[11][H+] 𝑳𝒐𝒔𝒆 𝒇𝒐𝒓 𝒚𝒐𝒖𝒓 𝒍𝒐𝒗𝒆
Phòng ngủ tối đen như mực. Chỉ có chút ánh sáng le lói ở hành lang chiếu lên gương mặt người đang ngủ.
Tôi nhớ anh quá. Thật sự rất lâu rồi mới nhìn thấy gương mặt quen thuộc này. Chầm chậm đóng cửa và tiến lại gần giường.
Gojo nằm trên giường trong chiếc khăn bịt mắt như bình thường anh vẫn làm. Tôi khẽ chạm vào sóng mũi anh rồi dần lướt xuống ngực.
"Em nhớ anh quá... anh có sống tốt không vậy?"
Tôi thì thầm. Có thể anh ấy vẫn ngủ. Nhẹ tiến lại gần rồi hôn lên đôi môi mềm của Gojo. Bất chợt anh cử động khiến tôi giật mình.
Thức chưa vậy?
Tôi tự hỏi. Sau đó lấy tay kéo bịt mắt của ai kia xuống.
?
Đôi con ngươi màu xanh ngọc thạch nhìn chằm chằm lấy tôi...
"Anh dậy từ khi nào vậy?!"
Tôi hốt hoảng la lên khiến Gojo bật cười.
"Từ khi em vào nhà."
Con người kia nằm nói chuyện nhàn nhã như thể biết hết tất cả mọi chuyện xung quanh mình.
"Nếu anh không biết và tắt vô hạn thì em chạm vào được anh chắc?"
Ừm cũng phải nhỉ. Do lúc bên cạnh tôi lúc nào anh ấy cũng không bật cái năng lực đó lên nên tôi đã quên bẵn đi mất.
"Em đến đây làm gì?"
Anh ấy hỏi. Tôi cũng chẳng trả lời vội mà nằm xuống cạnh anh.
"Em không đi nữa. Em quyết định ở cạnh Satoru. Dù đuổi thế nào cũng không đi đâu."
Gojo mỉm cười. Tay nhẹ vén mái tóc em rồi mân mê gò má.
"Chúng ta đã nói về chuyện đó lần cuối rồi mà..."
Tôi kéo anh lại gần. Luồng tay vào áo sờ từng múi cơ bụng người trước mặt như một kẻ biến thái.
"Em là tiểu nhân, không bao giờ giữ lời. Anh bị em bắt làm chồng rồi. Chỉ có giết em thì mới ngừng em được."
Gojo kéo em lại thơm lên trán.
"Được được, đều nghe em. Sao anh nỡ giết em chứ."
Ngay lúc này đây, hắn cảm thấy bản thân thật hổ thẹn. Lại để một người con gái như em chủ động trong chuyện tình cảm. Nhưng hắn biết bản thân không thể tự mình phá vỡ qui tắc mà mình đặt ra.
Bao nhiêu lần hắn cứu em. Lần này... chỉ có thể chờ em đến cứu rỗi vậy. Cứu hắn khỏi sự cô độc và nhớ nhung bất tận này.
Gojo lại một lần nữa ôm người con gái nhỏ của mình vào lòng. Hương thơm quen thuộc làm rạo rực trái tim hắn. Có nhiều điều muốn nói nhưng để nhường chỗ cho xúc cảm nơi đầu ngón tay.
"Anh là người đã cứu em khỏi Mahito đúng chứ? Tại sao anh phải dặn chị Shoko nói dối em?"
Hắn im bặt. Giờ mới hiểu ra là do con nhỏ Shoko này làm. Nó đã nói cho em biết đến đâu rồi chứ? Thiệt tình mà.
"Vì em vẫn sống tốt dù không có anh mà..."
"Sao chứ? Satoru... mỗi ngày em đều nhớ anh. Mắt anh, môi anh, cơ thể anh, những trò đùa của anh, sự tồn tại của anh."
Gojo tròn mắt nghe em liệt kê về mọi thứ em thích ở hắn. Đôi môi em mấp máy trông thật đáng yêu. Như lúc trước em đi học, mỗi lần về đều kể cho hắn nghe mấy drama xảy ra ở trường.
"Em biết không. Thật ra em không làm vấy bẩn linh hồn anh như tên đó nói. Trường chú thuật đã xác nhận rồi."
Đôi mắt xanh bảo thạch như nhìn sâu thẳm xuyên qua linh hồn tôi. Cả hai chỉ im lặng nhìn nhau trong một thời gian dài.
Tựa như đằng đẵng, tựa như thiên thu. Cảm giác tái ngộ và sự tồn tại gần gũi quay trở lại khiến lồng ngực cả hai thổn thức. Nó cứ đập mạnh trong lồng ngực không tự chủ.
Gojo kết thúc cái nhìn đó bằng cách đè em xuống giường. Môi mềm lại ma sát nhau. Hắn luồn lưỡi vào mạnh bạo mút em như viên kẹo.
Những ngón tay dài sờ soạng bầu ngực. Vừa xoa nắn vừa dây dưa. Môi lưỡi dứt ra kéo theo một sợi chỉ bạc.
Hắn nằm trên thở hắt, nhìn em với gương mặt ửng đỏ. Nhẹ tách chân nhỏ ra mà dùng ngón tay dài thọc mạnh vào trong.
"Ahh... anh... em đau."
Gojo không thèm nghe mà như một con thú đói cấu xé người bên dưới. Miệng di chuyển xuống chỗ tay đang ra vào. Hắn vừa mút vừa cuốn đầu ngón tay gần như chạm đến thành tử cung.
Tiếng rên rỉ của người bên dưới càng trở nên phấn khích. Dù đau rát nhưng khoái cảm từ việc bị cưỡng chế bởi anh lại gia tăng. Không kìm được liền đưa tay giữ chặt đầu của ai kia giữa hai chân.
Lưỡi người bên trên vẫn như vậy làm ướt hết nơi nhạy cảm. Nhưng chỉ dừng lại trước khi em ra. Em nhìn hắn hụt hẫng vậy mà hắn lại cười nhếch môi khiêu khích.
"Nhạy cảm quá đó nhóc."
Hắn từ từ lấy cự vật ra trêu chọc nơi cửa miệng rỉ nước. Tiếng em cầu xin cứ vang lên khiến ai kia cảm thấy đầy thỏa mãn. Ngay lập tức cho thứ đó tiến vào trong.
Da thịt va chạm tạo nên thanh âm đáng xấu hổ. Lưng em bất giác ưỡn lên đón nhận khoái cảm. Hắn vươn tay giữ trên đầu nhỏ để tránh em bị va đập vào đầu giường.
Bên dưới ẩm ướt và ấm nóng bao bọc lấy thứ đó của hắn. Em dịu dàng ôm ấp và hôn lên môi hắn. Mồ hôi cả hai nhễ nhại khắp cơ thể.
Được em chiều chuộng lại khiến hắn hứng hơn. Thứ đó cũng to ra làm cho miệng dưới bị tách căng đến ửng đỏ.
"Satoru ahh... ưm... sao bên dưới anh lại to ra thêm vậy? Anh có thuật thức để làm vậy hả?"
Nghe em nói thì hắn phì cười. Nếu mà có thuật thức đấy thì hắn đã biến to hơn để thao chết em.
"Trí tưởng tượng em tốt đó. Nhưng mà nó to lên là do em dâm đãng quá thôi."
Hắn chỉ biết trách móc miệng dưới của em. Nó ăn hắn ngon lành còn gì? Cây của hắn là hàng nguyên tem đấy. Em quá là hời rồi đi.
Nhịp hông nhanh hơn cho đến khi thành bụng em co thắt lại quanh cự vật của hắn. Ra vào bên trong mà không dùng bao như mọi khi.
"Anh không dùng bao đó."
Hắn nhõng nhẽo nằm xuống bên cạnh như mèo con.
"Em biết mà. Anh hư."
Gojo thơm lên má em. Kéo cơ thể nhỏ lại gần để ôm trọn trong vòng tay. Hắn không giỏi diễn tả bằng lời nói nên thường thể hiện tình cảm bằng mấy trò đùa vớ vẩn.
Chỉ may mắn là... em vẫn chọn hắn sau bao nhiêu chuyện mà cả hai trải qua. Giờ em là người của hắn. Hắn nguyện bảo vệ và chăm sóc em cả một đời.
"Anh thua rồi."
Tôi ngước lên không hiểu.
"Anh thua gì?"
"Anh thua trước em rồi. Thua trước tình yêu của em. Anh yêu em."
Em bật cười và vui vẻ thiếp đi. Hắn vẫn suy nghĩ về điều đó.
Không lời nguyền nào đáng sợ hơn tình yêu, vậy mà tôi lại ở đây, điên cuồng vì yêu em...
.
.
.
End
Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Ủng hộ mình bằng cách đọc các bộ truyện khác của mình nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com