30. Đã bao nhiêu lần ?
Sau cơn mưa chính là cầu vồng, là ánh sáng, là sắc màu của vạn vật, vậy sắc màu tình yêu của đôi ta thì đang ở đâu nhỉ? Phải chăng là nơi cuối chân trời sau bao sóng gió ấy, hay từ lúc bắt đầu đã chẳng có nơi để về dành cho đôi ta.
Mỗi một câu hỏi thì luôn kèm theo một câu trả lời tồn tại song song cùng nhưng với câu hỏi này không biết đến khi nào mới có câu trả lời dành cho nó đây.
Kim Taehyung theo đồng hồ sinh học mà thức giấc vào lúc bảy giờ sáng, định cựa người quay sang bạn nhỏ bên cạnh nào ngờ phát hiện chú Thỏ con này đã leo lên người mình nằm từ bao giờ, triệt để khóa anh lại trong lãnh địa của mình.
Bất lực thật chứ, Kim Taehyung bật cười trước gương mặt phóng to của cậu ngay tầm mắt mình. Jungkook có vẻ như vẫn còn mê man trong giấc mơ của cậu, anh vòng cánh tay lớn ôm trọn cậu vào lòng, hưởng thụ mùi hương quen thuộc đã bao lâu chưa được ấp ủ.
"Thật sự rất rất nhớ em đấy, sữa chuối của anh" lời nói này chỉ có thể cất lên nơi tiềm thức của anh mà thôi, để bật ra thành lời thì anh không đủ can đảm.
Taehyung cọ đầu mũi mình lên mái tóc cậu khiến Jungkook khó chịu hừ hừ vài tiếng nơi cổ họng, sau đấy tiếp tục chẹp miệng yên giấc.
"Muốn ngủ nữa sao"
"..."
"Anh biết em dậy rồi, đừng lười biếng nữa, đè chết anh rồi đấy"
"Hứ, em tuột mất mấy kí rồi Kim Taehyung, em là người bệnh, không được mắng người bệnh"
Jungkook mắt mở to thao láo nhìn lấy anh, cằm đặt nơi bờ ngực người dưới thân cựa quậy ý là không đồng tình với câu nói ban nãy. Cậu đã dậy từ sớm, mỗi lần bệnh như thế Jungkook thường không ngủ nhiều được, nói chứ vậy cũng xem như may cho cậu, nếu để Taehyung dậy trước thì cậu sẽ chẳng bao giờ biết được anh đã ôm mình ngủ ngon đến thế nào.
Canh lúc Taehyung còn chăn êm người ấm, cậu bẻn lẻn leo lên người anh hít hà đủ kiểu, Jungkook nhớ hết đấy nhé, cả cách anh đút thuốc cho cậu nữa cơ.
"Kim xấu xa, anh lợi dụng em, nói không thích người ta mà làm như thế đấy hả?"
"Đã làm gì đâu?" Taehyung có một nỗi khổ khó lên tiếng hiện tại, đó là bạn nhỏ trên người cứ cựa quậy mãi, sinh lực của một đấng nam nhi vào buổi sáng chắc ai cũng biết đúng chứ, dồi dào như đại dương sóng xô biển đập vậy.
Nhưng anh xem như cũng đã quen vì đây không phải lần đầu cậu làm như thế đối với mình, thật sự chính Kim Taehyung đây cũng nể bản thân vài phần vì sức kiềm chế khó tả ấy, gặp người khác chắc chẳng còn câu chuyện phía sau nữa, vì làm gì có ai được động vào Jungkook ngoài anh mà người này với chả người nọ.
"Hôm qua bạn Kim hôn em, hôn đấy, còn rất sâu nữa, dám nói không có đi nào, nói đi nói đi, đừng tưởng rằng em mê man mà không biết nha, Jungkook biết hết đấy"
"Em nhầm rồi, đó là tay tôi đút thuốc vào miệng em thôi" Taehyung đánh mắt sang tứ phía như muốn né tránh ánh nhìn của cậu.
"Ồ dùng tay đút à, vậy tay anh mọc ra cái lưỡi khi nào thế?"
"...."
"Còn chối đi, anh hôn muốn làm em tắt cả thở đấy đồ xấu xa"
"Đừng nghĩ bậy nữa, dậy rồi thì đi rửa mặt đi, tranh thủ về kìa, có người gọi em cả đêm đấy" Taehyung không biết đường chối nữa nên đành đánh trống lãng qua việc khác vậy, đúng là hôm qua anh đút thuốc vì cậu chẳng chịu uống nên anh mới đút bằng miệng thôi không có ý gì đâu, anh nói thật đấy. Nhưng tự dưng anh bị dụ dỗ bởi môi mềm lưỡi ngọt nên mới hôn bạn nhỏ mém tắt thở thôi, anh bị dụ thật đấy.
Và ai cũng biết cái 'thật đấy' của anh là do cố tình kia mà.
"Bây giờ em chỉ muốn bên anh thôi, không quan tâm cái khác nữa đâu, đừng đuổi em đi nữa mà"
"Ngoan về đi, đừng làm khó nhau mà"
"....."
"Không trả lời nữa sao?" im lặng cả một khoảng dài, Taehyung thấy lạ bèn lay người cậu dậy, nào ngờ bắt gặp ánh mắt ngấn lệ ấy của cậu.
"Đừng khóc mà, xấu lắm đấy, khóc nữa là hết dễ thương đấy nhé"
"Dễ thương thì được gì chứ, anh có yêu thương gì tôi đâu, tôi dễ thương để cho ai thương bây giờ hức.."
"Thôi được rồi nín khóc trước đi nào, vào rửa mặt đi rồi tính tiếp"
"Không đi"
"Không nhắc lại lần hai"
"Đã không yêu thương thì đừng hù dọa" Jungkook mếu máo leo xuống khỏi người anh ngồi cuộn lại một góc giường, Taehyung nhanh tay lấy chăn che lại những nơi cần che trước khi bị ánh mắt cậu bắt gặp việc xấu hổ ấy.
"Thật hết nói nổi kia mà, được rồi không hù dọa"
"Thấy chưa anh không hù dọa chính là không yêu thương Jungkook này, phải hù dọa kia chứ, hức tôi khổ quá mà, không thèm yêu anh nữa"
Jungkook toan đứng dậy rời đi thì Taehyung nhanh hơn một bước nhấc bổng cả người cậu bằng một tay, tay còn lại đáp thẳng một cái *bép* vào má mông mềm mịn.
"Aaaaaa....ai cho đánh, hic ghét anh rồ..." Jungkook bỗng khựng lại không bật thêm được câu nói nào vì chân cậu vô tình va phải nơi gồ ghề nào đấy trong lúc vẫy đạp.
"Em biết mình đụng vào đâu rồi chứ? Muốn tôi 'yêu' em thử không, đến mức chỉ biết đánh vần bảng Alphabet đấy, vùng vẫy tiếp đi nào bé yêu"
"Hức..... Có vùng vằng đâu, có dám nói gì đâu chứ"
Thế là có bạn Thỏ cụp tai ngoan ngoãn vâng lời Kim Taehyung mà vào vệ sinh cá nhân, Jungkook chỉ mất mười lăm phút là xong cả nhưng đến lượt Taehyung thì phải hơn cả tiếng mới trở ra làm bạn Jeon đây đói đến mức ngủ quên lần nữa trên giường.
"Dậy nào, đi về được rồi đấy"
"Ưm.... đói bụng" cậu gượng người ngồi dậy, tay dụi dụi đôi mắt, môi cứ chu chu ra làm Taehyung mãi đăm đăm vào nó.
"Kim, em đói"
"Uống sữa đỡ đi rồi về nhanh" chẳng biết từ đâu anh lôi ra cả thùng sữa chuối đầy ấp, dường như nó chưa được khui ra nữa.
"Woahhhh sữa chuối, sao anh có nhiều thế"
"Uống đi, đừng câu giờ, điện thoại em sạc đầy rồi đó, mau gọi người rước về đi"
"Không về, Jeon Jungkook đây đã hạ quyết tâm phải nói chuyện rõ ràng với anh cơ"
"Về đi, chẳng có gì để nói đâu, em phải chuẩn bị trở lại trường rồi đấy"
"Sao anh biết? Theo dõi em à?"
"Nói nhiều"
Taehyung quay lưng bước ra khỏi phòng sau đấy trở lại với bạn Cooky đã được hong khô để vào tay cậu "Đem về đi, nhanh lên, về mà ăn uống đầy đủ để có sức chuẩn bị đi học trở lại nữa".
Jungkook đem hai hộp sữa đã được tu sạch một lượt đặt xuống, cậu thở dài một hơi ôm Cooky trong tay, giương lên đôi mắt tràn ngập ưu tư đối diện với một khoảng vô định trước mặt.
"Sao anh đuổi em hoài vậy? Phải chăng đối với anh những hành động từ đêm qua đến hiện tại chưa đủ để chứng minh anh yêu em à, vậy tại sao yêu mà lại chối, yêu mà lại không nói ra vậy? Em phiền lắm à? Cứ phải đuổi em thế?
Biết gì không Taehyung? Em đã chữa dứt bệnh trầm cảm rồi đấy, chắc chắn anh biết đúng không, anh giỏi lắm kia mà, việc gì về Jeon Jungkook này mà anh không biết đúng chứ? Jungkook này từng rất khó khăn để có thể đối diện cùng anh, cảm giác như hàng nghìn mũi kim chi chít đâm vào thân thể này, rất khó thở, thật sự rất đau và mệt. Em cố gắng chữa bệnh, cố gắng thoát khỏi mọi chuyện trong quá khứ chỉ để đến bên anh chia sẻ những muộn phiền mà anh phải gánh chịu cùng nhau.
Nhưng nhìn xem, dù em làm cách nào đi chăng nữa, anh vẫn cứ cứng rắn như thế, vì điều gì cơ chứ? Ai bắt ép anh phải như thế, anh khổ cực anh chịu đựng mọi thứ chẳng than vãn, cứ một mình như thế không mệt à? Em ở đây cùng anh kia mà Kim Taehyung, sao cứ mãi vì những việc xưa ấy mà chối bỏ tình cảm của nhau vậy, đáng sao anh?
Em biết mọi thứ rồi, tất thảy mọi việc anh đã làm vì em trong quá khứ, anh cao thượng quá đúng chứ, cứ đứng ra bảo vệ em hết lần này đến lần khác. Vậy anh có bao giờ nghĩ em cũng muốn được một lần như thế mà đứng ra bảo vệ lại anh không, hay chỉ cần anh tâm sự với em một tý nói rằng 'anh mệt rồi', một câu thôi cũng được kia mà, khi ấy vòng tay em luôn sẵn sàng đón anh vào lòng.
Anh nên biết điều này rằng nếu cứ chối bỏ nhau như thế, cứ chịu đựng như thế, đến lúc thật sự đánh mất em rồi, anh cũng đừng buông lời bảo Jungkook này nhẫn tâm nhé. Đời người chỉ gặp duy nhất một lần, nên hãy trân trọng lấy nó, ta đã gặp nhau bao nhiêu lần nhưng có lần nào ta thật lòng trân trọng đối phương không nhỉ?
Em không biết, anh cũng chẳng hay nên cứ thế hết lần này đến lần kia rời đi, mãi đến khi anh muốn gặp lại nhau nhưng lại cay đắng nhận ra rằng lần cuối ta ở cùng một chỗ đã qua đi rất lâu rồi. Cuộc đời thật lắm chữ 'lần' nhưng một lần để ta bên nhau thì chẳng có.
Yêu chỉ là cảm xúc tồn tại trong một khoảng thời gian hữu hạn, còn thương chính là cả đời, cả kiếp, nó là vô hạn.
Và Jeon Jungkook này thật lòng thương anh, Kim Taehyung à".
Jungkook lau nhanh đi giọt nước mắt, đứng dậy bỏ đi không nói thêm câu từ nào, để lại Taehyung đứng đấy với bộn bề câu hỏi khó để hồi đáp từ cậu.
_____________________
Gòi sắp ngọt nha, ngọt ơi là ngọt nhaaaa
Mà tự nhiên trầm cảm ngang luôn nè, Fic tui tâm đắc đợi hoàn rồi đọc mà nó SE, tui xĩu đâyyyyyyyy cứu tuiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com