Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

III

Mất 30 phút tắm rửa, đánh răng, cạo râu, tút lại nhan sắc tiểu thiếu gia vạn người mê của mình, Đức Thiện ra phòng khách nghiêm nghị hỏi đứa em gái đang u mê ôm cuối tiểu thuyết đọc quên trời quên đất: "Máy tính em bị làm sao, mang ra đây anh xem"

Hoàng Ngọc giật mình ngước nhìn vài giây sau mới sực nhớ ra gì đó vội trả lời: "Vâng, hình như bị lỗi win, chờ em chút"

Cậu ngồi xuống sofa đối diện rót nước uống gật đầu nhìn em gái mình. Cô biến mất chưa đầy 1 phút sau đã ôm laptop chạy ra "Đây, anh sửa sớm giúp em đi, cả tuần nay em không có cái dùng, toàn phải ôm máy tính cây của mẹ, ồn chết mất"

Vừa nói nàng vừa dúi laptop vào lòng Đức Thiện, cậu nhìn cô em gái đang muốn tiếp tục làm ổ trên sofa liền cau mày nói: "Biết mấy giờ rồi không? Về phòng ngủ đi"

Hoàng Ngọc bĩu môi, lườm anh trai mình mà nói: "Xí, mai cuối tuần" - Tuy biểu hiện không thích nhưng vẫn ôm cuốn sách thối lui đi về phòng mình.

Liếc nhìn thấy em gái đã đóng cửa phòng, Đức Thiện mới nhìn đồng hồ vừa nhảy sang 9h30.
"Chắc anh ấy chưa ngủ đâu nhỉ?" - Cậu suy nghĩ rồi vỗ vỗ nhẹ ngực, trấn an bản thân phải bình tĩnh, vì tương lai không còn cô đơn của mình.

Nhẹ nhàng nhấn chuông căn hộ đối diện, một hồi, 2 hồi, 3 hồi rồi lùi ra chờ đợi.
"Cạch" Nguyễn Thanh Tuấn một thân đồ ngủ màu xanh than đứng trước cửa, Đức Thiện còn đang hồi hộp đếm thời gian, vẫn chưa biết rằng giây thứ 30 cửa căn hộ đã được mở ra. May mà có giọng nói đối phương kéo tâm tư lo sợ của cậu về.

"Thiện, tìm anh có việc gì à?" - Trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng Thanh Tuấn không biểu lộ ra khuôn mặt, anh chăm chú nhìn cậu nhóc trước mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn nhìn như thư sinh đang khoác trên người bộ đồ ngủ đen rộng thùng thình.

Nhưng có vẻ cậu nhóc đang ngượng ngùng thì phải?

"Hả, anh vẫn nhớ tên em? À không, em... em muốn nhờ anh xem hộ cái máy tính, nó cứ trắng xóa màn hình" - Đức Thiện cúi đầu nói dối, cậu không dám nhìn anh vì hơi chột dạ.

Thanh Tuấn ngữ khí điềm đạm - "Ừm, mang vào đây anh xem sao" - Vừa nói anh vừa di chuyển ra cạnh cửa nhường lối cho cậu vào.

Đức Thiện bước vào khẽ nói - "Làm phiền anh rồi"

"Không phiền, ngồi ghế chờ anh chút" - Nói xong anh liền đi vào trong. Thiện cũng không rõ anh đi đâu, nhưng cậu nghĩ có lẽ anh ấy đang dở công việc. Tâm can áy náy có hơi nhen nhóm trỗi dậy nhưng mà chỉ chút xíu thôi, căn bản không ăn thua với ý chí 'Bắt người về tay' của Đức Thiện.

Ở một căn phòng khác, Nguyễn Thanh Tuấn cong khóe miệng, thao tác tắt chương trình đang chạy bản test thử trên máy tính mà lòng thì thầm 'Em ấy quan trọng hơn mày'.

Ngoài kia, Thiện đang ngẩn người với sự tiện nghi hiện đại trong căn nhà này, nếu nói đây là căn hộ cao cấp Mandarin ở New York thì cậu cũng gật đầu tin sái cổ. Nhưng điều mà Đức Thiện không khỏi trầm trồ đó là căn hộ này quá sạch, cậu cảm thấy nơi đây không vương một hạt bụi đến cả không khí cũng vô cùng trong lành. Đức Thiện nhẹ nhàng hít thở rồi bật nói: "Thật sự thoải mái"

Quả đúng như vậy, căn hộ của Nguyễn Thanh Tuấn được thiết kế theo tông màu trắng chủ đạo, toàn bộ nội thất đều mang phong cách tiện nghi, hiện đại. Khi mua căn hộ này anh đã nhờ người bạn bên nội thất thiết kế theo ý tưởng "Smarthome" vì vậy căn hộ của anh được lắp đặt hệ thống hoàn toàn toàn tự động. Dĩ nhiên các thiết bị đều được kết nối internet để có thể quản lý và giám sát từ chương trình điều khiển từ xa cài đặt trên điện thoại hoặc máy tính.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ tán thưởng gu thẩm mỹ tinh tế của Thanh Tuấn thì một giọng nói êm tai vang lên kéo Đức Thiện thoát khỏi suy nghĩ của mình. Thanh Tuấn tay cầm cốc nước hướng cậu đưa đến mà nói: "Em uống nước đi"

Thiện ngước lên nhìn anh khẽ gật đầu "Cảm ơn anh, nhà anh thật đẹp"

"Ừm, đưa laptop anh xem" - Anh ngồi xuống cạnh cậu tay nhận laptop rồi mở ra.

Đúng như lời Đức Thiện nói là một màn hình trắng xóa. Tuấn nhìn màn hình laptop rồi nói: "Bị lỗi win rồi, để anh cài lại cho em bản khác, chắc phải tầm 30 phút mới chạy xong liệu em có rảnh không?" - Anh quay sang nhìn Thiện chờ đợi.

Cậu nghe vậy vui mừng trong lòng, nhưng vẫn kiềm chế không biểu hiện thất thố ra mặt vội nói: "Dạ, em rất rảnh ạ. Lâu vậy không phiền anh chứ? Mấy giờ anh đi ngủ ạ? Có hơi muộn rồi"

Nghe vậy, Thanh Tuấn hơi cong khóe miệng, ý cười chỉ trong khoảnh khắc có lẽ cậu không nắm bắt được, anh nói: "Biết muộn, sao giờ em mới qua nhờ anh?"

Đức Thiện giật giật khóe miệng "Hả???" nửa ngày không nói lên lời

Ý anh là mình nên sớm mang sang nhà anh à?
Hay ý anh là anh luôn sẵn lòng giúp đỡ mình?

Mặc cậu xoắn xít, Thanh Tuấn vẫn tiếp tục công việc của mình. Thiện để ý ngón tay anh rất đẹp, thon dài linh hoạt gõ trên bàn phím như vũ công đang khiêu vũ vậy. Chắc bàn tay ấy rất mềm mại, cậu ao ước được cầm lên mà vuốt ve.

Gương mặt anh đẹp đến từng góc cạnh, dù nhìn nghiêng hay nhìn chính diện thì đều làm người khác không thể rời ánh mắt. Anh hoàn hảo như vậy, liệu mình có xứng đáng với anh? Đức Thiện vô thức siết chặt cốc nước đến trắng bệch.

Thấy Thiện nửa ngày không lên tiếng Tuấn quay qua nhìn, hơi cau mày trầm giọng hỏi: "Em không thoải mái sao?"

Đức Thiện vội vàng xua tay "Không, em rất thoải mái"

Nói xong, cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục cậu nói thêm: "Ở với anh, em thấy rất thoải mái"

Lời vừa nói ra Thiện ngay lập tức muốn rút lại, cậu cảm thấy nó quá mức mờ ám rồi. Liệu anh có nghĩ cậu....

"Hả, à à, không phải" - Cậu vội xua tay nói thêm, mà dường như càng nói càng rối

Anh vẫn đang âm trầm nhìn cậu "..."

"Anh đừng hiểu lầm, ý em không phải thế" - Cậu ấp a, ấp úng nói cũng không xong. Chợt nhận ra mình không nên giải thích thì hơn, càng nói càng khiến anh nghĩ 'Cậu có ý mờ ám với anh'. Đức Thiện không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, cậu nhìn chằm chằm xuống nền nhà như muốn tìm cái lỗ nẻ để chui vào.

Thấy cậu nhóc có vẻ hơi dè dặt, khuôn mặt đã hơi đỏ lên rồi. Biểu cảm trông thật đáng yêu này làm lòng anh nổi lên ý trêu đùa. Khóe miệng cong lên một độ cong vô cùng nhỏ, tay đưa lên vuốt ve mái tóc cậu khẽ nói: "Thế ý em là gì?"

Đức Thiện: "Hả??"

Cậu ấp úng nửa ngày cuối cùng cũng đáp lại mong chờ của Tuấn: "Ý em là ngồi trên sofa nhà anh rất thoải mái, rất êm". Cậu chớp mắt nhìn anh, biểu ý em rất thoải mái, cực kỳ thoải mái, anh làm việc đi đừng bận tâm đến em.

Dường như biết cậu nhóc đang khó xử anh cũng chuyển chủ đề khác: "Nay em đi làm mệt không?"

"Dạ không, em quen rồi, công việc rất vui" - Đức Thiện không rõ anh có biết nghề nghiệp của cậu không, nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Ừm, không mệt là tốt rồi" - Anh đặt laptop xuống bàn, đứng dậy đi vào khu quầy bar. Chừng hai phút sau anh cầm theo cốc sữa ấm hướng Thiện mà đưa tới nói: "Em uống đi, rất tốt cho em"

"Hả, em, em cảm ơn" - Cậu ngập ngừng nhìn anh như muốn xác nhận rằng câu nói 'Rất tốt cho em' là rất tốt theo ý trong sáng chứ không phải ý tứ chê bai cậu gầy còm. Nhưng giây phút đó cậu lại rất tự nhiên mà đưa tay nhận lấy cốc sữa. Thực ra cậu không thích sữa lắm, nó khiến cậu thấy thật con nít. Nhưng khi anh đưa cho dĩ nhiên là cậu sẽ vui vẻ nhận lấy và phải uống cho bằng hết vì anh là tâm can của cậu mà.




27.6.2021
__________________________
Nhớ vote cho mình nhaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com