10
Buổi sáng nào cũng vậy, Văn Toàn như một chú mèo con bám chủ chui rút vào lòng anh, còn dụi dụi cái đầu nhỏ nữa. Anh tỉnh giấc, mỉm cười xoa mái tóc rối bời của cậu. Gia Tân đang dọn đồ chuẩn bị ra sân bay. Cô bảo mẫu bước vào
" Đầy đủ cả rồi chứ? "
" Vâng, đủ cả rồi "
" Tốt lắm. Con đi bình an nhé! Có gì cứ quay về đây chơi "
" Vâng cảm ơn cô "
" Cô ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho con "
" Cảm ơn cô rất nhiều "
Gia Tân cúi đầu, cô mỉm cười vỗ vai Gia Tân vài cái rồi quay đi. Gia Tân ngồi xuống ghế, lần trước anh nghĩ phải chiếm lấy được cậu nhưng lần này anh lại nghĩ lời cô nói thật sự đúng, do anh mắc phải sai lầm nghiêm trọng rồi.
Văn Toàn thức dậy, cậu thấy mình đang được anh ôm lấy liền vui vẻ dụi trán vào hõm cổ của anh nở nụ cười
" Mới sáng sớm thôi làm nũng chuyện gì, hửm? " Anh xoa mái tóc của cậu hỏi một cách dịu dàng. Cậu cười đáp
" Không gì "
" Chuyện hôm qua... "
" Ổn "
" Chắc chứ? "
" Chắc "
Anh hôn lên chóp mũi cậu một cái. Hai người bắt đầu vào phòng tắm vệ sinh cá nhân để đi ăn sáng.
Hôm nay ăn sáng có chút muộn hơn thường ngày. Mấy đứa nhỏ chơi bời nhảy múa hôm qua nay lại mệt lã, ăn mà cứ nhây rất lâu. Ngọc Hải bế Văn Toàn đi ra. Đương nhiên nhiều người không ngạc nhiên mấy vì bình thường họ luôn có những hành động thân thiết như vậy. Anh lấy thức ăn cho cậu rồi đến bàn họ hay ngồi. Cậu nhìn xung quanh rồi nói
" Mọi người bị sao? "
" Ăn đi, đừng hỏi xàm xí "
Câu trả lời hết sức tỉnh của anh khiến cậu tức giận, dậm dậm muỗng lên khay thức ăn, anh nhìn khẽ cong môi cười.
Hôm nay cô bảo mẫu có nói với anh là chỗ của Bùi Tiến Dũng báo 2 ngày sau anh quay lại làm. Lúc cậu biết nhõng nhẽo ôm chặt lấy anh không chịu buông. Anh phải dỗ cậu lâu lắm cậu mới chịu thôi. Ngọc Hải đời đời kiếp kiếp luôn phải chịu khổ vì bé con của anh.
Hai người chuẩn bị quay về phòng thì gặp Gia Tân đang xách hành lí ra ngoài hành lang. Văn Toàn trên tay anh sợ hãi mà chui đầu vô vai anh mà núp. Anh xoa lưng cậu như trấn an cậu rồi ung dung sải bước về phòng. Đi ngang qua rồi thì bị Gia Tân gọi lại
" Này, không tính tạm biệt nhau sao? "
" Đi đường bảo trọng! " Ngọc Hải nhàn nhạt buông ra một câu
" Sau này có gì khó khăn cứ tìm Gia Tân này, tôi sẽ giúp cậu "
" Không cần, tôi nghĩ những việc anh làm được tôi nhất định giỏi hơn "
" Chà, tự tin nhỉ? "
" Tất nhiên "
" Tôi đi đây "
" Văn Toàn mệt người nên không tiễn anh ra cổng được. Tạm biệt! "
" Ừm, tạm biệt! "
Ngọc Hải tiếp tục bế Văn Toàn đi. Văn Toàn quay lại, vẫy tay với Gia Tân, Gia Tân vẫy tay lại. Gia Tân xách hành lí đi, để lại những kỉ niệm hồi ở đây với Văn Toàn. Anh nghĩ, anh sẽ cất nó vào nơi sâu nhất của trái tim mình và không muốn khơi gợi lại nữa.
Gia Tân đi. Mấy đứa nhỏ nhanh chóng quay lại quỹ đạo ban đầu, trại trẻ giờ đây không còn nhộn nhịp nữa.
Ngọc Hải với Văn Toàn hôm nay ra sảnh ngồi. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngọc Hải đi lại bắt máy
" Alo "
" Chúng tôi gọi từ Bùi Thị. Không biết Ngọc Hải có ở đó không? "
" Là tôi "
" Phiền cậu đến công ty ngay bây giờ "
" Xảy ra việc gì? "
" Có một giám đốc công ty lớn muốn mua những dự án cậu đưa ra. Mong cậu nhanh chút! Cảm ơn "
" Vâng " Cúp máy. Anh đi lại ôm lấy cậu
" Văn Toàn ở lại ngoan. Anh đi đến công ty nhé "
" Không phải 2 ngày nữa? "
" Có chút việc. Anh làm xong sẽ về ngay với em "
" Đi cẩn thận "
" Ừm " Anh hôn lên trán cậu một cái rồi mặc áo khoác ra ngoài.
Bắt xe buýt đến. Anh đi vào trong, mọi người chắc đã đi nghỉ trưa nên hiện tại không còn nhiều người ở trong phòng. Anh đi thẳng đi phòng của Bùi Tiến Dũng. Anh gõ cửa, nghe được lệnh người bên trong cho vào anh mới bước vào. Vẻ mặt đầy điềm tĩnh cúi chào
" Xin chào, tôi là Quế Ngọc Hải "
Văn Toàn ở nhà làm cơm tối cho anh. Bây giờ đã hơn 18h, anh vẫn chưa về, và cậu có chút nhớ anh. ( Aaa anh Tòn đảm đang quá và anh Tòn pha một chút nhớ thương về chồng 🥺 )
Cứ như phải lấy keo dán sắt dán hai người lại với nhau để không phải phiền muộn gì nữa. Cô bảo mẫu gọi vọng cậu từ sảnh đến phòng ăn. Nhìn cô vậy thôi chứ giọng cô cực khoẻ nha
" Văn Toàn, Ngọc Hải gọi cho con " Cậu đi ra ngoài sảnh, nhận lấy điện thoại từ tay cô
" Ngọc Hải "
" Văn Toàn ngoan, hôm nay anh về muộn nên em cứ ăn rồi ngủ trước đi nhé "
" Hmm đợi Ngọc Hải "
" Đồ ngốc. Lát anh về, đi ra ngoài vào lúc này rất nguy hiểm. Ở nhà đợi anh "
" Về sớm " Dừng một chút lại nói tiếp
" Nhớ " Anh ở đầu dây bên kia rung động, tay cầm điện thoại còn không vững nữa
" Ngọc Hải "
" Anh đây. Em ở nhà ngoan, anh sắp về rồi "
" Ừm "
" Anh cúp máy đây "
" Lát gặp " Cuộc điện thoại ngắn ngủi đã kết thúc. Cậu thở dài quay lại phòng bếp tiếp tục nấu cho anh.
Bên này, từ lúc đó, giám đốc Tôn bên rất hài lòng nên muốn anh tổng kết lại rồi đưa cho bên đó quyết định. Anh đã cố làm rất nhanh rồi nhưng hình như cái dự án của anh đã bị thay đổi vài chỗ khiến anh hơi lúng túng.
Anh quay về cũng đã hơn 22h. Đi ngang sảnh lại thấy có bóng người ngồi, anh ngó vào thì thấy cậu đang gục trên bàn ngủ, ngoài ra còn có cơm và thức ăn cậu nấu đã nguội lạnh. Anh vừa vui vừa xót liền đi tới nửa ngồi nửa quỳ xuống cạnh cậu, vuốt ve mái tóc nâu mềm của cậu, ánh mắt đầy sự yêu thương
" Tòn Tòn của anh đúng là ngốc mà "
Anh bế cậu lên, về phòng đặt cậu nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận. Sau đó bản thân mình đi tắm rồi hâm lại thức ăn cậu nấu mà ngồi ăn, ý cười hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt.
Cậu mơ mơ màng màng tỉnh giấc, tự đặt câu hỏi cho bản thân sao có thể vào đây, cậu đi xuống giường. Đi ra ngoài sảnh thấy vẫn sáng đèn, cậu nghĩ các cô họp đêm? Nhưng nhìn thấy anh ngồi ăn nốt phần cơm mình chuẩn bị. Cậu len lén lùi về nhưng đụng phải đồ chơi còn sót lại nên vấp té, mông chạm đất. Anh ngồi ăn nghe thấy liền chạy ra
" Có sao không? "
" Không sao "
" Làm gì để té thế này? Có phải anh đi, em cũng tự làm bản thân đau không? "
" ... "
" Sao lại không nói gì? Đau sao? " Anh xoa mông cho cậu. Cậu thuận đà dụi trán lên hõm cổ anh
" Đau thì bảo đau, cứ không sao không sao. Anh chả đánh em đâu mà làm nũng "
" Ngọc Hải "
" Sao? "
" Nhớ " Tim anh hụt đi một nhịp, trời ơi, anh muốn chết đến nơi rồi đây, sức sát thương này quá lớn rồi!
Rửa đống chén dĩa, hai người quay lại phòng ngủ. Muộn lắm rồi, phải đi ngủ thôi. Cậu nhướng người hôn lên môi anh một cái, mỉm cười
" Ngủ ngon " Anh hôn lên trán cậu, ánh mắt chỉ hướng vào một mình Văn Toàn
" Ngủ ngon "
Đêm đó có hai con người ôm nhau ngủ ngon lành chẳng bận tâm đến việc gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com