Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

|Real 3| Unlucky

Giọt mưa lăn tăn, trượt dài trên cửa kính, lộp bộp những tiếng thật vui tai. Người ở trong xe nhìn ra dường như chỉ thấy ô cửa được chia ra thành nhiều mảnh như kính vạn hoa, lọt tia sáng nhỏ vào bên trong, cũng chẳng cảm được không khí lạnh ngoài kia. Trời mưa à? Ấm áp đến vậy ư?

Lưu Chương nhìn đường phố đang chuẩn bị lên đèn quen thuộc. Rồi anh cúi đầu, ngắm chàng trai xinh đẹp như xuân phong đang khép mi mắt, chiếc miệng như hoa cười rạng rỡ phả ra hơi thở đều đều gối đầu lên đùi anh. Anh chầm chậm cởi áo khoác rồi phủ nó lên người cậu.

Gió xuân chìm trong giấc ngủ để mưa ngày hạ cứ trôi.

Lưu Chương chẳng thể chối từ rằng anh rất hưởng thụ khoảnh khắc này, tay không ngừng vuốt ve bờ vai của người đang ngủ. Chốc chốc, anh lại bất giác nở một nụ cười ôn nhu. Ánh mắt chẳng thèm giấu diếm sự ngọt ngào đang trào ra.

Không khí trong xe vào ngày mưa lạnh chẳng trở nên ngột ngạt chút nào, còn tưởng chừng như sắp hóa thành không gian màu hồng tới nơi. Lấp lánh và tươi sáng.

Dẫu là những ngày hạnh phúc bồng bềnh trôi. Hay những ngày rệu rã mỏi mệt. Chỉ nguyện cầu anh có thể bên cậu như thế này.

Chiếc xe khựng lại, đỗ trước lối vào ký túc xá. Lưu Chương khe khẽ gọi.

"Tiểu Cửu à, dậy thôi nào. Tới nhà rồi này."

Chàng trai nhỏ chớp chớp mắt, lảo đảo ngồi dậy. Cậu khịt mũi, có vẻ như muốn ngủ tiếp nhưng vẫn miễn cưỡng bước chân ra khỏi xe. Đi được vài bước, cậu bất chợt khù khụ ho một tràng. Lưu Chương nhanh tay vuốt vuốt lưng cho cậu đến khi cậu ngừng lại.

"Hình...hình như mình bị cảm rồi. Hôm nay ông trời lại ghét mình rồi." Cao Khanh Trần dụi dụi chiếc mũi đang có dấu hiệu đỏ ửng lên, than vãn.

"Haha!"

"Cậu cười cái gì chứ? Mình gặp xui cậu liền cười?"

"Đâu có đâu, haha, cậu cũng đáng yêu quá đó Tiểu Cửu!"

Hôm nay quả thật Cao Khanh Trần bị xui tận mạng. Đi quay chương trình chơi game thua thì không nói đi. Ngoài ra, cậu còn làm hỏng hai, ba đạo cụ cùng vấp ngã mấy lần, từ mặt tiền đến gót chân đều bị cậu tự mình chà đạp. Mệnh xui của cậu vẫn chưa rời đi sao?

Ring...ring...ring...Tiếng điện thoại reo lên trong căn phòng dưới hầm.

"Alo."

"Nainine ơi, hôm nay tụi em lại phải về muộn rồi. Nhớ anh quá đi à!"

"Ừm, mọi người đừng làm việc quá sức nhé, ăn uống đầy đủ nữa. Khụ...Paipai của anh, em phải ăn nhiều vào, đang tuổi ăn tuổi lớn."

"Tiểu Cửu, anh bị cảm phải không? Hôm nay trời trở gió mà lại lười mang áo khoác phải không?"

"Cảm một xíu thôi hà. Paipai đừng lo."

"Vậy mà không lo cho được, thôi em cúp máy đây, tí nữa về em mua trà mật ong cho anh nhé! Nói nhiều với em lại đau họng thêm. Yêu anh!"

Không để Cao Khanh Trần trả lời, Doãn Hạo Vũ đã vội vàng cúp máy. Khanh Trần nhìn máy điện thoại, thở dài. Thật là, anh có phải con nít đâu, đừng lo lắng như vậy chứ.

Cậu ngồi thừ người ra một lúc, trên người vẫn choàng lên chiếc áo khoác bò của người kia. Sau đó, cậu hắt xì một cái. Hắt xì xong lại ngồi thừ người ra đợi cơn ho kế tiếp.

Cốc! Cốc!

"Mình vào được không?"

"Được a."

Cánh cửa khe khẽ mở ra, thò vào trong một mái đầu tròn tròn. Lưu Chương ngó ngó nghiêng nghiêng rồi mới bước vào phòng, một tay cầm một cốc nước cùng một túi thuốc, tay còn lại cầm một túi bánh.

"Tiểu Cửu, ăn đi nè rồi uống thuốc."

"Cảm ơn cậu nhiều." Cao Khanh Trần hơi hạ thấp giọng, đâu đó nghe thấy chút nũng nịu trong giọng nói.

"À cái này, trả lại cậu." Cậu cẩn thận gỡ chiếc áo vẫn treo trên vai xuống, dúi vào tay Lưu Chương.

Anh nom cũng chẳng để ý mấy, ậm ừ nhận lại chiếc áo. Ánh mặt vô tình hay hữu ý vẫn luôn đặt trên người Cao Khanh Trần, chăm chút từng tí một. Cậu cần khăn đưa khăn, muốn uống nước đưa nước. Đến lúc Khanh Trần giải quyết xong chiếc bánh và thuốc thang, hoàng hôn cũng đã buông xuống, vừa hay cùng gò má cậu bừng sắc hồng. Cậu quyết định đi ngủ bù cho sự dang dở hồi nãy, cũng là trốn tránh sự xấu hổ và một cảm giác kì lạ đang nhen nhóm trong lòng cậu. Cảm giác gì vậy...như mèo cào vào tim?

Cậu nhắm mắt. Lưu Chương vẫn ở bên cạnh cậu, chầm chậm nắm lấy tay cậu, đan mười ngón tay vào nhau. Khuôn mặt cậu sốt sắng đỏ ửng. Hồi ức chợt trôi về ngày hôm ấy...

Anh ôm chặt cậu vào lòng trong lúc cậu nức nở làm áo anh ướt một mảng. Bên này ghì lấy bờ vai cậu, bên kia lại dịu dàng vuốt ve trên lưng. Cậu nghẹn ngào.

"Thế giới ngoài kia sao mà thật ồn ào, có những ngày mình sợ hãi lắm. Dường như chỉ cần ngước mặt lên trời thôi, mình cũng thấy áp lực đến khó thở, cảm giác cứ như có cả khoảng trời rộng lớn đang đổ dồn rồi đè lên đôi vai của mình vậy. Đôi lúc chỉ cần những phút tĩnh lặng để trốn trong một góc phòng, không cần màng đến những gì đang diễn ra ở bên ngoài thành phố ấy. Có những ngày, mình chỉ muốn vùi mình trong chiếc chăn và ngủ một giấc dài, mình chỉ muốn trốn tránh thực tại một chút xíu mà thôi. Bởi bây giờ mình mệt lắm!"

Là trong lúc cậu mông lung, mệt mỏi, chính người ấy đã khẽ nói với cậu.

"Ngày hôm nay dài lắm, chàng trai nhỏ à! Bất cứ lúc nào cậu muốn nghỉ ngơi, dựa vào lòng tớ nhé!"

Bản thân cậu tự động buông lỏng, dần có suy nghĩ ỷ lại, nương tựa vào anh.

Bất ngờ, sang hôm sau, xui xẻo bỗng tìm đến cậu. Đi đường một ngày không vấp là kỳ tích. Chân tay một tuần không đứt không xước là không xong nổi bảy ngày.

...

Tại sao hả ông trời ơi? Chẳng nhẽ cậu nhỡ miệng than vãn liền ghim cậu?

Nhưng cậu không biết rằng cũng chính ngày hôm ấy, tâm người kia cũng xao động không yên. Trên ô cửa kính sáng bừng ánh nắng tinh khôi, tò mò quan sát người trong phòng. Lưu Chương hì hục ngồi viết lời nhạc. Cứ viết rồi lại xóa, một lúc sau lại viết lại một dòng chữ.

--------------------------------------------------------

Những ngày lâu sau.

Cao Khanh Trần được Lưu Chương mời nghe thử bài hát mới của anh. Khi bước vào phòng anh, cậu hơi hoảng hốt vì  có vẻ cách trang trí hôm nay có hơi...kì lạ. Nào là rèm mở rộng để ánh nắng tràn vào, bong bóng màu hồng treo khắp góc phòng, đèn treo lấp lánh như sao sa,...

"Tiểu Cửu, cậu ngồi đây nào. Bài hát này, mình đã làm bằng nhiều tâm huyết đó!"

Giai điệu bắt tai vang lên, một giai điệu rất AK.

Khanh Trần yên lặng lắng nghe.

Thì ra là một bản tình ca...

Hôm nay hãy để tôi mở lời nhé vì thực lòng tôi quá đỗi yêu em.

Mỗi câu "yêu" thì sẽ luôn có "em", babe.

Em ở bên tôi. Tựa như cơn gió xuân vương vấn không rời.

Nơi đâu cũng là em, là em, là em.

Cái ôm của em khiến lòng tôi rối bời như một tên ngốc loay hoay tìm lại viên thuốc để thức tỉnh.

Chính em cũng không biết bản thân mình tốt như thế nào đâu nên đừng lo nếu thế giới ngoài kia có khó khăn.

Hồn tôi ở đây, còn tim thì nơi em.

Cao Khanh Trần – Tiểu Cửu, em đồng ý ở bên tôi chứ?

Tình ca kết thúc. Khanh Trần bị một phen chấn động, ngồi đơ ra, không nói được tiếng nào.

"Sao nào? Cậu đồng ý chứ?" Lưu Chương cười thật tươi, chăm chú nhìn cậu.

Không thốt nên lời, cậu rời mắt khỏi màn hình, quay lại muốn nhìn người kia. Nháy mắt thấy thân hình người kia đổ xuống, hai đôi môi chạm vào nhau. Xúc cảm mềm mại mơn trớn, chẳng thể tách rời nữa. Vị ngọt như ôm cả mùa xuân trong tay.

Rung động này chẳng phải nhất thời đâu người hỡi. Trong cả vạn khả năng xui xẻo hôm nay của mình, cậu là điều may mắn kì diệu nhất đời mình!

Vạt nắng trôi, lười biếng nằm trên sàn nhà, bao bọc một bản nhạc dang dở. Trên tờ giấy đó viết rất nhiều, kín cả mặt giấy nhưng nội dung lại giống hệt nhau. Cũng chẳng kỳ quái gì, chúng đều cùng là ba chữ: "Anh yêu em".

Suy cho cùng cũng chỉ là tâm tư của một người rơi vào lưới tình...





---------------------------------------------------------------------------------------------

Lời tác giả: Xin lỗi vì đã để các cô chờ lâu. Haiz, cái phần ngoại truyện còn dài hơn chính văn nữa các cô ạ. Vốn đã có plot trong đầu hết rồi nhưng đến lúc mở ra viết thì không biết bắt đầu từ đâu :__)) Thật lòng xin lỗi các cô nhiều. Tui hứa sẽ chạy hết công suất để hoàn thiện bộ truyện này nhé ≧◠‿◠≦ Moah moah ta~

P/s: Viết phiên ngoài này xong thì tôi nghe lại bài "Viết bài hát cho em" của AK và thấy nó hợp không tưởng luôn :__))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com