Cheolhan| An toàn
Một chủ nhật đẹp trời là một ngày thích hợp để mọi người ra ngoài vui chơi thỏa thích thế mà ở ngay tại căn nhà ấm áp kia vẫn còn một con người mê mẫn cuộn tròn trong chiếc chăn bông hồng hồng nuôi giấc mộng đẹp. Jeonghan thích ngủ lắm lắm, thời tiết se se lạnh mà được quấn cả tấn bông ấm áp thì thật là sướng. Cơ mà hôm nay dường như thân thể Jeonghan không được bình thường cho lắm, cảm giác nóng ran cứ lan khắp người. Hơi thở cũng nóng, cổ họng thì khô rát đến khó thốt nên lời, cả người mệt nhừ chỉ muốn ngủ nhưng lại bị cái đầu đang quay mòng mòng kia ngăn cản. Bây giờ thực sự Jeonghan chẳng hề ổn một chút nào. Biểu hiện này chắc là bị sốt mất tiêu rồi.
Cố nâng người dậy mà dựa vào thành giường, Jeonghan đưa tay với lấy ly nước đã cạn sạch rồi từ từ bước xuống nhà bếp. Cũng may là căn trọ này khá nhỏ nên việc đi lại được hạn chế, chỉ vài bước thôi là có thể ra đến nhà bếp rồi. Xách cái ấm nước trống rỗng lên Jeonghan chỉ muốn khóc, cậu đành cho nước vào ấm rồi đặt trên bếp để đun và mệt mỏi chờ đợi. Do nhà cậu khá hẹp nên căn bếp chẳng có lấy một cái ghế hay một cái bàn nào cả, chỉ được mỗi cái tủ lạnh, cái bếp ga với mấy đồ dùng nấu ăn lặt vặt. Bởi điều kiện bất lợi như thế nên Jeonghan không còn cách nào khác ngoài đứng đợi nước đến khi sôi. Năm phút ngắn thế cơ mà đối với Jeonghan như năm phút địa ngục, vừa nóng vừa mệt, hai mắt cứ xuất hiện đom đóm chập chờn đến hoa mày chóng mặt, bản thân yếu ớt chỉ biết dựa vào tủ lạnh mà chống cự. Lâu lâu lại thuận theo đầu óc mập mờ do cơn sốt điều khiển mà ngã nghiêng mém tí phải hôn đất mẹ. Dù chân tay rã rời nhưng trong lòng vẫn ý thức rõ và đang cầu nguyện cho ấm nước mau chóng sôi...
Jeonghan ngẫm nghĩ vài giây rồi từ từ lết đôi dép lê di chuyển ra phòng khách rồi thả mình trên chiếc ghế salông êm ái. Đôi mắt lim dim rồi đi vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay biết...
.
.
.
.
.
.
- Jeonghan! Jeonghan!
Đôi mắt đã nhắm nghiền từ bao giờ bỗng động nhẹ bởi tiếng gọi lớn của ai đó, mở rộng tầm nhìn cho đôi ngươi đen láy quan sát được mọi thứ. Đập vào mắt Jeonghan chính là làn khói xám xịt bao phủ khắp căn trọ nhỏ và ngọn lửa phập phừng đang ngày càng lan tỏa rộng hơn, dường như cảm giác bỏng rát từ đôi chân cậu cũng chính là do nó xúc tác. Mùi khét nồng nặc của đồ đạc cứ sồng sộc vào mũi Jeonghan khiến cậu khá chật vật trong việc ổn định hơi thở của bản thân. Đầu óc mơ hồ bấy giờ đang rất tỉnh táo còn ý thức được mọi chuyện nên đã nhanh chống đẩy nâng thân người nặng nhọc của cậu đứng dậy. Cà nhắc tiến tới bồn nước, đổ ào nó vào quần áo của bản thân, chụp lấy chiếc khăn đem nhúng nước lạnh sau đó đặt lên mũi để làm giảm bớt khói độc thông qua mũi xâm nhập vào cơ thể. Cuối cùng quan trọng nhất chính là tìm đường thoát khỏi đám cháy này...
" Jeonghan! Em có ở trong đó không? Mau trả lời anh!"- giọng thét quen thuộc của SeungCheol vang lên.
" Có! Em ở trong này."- Jeonghan cũng dùng hết sức lực hét thật lớn.
" Rầm"- Tiếp theo là tiếng đẩy cửa thật mạnh và sau nó là bóng dáng vạm vỡ to lớn của anh không chừng chừ chen vào đám cháy dáo dác mò mẫn tìm cậu trong làn khói mù mịt.
" Em ở đây! Khụ...khụ..."- vừa tiến một bước thì vết bỏng ở ngay đó bắt đầu nhói lên hại cho chân bị cứng đờ, cả thân người theo quán tính ngã nhào về phía trước. May thay anh đã kịp đến bên và đỡ lấy cậu, khuôn mặt SeungCheol hiện rõ vẻ lo lắng, bất an. Jeonghan chưa thể định hình sự việc thì đã được anh bế trên tay đem cậu xa dần đám cháy. Sau đó, còn vì tâm trạng nhẹ nhõm và tìm kiếm được cảm giác an toàn nên bản thân Jeonghan thản nhiên dựa đầu vào ngực SeungCheol yên tâm chìm vào giấc ngủ của cơn mệt mỏi...
" Mau chuẩn bị xe đưa em ấy đến bệnh viện."
___________________
Jeonghan lại một lần nữa hé đôi mắt một cách khó khăn mà muốn quan sát những gì đang xảy ra, cơ thể rã rời chỉ thể cử động nhẹ, khứu giác lại cảm nhận được mùi thuốc sát trùng thoang thoảng mới biết được bản thân đang yên vị ở bệnh viện.
" Em tỉnh rồi à?"- SeungCheol đang nhàn nhạ nhấp ngụm cà phê thấy Jeonghan thức dậy cũng khẩn trương đặt ly xuống bàn rồi chạy qua giường hỏi han cậu.
" Ừm!"- Jeonghan yếu ớt đáp nhẹ một tiếng.
" Cái đồ ngốc này, sao em cứ hại người khác phải lo lắng. Khi nào em mới bảo vệ được bản thân cho anh phải an tâm đây."- SeungCheol nhẹ nhàng mắng yêu vài lời sau đó còn đưa tay vuốt mái tóc rồi bời của cậu mà thở phào như trút hết gánh nặng. Ngắm nhìn những biểu hiện quan tâm của anh ấy làm tâm trạng cậu có chút hạnh phúc và rung động, khoé môi đã nở nụ cười vui vẻ từ bao giờ.
" Xin lỗi, làm anh phải lo lắng rồi."- Jeonghan thều thào nói, rồi huơ huơ tay về phía SeungCheol ý muốn anh đỡ ngồi dậy. Người thương lập tức hiểu ra hàm ý nên dịu dàng nâng thân người Jeonghan dựa vào thành giường.
" Biết thế thì nhanh ăn hết miếng cháo này cho mau khoẻ."- từ đâu trên tay SeungCheol đã xuất hiện một hộp cháo thịt nóng hổi, anh chăm chút thổi bớt khói để giảm bớt độ nóng của miếng cháo trong chiếc muỗng mà anh đang cầm trên tay, sau đó ân cần bón nó cho cậu. Mọi động tác hay cử chỉ của anh vô cùng cẩn thận từng chút một như đang quan tâm, trân trọng một món bảo bối quý giá.
" Coi chừng nóng"- cháo chưa kịp tới miệng thì SeungCheol đã lo lắng nhắc nhở trước lại sợ làm cậu bị thương. Biểu hiện này của SeungCheol khiến cho Jeonghan đỏ ửng hết cả mặt vì ngượng mất rồi.
" Em không phải con nít."- Jeonghan phụng phịu lườm anh, thuận tiện há miệng húp cháo anh đưa tới.
" Ăn hết một muỗng nữa thôi rồi anh để em tự anh được chưa?"
" Ừm!"- Jeonghan gật gật.
" Huhuhu...! Anh chủ quán xinh đẹp có sao không?"- chưa yên tĩnh được quá năm phút thì hai bé ngốc Seokmin và SeungKwan đã ồ ập nhảy vào phòng bệnh, mếu máo, xót thương cho Jeonghan.
" Anh không sao nên hai em không cần làm quá thế đâu."- cậu phụt cười, mém tí là sặc bởi miếng cháo còn nằm trong cuốn họng chưa kịp nuốt trôi hết.
Bỗng dưng đâu đó lấp ló ở ngoài cánh cửa là bóng dáng của cậu con trai nhỏ bé có chỏm tóc hồng hồng đang khép nép chẳng dám bước vào. Chỉ cần nhìn phớt qua là Jeonghan đã nhận ra đó là Jihoon- đứa em trai cậu cưng chiều nhất đây mà.
" Hoonie vào đi em! Sao còn đứng đó?"- vừa nghe hiệu lệnh, Jihoon cứ như một con rô bốt vừa chập chững đi vào vừa cúi gầm mặt hổng dám ngẩn.
" Hoonie của anh nay làm sao vậy?"- Jeonghan nhíu mày thắc mắc.
" Em...em...hức...hức hổng dám nhìn anh bị thương như vậy đâu! Em đau lòng lắm! Sao anh bất cẩn vậy? Làm...làm em hoảng...quá...quá...- câu nói của Jihoon liên tục bị ngắt bởi tiếng nấc không tự chủ của bản thân, lâu lâu lại khịt mũi rồi dụi dụi cái mắt ti hí.
Jeonghan ngắm cái bộ dạng một chân một loại dép của Jihoon là hiểu em ấy đã lo lắng rồi cấp tốc chạy tới đây cỡ nào. Tâm trí mệt mỏi liền cảm thấy vui vẻ và xót cho Jihoon biết bao!
" Lại đây cho anh ôm cái nào cậu bé mít ướt"- Jihoon ngoan ngoãn lủi thủi nhào ôm Jeonghan một cái thật chặt như muốn đánh bay mọi lo sợ của cậu. Jihoon nghe tin nhà Jeonghan bị cháy là đầu óc choáng ngợp, hoảng đến mức mặt tái xanh chẳng biết đã kịp khoá cửa phòng của kí túc xá chưa nữa. Nhưng thấy Jeonghan khỏe mạnh như thế này khiến tâm trạng Jihoon được nhẹ nhõm rất nhiều...
Cả không gian đều trở nên im lặng chỉ nghe mỗi tiếng nấc từng đợt của Jihoon và tiếng thở an tâm của mọi người....
~~~~~~~~END~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com