Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

Lee Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon ngồi trên đất cứ ôm lấy đầu thì xót xa không thôi.

"Jihoonie...Jihoonie à"

Anh ngồi xuống ôm lấy nó, anh cảm nhận từng đợt run rẩy của Jeong Jihoon.

"Jihoonie anh đau"

Jeong Jihoon từ trong cơn điên loạn đột nhiên lại im lặng, trước mặt nó mọi thứ đều giả giả thật thật nó không thể phân biệt được đâu là thật còn đâu là ảo giác của nó, nhưng thứ nó đang quan tâm là dáng người đang ôm lấy nó và nói với nó "Jihoonie anh đau", là giọng nói của Lee Sanghyeok.

Jeong Jihoon tự cười mỉa mai bản thân nó bị điên rồi lại còn sinh ra ảo giác này nhưng mặc kệ đi.

"Sanghyeokie đau ở đâu? Ngoan đừng khóc mà"

Lee Sanghyeok buông Jeong Jihoon ra nhìn nó, trong ánh mắt nó vẫn vậy chẳng có tiêu cự nhưng nó vẫn theo thói quen trong tiềm thức dỗ dành cho Lee Sanghyeok.

"Jihoonie à...anh xin lỗi, xin lỗi"

"Sanghyeokie đừng khóc...đừng khóc Jihoon thương anh mà"

Mặc kệ đi, Jeong Jihoon không quan tâm người trước mặt là thật hay là già nữa nó chỉ sợ Lee Sanghyeok khóc mà thôi.

"Jihoonie..."

"Đừng khóc...đừng khóc, Jihoon ở đây mà"

Em ở đây nhưng mà em ở bên anh được bao lâu?

"Em ở bên anh nhé, không được đi đâu cả, Jihoonie ôm anh đi anh lạnh"

Jeong Jihoon như con robot được lập trình sẵn nó dang vòng tay ôm lấy Lee Sanghyeok cho anh vùi đầu vào lòng ngực nó.

"Sanghyeokie ngoan...ngoan"

Lee Sanghyeok trong lòng Jeong Jihoon nhưng không thể ngừng khóc, anh xót nó.

"Đừng khóc...đừng khóc Jihoon không vui khi anh khóc đâu, anh đừng đau nữa"

Anh đưa tay chạm vào má nó, cặp má ngày nào còn phúng phính nhìn là muốn cắn vậy mà giờ đã biến mất rồi.

"Anh không đau nữa, Jihoonie kể chuyện cho anh nghe nhé"

"Được...được"

Jeong Jihoon ngồi đó trong mộng tưởng hình ảnh Lee Sanghyeok chỉ là ảo giác trước mặt mà bắt kể đủ thứ trên trời dưới đất.

Khi Lee Minhyeong và Moon Hyeonjoon chạy đến thì chỉ thấy Lee Sanghyeok đôi mắt đỏ hoe nhìn Jeong Jihoon còn nó thì đã gục đầu trên vai Lee Sanghyeok ngủ mất rồi.

"Anh"

Lee Minhyeong bước đến lên tiếng gọi nhưng nhanh chóng Lee Sanghyeok ra hiệu cho hắn nhỏ tiếng thôi.

"Jihoonie vừa ngủ, đừng làm ồn"

Moon Hyeonjoon nhìn hai người anh của mình đau lòng giúp họ cũng có nhưng biết phải làm sao bây giờ? Cậu không giúp được gì cả.

Nhìn mà xem Lee Sanghyeok ngồi đó cứ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà chẳng bận tâm xung quanh

"Anh Sanghyeok hay chúng ta đưa anh Jihoon về homestay đi, ở đây lạnh lắm sức khỏe của anh ấy cũng không tốt"

"Được, đưa Jihoonie về thôi"

"Để em cõng anh ấy"

Lee Minhyeong xung phong nhưng ngay lập tức hắn bị ánh mắt của Lee Sanghyeok dọa cho một phen, Moon Hyeonjoon biết anh hiện chẳng dễ dàng gì mà để người khác động vào Jeong Jihoon đành phải dùng kế.

"Anh à để Minhyeongie cõng anh Jihoon đi, anh không muốn anh Jihoon sẽ tỉnh giấc chứ?"

Cứ vấn đề có liên quan đến Jeong Jihoon thì ngay lập tức Lee Sanghyeok cứ như được bật công tắc, nghe theo răm rắp.

"Vậy nhờ em, mà nhớ nhẹ nhàng thôi Jihoonie rất khó ngủ"

"Vâng"

Nói rồi Lee Minhyeong hạ lưng Moon Hyeonjoon giúp Lee Sanghyeok đỡ Jeong Jihoon lên vai hắn sao cho nhẹ nhàng nhất.

Lee Minhyeong cảm thấy bản thân rất giống thần thánh, đoạn đường từ bờ biển về homestay cũng là một đoạn người bình thường đi chắc chắn sẽ rất ê chân nhưng hắn không sao, thứ có sao là lỗ tai của hắn.

Trên cả đoạn đường Lee Sanghyeok đi bên cạnh liên tục nhắc nhở Lee Minhyeong hãy nhẹ nhàng không thì cái tên mèo cam trên lưng hắn sẽ tỉnh giấc.

"Minhyeong à đi chậm thôi Jihoonie sẽ tỉnh giấc đó!!"

Thề đêm nay Lee Minhyeong đi ngủ trong giấc mơ sẽ chẳng phải hắn cùng hổ con của mình đi chơi mà là mơ thấy Lee Sanghyeok càm ràm bên tai đó!!!.

Về đến Homestay Lee Minhyeong nhẹ nhàng thả người nằm xuống giường thì mới thở hắt ra.

"Em xong nhiệm vụ rồi nhé, em về phòng trước đây"

"Được, cảm ơn em"

Lee Minhyeong rời đi vẫn không quên đóng cửa lại trả không gian riêng tư cho hai người.

Ánh mắt của Lee Sanghyeok từ khi ở bãi biển đến lúc này tất cả đều chỉ đặt trên người của Jeong Jihoon.

"Jihoonie, xin lỗi"

Lee Sanghyeok hối hận lắm rồi, anh hối hận vì quyết định ngày đó của mình.

"Là do anh, là anh khiến Jihoonie thành ra thế này"

Anh nắm lấy tay Jeong Jihoon áp lên má mình.

"Jihoonie ngủ ngon nhé, anh canh cho em"

Trong giấc mơ đột nhiên hôm nay Jeong Jihoon mơ thấy một giấc mơ.

Jeong Jihoon thấy bản thân đang đứng ở một góc bên ngoài nhà tang lễ, nó nghe thấy tiếng khóc bên trong và nó nhìn thấy những người quen biết của nó gương mặt thất thần đi vào trong.

Vì tò mò Jeong Jihoon đi theo, căn phòng vang lên tiếng khóc rất đông người vậy mà hình như không có ai nhìn thấy nó cả, thậm chí có người đi xuyên qua cơ thể nó.

Jeong Jihoon cố gắng muốn nhìn vào trong xem đây là đám tang của ai mà sao lại nhiều người quen của nó đến viếng thăm như vậy.

Bên trong căn phòng chật ních người ấy Jeong Jihoon thấy gần quan tài là Lee Sanghyeok, anh đang khóc đến thảm thương bên cạnh phải có người dìu và giữ anh lại.

Chuyện gì vậy? Chuyện gì mà khiến Lee Sanghyeok khóc đến như vậy? Jeong Jihoon nhớ khi chia tay nhau chỉ có nó khóc thảm thương, cố gắng giữ anh ở lại nhưng không được.

Nếu ai được Lee Sanghyeok khóc đến như thế cho thì quả thật may mắn dù họ là người đã nằm xuống.

Jeong Jihoon đưa mắt muốn nhìn xem người mất là ai.

Đôi mắt của Jeong Jihoon từ nãy giờ vẫn cứ mờ mờ ảo ảo, nó không nhìn thấy quá rõ ràng mọi thứ nhưng mà khi nhìn vào di ảnh người đã mất đột nhiên Jeong Jihoon lại nhùn rõ ràng một cách kì lạ.

Di ảnh người mất đang nằm giữa những lẵng hoa, bát hương nghi ngút khói là hình ảnh của Jeong Jihoon.

Còn Tiếp

T biết mọi người vẫn sốc và buồn, t không dám nói chuyện gì về những gì đã xảy ra, t có lập trường của riêng t, ngày mai khi có thông tin chính xác rồi t sẽ nói tiếp. Nếu không đúng như những gì t nghĩ thì thôi, còn nếu đúng thì t xin nói luôn từ đó trở về sau đến khi t ngừng hành trình viết truyện của mình thì người đó mãi mãi không bao giờ có tên trong tuyến nhân vật của t.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com