của tôi sinh nhật tuổi 20 thật hạnh phúc nhé, xin lỗi vì những việc em phải gánh chịu, xin lỗi vì những nỗi đau giày vò em.

Em yêu tôi, tôi biết,

Tôi yêu em, em chẳng hay.

Sinh nhật này chẳng thể bên em trọn vẹn như đã hứa, cũng chẳng thể nói sinh nhật sau còn gặp lại nhau, chỉ chúc em bình yên khi rời xa tôi, sống một cuộc đời mới vui vẻ hơn, nhé?

Kim Taehyung yêu em rất nhiều Jeon Jungkook à.

Dù bao tổn thương đã qua, chỉ mong khoảng thời gian còn lại của em thật bình bình an an mà sống tốt nhé, tôi sẽ mãi yêu em, một tình yêu nhỏ cùng mối tình chẳng thể bắt đầu.

Tôi không muốn tình ta dang dở nhưng số phận lại trêu đùa khiến nó dở dang.

Hẹn không gặp lại, sữa chuối".

Ai đó nhéo một cái thật mạnh đi, nhéo Jungkook đi để cậu biết rằng đó chỉ là mơ, là nỗi ác mộng bám víu cậu thôi, chẳng phải sự thật khắc nghiệt hiện hữu trước cuộc tình này.

Cậu sợ anh, cậu hận anh là thật nhưng cái cảm giác chính anh nói ra hai người không gặp lại nhau, đó là ác mộng thật sự.

Jungkook chỉ tưởng tượng đến cảnh một lúc nào đó bắt gặp giữa cung đường đời tấp nập thì một nụ cười nhẹ cũng hài lòng với mối quan hệ đã qua này nhưng từ 'không gặp lại' có phải chăng là vĩnh biệt?

Là mơ, Jungkook nở nụ cười tươi giữa hai hàng lệ ướt bờ má hồng, đúng vậy chỉ là mơ, không thành sự thật đâu đúng không?

"Là mơ thôi đúng không Cooky? Mình còn muốn gặp lại anh ấy mà, Kim Taehyung nói yêu mình nhưng lại rời xa mình, tại sao chứ?".

Tâm trạng cậu dần xấu đi, nước mắt cứ chảy dài mãi chẳng dứt nhưng một tiếng nấc nghẹn cũng chẳng chịu bật khỏi môi nhỏ.

Mãi đến khi Taehan mở cửa bước vào, cậu mới chịu xoay đầu nhìn sang, những tưởng sẽ bình tĩnh để dứt hàng lệ nhỏ nhưng nào ngờ cậu lại bật khóc ầm ĩ cả lên, không phải tiếng nấc mà là tiếng gào thét.

"Đi ra, đi ra đi, Kim Taehyung anh đi ra không cần anh nữa, anh yêu mà không chịu nói, Jungkook ghét anh đi ra đi.....hức đi raaaaa...."

Cậu la hét thất thanh làm Taehan cũng hoảng hốt không kém, ông nhanh chóng lui ra khép cửa phòng lại rồi gọi Joohwa đang đi mua cháo cho cậu.

Nghe tin Joohwa lật đật chạy lên xem tình hình, ông nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào, thấy thân hình nhỏ hiện rõ nét tủi thân lên mặt nằm đấy.

"Bé đáng yêu này, sao mới sáng sớm đã khóc rồi, con ngủ không tốt sao?"

"Hic Joohwa..." Jungkook rưng rưng nước mắt nhìn ông làm tim Joohwa muốn nhũng cả ra, ôi sao đáng thương thế này cơ.

"Joohwa đây"

"Không cho Kim vào đây, hic Jungkook giận anh ấy"

"Taehan à? Ta đã bảo ông ấy về rồi nhé"

"Taehan là ai cơ? Jungkook bảo Taehyung cơ mà"

"À...à Taehyung sao? Sao con lại giận Taehyung thế?" cái tên này, sao lại day dứt thế nhỉ?

"Hôm qua Jungkook ngủ, Joohwa có cho ai vào không?"

"Không nhé, ta ở phòng bên cạnh canh chừng Jungkook ngủ đấy, chẳng có ai vào cả".

"Thật nhé, Joohwa chắc nhé, vậy chỉ là mơ thôi, là mơ thôi...."

"Sao thế, tại sao chỉ là mơ vậy bé đáng yêu?"

"Hôm qua Jungkook mơ, mơ thấy Taehyung đến đây, ôm Jungkook ngủ thật lâu, còn nói những lời Jungkook không thích nữa hic... Anh ấy bảo yêu con, nhưng lại bảo không gặp lại nữa là thế nào hả Joohwa, vừa chúc mừng sinh nhật con, bảo con vui vẻ nhưng vừa làm con khóc, hức là thế nào chứ".

Một khoảng lặng vô hình xuất hiện, trong tâm của Joohwa hiện tại có điều gì đó khó nói làm ông mãi day dứt, nhất là khi cái tên Kim Taehyung đó bật ra khỏi miệng Jungkook.

Sự thật thì mãi là sự thật, khi bước chân xuống đất Hàn này, cả hai người là Joohwa và Taehan đã nhất quyết một ý định, tìm lại con người năm ấy.

Một quá khứ tưởng chừng như vết nhơ nào ngờ lại trở thành minh chứng sống của tình yêu, một cuộc đời được thắp sáng nào ngờ lại bị vùi dập không tiếc thương.

Chung quy cũng là kiếp người, sao lại trớ trêu thế nhỉ?

Một đứa trẻ bị bỏ rơi từ lúc mấy tháng tuổi nơi cô nhi viện, tự sinh tự diệt không tình thương từ gia đình, những cái ôm ấp tạm bợ từ người xa lạ hằng ngày nuôi người ấy khôn lớn, mãi đến lúc trưởng thành những tưởng sẽ được hạnh phúc thì biến cố lại cuốn cuộc đời thu lại phía sau song sắt.

"Chắc do con mơ thôi, hôm qua chẳng có ai cả, có camera phòng bệnh này con xem thử đi".

Đúng thật rằng lúc xem camera, Jungkook chỉ thấy mình nằm yên đấy mà ngủ, sự tập trung đặt vào nơi hình ảnh chứ chẳng để vào những con số nhảy loạn kia.

"Nhưng Jungkook nghĩ đấy là sai rồi, đó không phải mơ đâu, rất chân thành cơ".

"Thôi bỏ qua đi nhé, hôm nay sinh nhật của bé đáng yêu đúng chứ, vậy thì phải thật đáng yêu chứ không được mít ướt đâu nhé, chịu không?"

"Nae" Jungkook nhẹ nhàng gật đầu, phải nói người Jungkook nghe lời nhất hiện tại là Joohwa, chẳng hiểu sao nữa nhưng ở gần ông thì cậu rất thoải mái, cứ như một Kim Taehyung thứ hai bên cạnh vậy, nhưng nhỏ tiếng thôi nhé, Jungkook không muốn ai biết đâu.

Cái gật đầu đó làm Joohwa phần nào nhẹ lòng, ông bắt đầu bày đồ ăn ra cho cậu dùng bữa sáng.

Và thêm một chuyện Jungkook chẳng muốn ai biết nữa, cậu tin chắc đêm qua không phải mơ, cậu dù có tự kỉ hay tưởng tượng thoái hóa nhưng suy cho cùng Jungkook vẫn là Jungkook, vẫn là một người đầy đủ giác quan.

Nhất là cái hôn nhẹ nơi sau gáy đó, cậu chắc chắn là anh vì nhiều lần ngủ cùng anh luôn làm như thế, cùng với những lần run nhẹ khi chuẩn bị vào giấc ngủ của Taehyung, Jungkook đều nhớ hết.

Cứ như giấc ngủ đối với anh là cực hình vậy, mỗi lần chìm sâu vào mộng mị, anh đều giật run cả người.

Anh chẳng muốn tình ta dang dở,

Anh bảo đời làm tình dở dang.

Phải chăng số phận cuộc đời trong câu nói của anh ý chỉ chính bản thân mình, chính những qua khứ đã qua ấy là vết sẹo chữa mãi chẳng thể lành nơi người con trai vô tội.

Có câu rằng "Đời người chỉ gặp duy nhất một lần, nên hãy trân trọng", vì thế hãy yêu thương trân trọng anh một lần thôi, vậy cũng thật tốt rồi nhỉ?

________________________________

Có ai soi ra gì chưa, ta nói đời anh Kim khổ hơn đời cô Lựu nữa ಥ_ಥ

Écccccccccccccccc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com