Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈.

out of character

𓆝 𓆟 𓆞

live stage 2 đang dần đi đến hồi kết.

từng cái tên được ở lại được xứng lên, đồng thời là những giọt nước mắt rơi xuống.

- nhất quyết không khóc, nhất quyết không khóc.

thái ngân đã tự dặn bản thân mình như thế. nhưng khi bước vào trường quay, nhìn thấy hai mươi tám anh trai đang hướng mắt về phía hắn và kim long, hắn vẫn không kìm nổi mà rưng rưng khóe mắt.

thái ngân thấy quang trung đang quay mặt đi chỗ khác.

- và, chúng ta sẽ phải nói lời chia tay với... phạm đình thái ngân.

thái ngân dường như đã biết trước được số phận của mình. những giọt nước mắt cứ như trực chờ trào ra, hắn cố cản chúng lại. nhưng thật khó cho thái ngân quá, khi anh em của hắn cứ lao đến ôm lấy hắn.

- đừng có khóc mà, không có khóc.

xinh đẹp của hắn, yêu thương của hắn vẫn đứng đó, nhìn về phía hắn. nước mắt em lăn dài trên gò má ửng hồng. quang trung không ôm hắn, cũng không lại an ủi hắn câu nào. nhưng chớ vội trách móc em, vì chính thái ngân đã giao kèo với em rằng, hôm nay dù một trong hai phải ra về cũng đừng ôm người còn lại.

kết thúc set quay, quang trung mới rón rén bước đến gần thái ngân. em muốn khoe chiếc kẹp em mới tìm được trong hộp trang sức.

- ngân ơi, em có kẹp hoa xinh chưa nè.

thái ngân mỉm cười nhìn em. hắn muốn cho em biết rằng em đẹp như thế nào; rằng ngay lần đầu tiên gặp em, hắn đã chẳng thể rời mắt; rằng được gặp em trên cuộc đời này đã là một món quà vô cùng quý giá mà ông trời ban tặng cho hắn.

em ơi, em chính là bông hoa đẹp nhất trong lòng hắn rồi. chẳng cần thêm chiếc cài hoa nào trên mái tóc em cả.

- xinh, trung luôn xinh mà.

thái ngân nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy mặt quang trung. hắn từ từ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em. hắn sẽ nhớ lắm, nhớ lắm khuôn mặt mà hắn yêu thương.

- sao ngân không buồn? xa em nên ngân vui chứ gì? em biết đấy!

- đâu có, anh còn mừng vì trung được đi tiếp mà.

hắn nào đâu dám buồn đâu hả em?

thái ngân hắn là đang cố để mỉm cười, vì thái ngân chỉ muốn khi em nghĩ đến hắn sẽ là nụ cười của hắn, chứ không phải những giọt nước mắt.

- trung ở lại, nhớ phải ăn uống đầy đủ, tập luyện đừng có quá sức.

- đừng có nói nữa. em không nghe đâu.

quang trung nghe từng lời dặn dò của thái ngân thì chẳng kìm nổi nước mắt. nãy giờ em đã cố nén lắm rồi đấy, tại hắn mà em khóc rồi!

- không khóc, anh rời chương trình chứ có rời trung đâu mà.

thái ngân lấy tay quẹt nhẹ giọt nước mắt trên má em.

- khóc sưng hết cả mắt rồi đấy. xấu anh không yêu nữa đâu.

- đừng mà. em không khóc nữa. ngân đừng bỏ em.

- rồi rồi, yêu còn không hết bỏ bê gì.

quang trung ghét thái ngân lắm. em ghét cách hắn cứ cố che giấu nỗi buồn sau đôi mắt long lanh của hắn, ghét cách hắn cứ cố tỏ ra mình ổn dù không hề ổn chút nào.

nhưng quang trung vẫn yêu thái ngân nhiều hơn.

em yêu cách hắn tận tình chăm sóc cho em khi em ốm, yêu cách hắn luôn luôn khen em mọi lúc mọi nơi, yêu cả cách hắn lo lắng cho em khi em chỉ bị xước xát nhẹ một chút...

có lẽ, quang trung yêu thái ngân nhiều hơn em nghĩ.

- mai anh về rồi, trung có nhớ anh không?

- không, ai mà thèm nhớ?

- thế mà có người ngồi trên kia nhớ anh không chịu được phải xuống dưới ngồi với anh đấy. ai vậy ta? chắc atus hả? hay anh sinh?

- đừng có trêu em!

thái ngân cười hài lòng trước con mèo xù lông trước mặt mình.

- anh không biết là trung có nhớ anh không, nhưng mà anh sẽ nhớ trung lắm đó.

thái ngân là cái đồ ngốc xít!

em có nhớ hắn không mà còn không biết nữa, tức ghê!

- ừ nhớ đi, em không nhớ ngân đâu.

thái ngân bẹo má quang trung. hắn sẽ còn phải chờ rất lâu nữa mới được gặp lại em. nhân cơ hội này, thái ngân nhân lúc quang trung không để ý, hôn chóc một cái vào môi em.

- ê nha ai cho?

- không cho thì thôi, trả đây.

thái ngân nhắm mắt lại, chờ đợi thứ mà tất nhiên là quang trung biết là gì. em hôn lên má hắn một cái thật kêu.

- đó, trả rồi.

- anh hôn môi cơ mà, sao trung trả ở má?

- đòi hỏi quá à, vậy thôi.

thái ngân bĩu môi, lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn quang trung.

- hoi hong hương anh nói luôn đi.

- đâu có, thương nhiều lắm luôn á.

quang trung tháo chiếc nhẫn hình bông hoa trên tay em ra, đeo vào ngón áp út của thái ngân.

- gì dợ? cầu hôn anh hả?

- khùng hả? này làm kỉ niệm hoi.

thái ngân đưa bàn tay đeo chiếc nhẫn lên ngắm nghía một lúc.

- xinh ghê. cảm ơn trung nghe.

- mỗi lần ngân nhớ em á, ngân chạm vào cái nhẫn này là ngân hết nhớ em nè.

- anh không nhớ trung thì sao?

- dám không?

- dạ anh không...

thái ngân là hội người hèn mà. thấy em người yêu vênh lên cái là hắn cụp cái pha xuống liền.

vì phải chuẩn bị đồ đạc để ngày mai về nên thái ngân đã xin phép về sớm hơn chút. tất nhiên là hắn không hề muốn xa quang trung một tí nào. lúc rời trường quay, hắn còn lưu luyến quay lại nhìn em một lúc mới chịu đi.

sáng hôm sau, thái ngân gõ cửa từng phòng chào các anh trai. đến phòng của đội trưởng song luân thì anh tú ra mở cửa.

- ơ, ngân à? tao tưởng mày về rồi.

- tao chuẩn bị về nè, giờ đi tạm biệt mọi người.

- vào ngồi đi.

thái ngân vào thì chẳng thấy ai trong phòng, có lẽ vẫn còn đang say giấc nồng rồi.

- mọi người đâu hết rồi?

- còn ngủ, có mỗi tao mới dậy thôi.

- không ngủ được à?

- còn tại ai ngoài em bé của mày? hôm qua nó khóc sướt mướt cả đêm làm tao phải dỗ đến hai giờ sáng mới chịu ngủ.

- sao mày không gọi cho tao???

- nó không cho tao gọi, bảo không được làm phiền mày, mai mày còn phải về.

hóa ra quang trung ở trước mặt hắn mạnh mẽ như thế nào, lại khóc không ngừng cả đêm chỉ vì hắn bị loại.

- mày còn giữ cái móc khóa qua tao đưa không?

- có chứ, tao đưa trung rồi. không phải lo.

- ừ, cảm ơn nha. thôi tao về đây. nhắn trung giữ gìn sức khỏe dùm tao nha. gửi lời chào mọi người nữa.

tạm biệt anh tú xong, thái ngân lên chiếc xe của mình chuẩn bị về nhà. bỗng, điện thoại hắn hiện thông báo tin nhắn.

thái ngân vừa xem vừa cười khúc khích. ra là xinh yêu của hắn gửi video em hôn chùn chụt chiếc móc khóa bông hình con heo. thái ngân bật voice chat lên gửi quang trung.

- thích thì mốt gặp anh cho hôn, bao nhiêu cũng được.

*

tình yêu của quang trung là hành động, là cử chỉ, là sự nhõng nhẽo.

tình yêu của thái ngân là lời nói, là ánh mắt, là sự nuông chiều.

tình yêu của họ là vì tinh tú sáng nhất dải ngân hà, là những gì đẹp đẽ nhất trên thế gian.

𓆝 𓆟 𓆞


chữa lành sau một thứ bảy đầy nước mắt.

yuth.agnes_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com