Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Đến buổi thứ hai bị phạt, Jaehyun mới phát hiện ở cuối phòng phạt, có một mái đầu đen thui đang cặm cụi ghi ghi chép chép, nhưng sao người đó được ngồi xa như vậy, thấy rất lạ, nên Jaehyun quay sang khều người kế bên để mà hỏi chuyện.

- Này anh, sao có người ngồi ở dưới một mình vậy.

Bằng vốn tiếng Hàn vốn ít ỏi nhưng được cái chăm nói, Ten quay sang giải thích với Jaehyun.

- Cậu ấy đến đây làm bài tập, không phải bị phạt đâu.

- Làm bài tập??

Jaehyun lần đầu nghe có người vào phòng phạt để làm bài tập đấy.

- Cậu ấy nói bên ngoài ồn chết đi được, bên trong đây thì vừa yên tĩnh vừa dễ chịu, Kim Doyoung ghét nơi đông người lắm, cậu ta là học sinh năm 2 chuyên Toán, mà nhìn cậu lạ quá, học sinh mới hả.

- Dạ em là Jaehyun học năm 1 chuyên Anh, anh là?

- Tôi là Ten Chittaphon Leechaiyapornkul, năm 2 Toán luôn, cùng lớp với cái đứa ở dưới. Cứ gọi là Ten.

Jaehyun mỉm cười đưa tay sang bắt tay với Ten, sau đó tự dưng quay đầu nhìn người phía cuối. Trong suốt khoảng 2 tiếng chịu phạt, Jaehyun thi thoảng lại nhìn Doyoung xem anh có ngước mặt lên không, tự dưng muốn nhìn mặt anh thử, coi là thánh thần phương nào mà tính cách khác lạ như vậy, nhưng suốt cả buổi hôm đó, Doyoung không hề để cho Jaehyun thấy mình một lần nào cả, ngay lúc cả đám được thầy cho ra về, Doyoung cũng không hề ngước lên xem tình hình ra sao, anh cứ như vậy, lặng lẽ trong thế giới của mình.

Phải đến buổi phạt thứ 5, Jaehyun lần đầu mới được diện kiến khuôn mặt của Doyoung.

Lúc đó anh vào phòng phạt trễ hơn mọi khi, từ cửa chính bước vào, Doyoung cúi đầu chào thầy phụ trách, sau đó ôm tập sách đi đến cuối lớp, nói sao nhỉ, Doyoung sở hữu một khuôn mặt với các đường nét rất hài hoà, đặc biệt là đôi mắt to có phần hếch lên, có cảm giác như một con gì đó bé bé nhỏ nhỏ mà Jaehyun đã từng thấy rồi.

Nhưng cậu không dám bắt chuyện với anh, dù rằng biết cả tên họ, cả lớp học, cả giờ giấc đến đi của anh, cũng là do Ten kể ra hết. Lúc ấy Jaehyun chỉ nghĩ đơn giản là, mình khá ấn tượng với Doyoung, nếu được làm bạn với anh thì tốt, nhưng cơ hội đó mau chóng qua đi, chỉ hai tuần sau, Doyoung đắt cử trở thành Hội phó Hội học sinh, anh rời khỏi phòng phạt vì đã tìm cho mình nơi yên tĩnh hơn ở đây, Jaehyun cũng không còn lý do gì ở lại đây, buổi chiều hôm đó, cậu đi nhuộm lại tóc mình, chính thức trở thành học sinh hết tiền án.

Thi thoảng Jaehyun vẫn thấy Doyoung lướt đi trong sân trường, anh sẽ hơi mỉm cười khi có ai đó nhìn anh và chào, nụ cười đó rất đẹp, Jaehyun thừa nhận mình rất thích nhìn Doyoung mỉm cười, nó mang cho cậu cảm giác anh thật sự rất đơn thuần, Doyoung đi rất nhanh, như là sợ sẽ bị ai đó túm lại bắt chuyện vậy, đôi lúc Doyoung sẽ đi cùng Taeyong đến văn phòng, đôi lúc đi với Jungwoo, sau này là với Haechan, Jaehyun đụng mặt cả Doyoung và Jungwoo vài lần trên hành lang, việc không thể ngờ là Jungwoo lại thích Jaehyun, đứng giữ tình cảnh rắc rối như vậy, Jaehyun buộc phải từ chối Jungwoo, nhưng việc còn rắc rối hơn là Jungwoo đúng là đứa trẻ được Doyoung chiều chuộng, nên khi Jungwoo bé con của anh bị từ chối, anh cũng đâm ra không thích Jaehyun luôn, đó cũng là lần đầu tiên Doyoung biết đến sự tồn tại của Jaehyun, anh không thích cậu, nhưng ít ra anh biết cậu.

Jaehyun học giỏi từ xưa đến giờ, nhưng mà vì Doyoung, còn cố thêm nữa, cậu học như điên để cố đặt chân vào đội tuyển cao cấp của trường, cố thi giành giải cao nhất để lấy tiếng tăm với anh, để có thể tự nhiên đi vào các phòng ban vì được sự ưu ái của thầy cô, làm mọi cách để khiến anh chú ý, như việc lúc này đây, có thể vào thẳng phòng Hội học sinh mà không bị thầy cô nào nhắc nhở.

- Lại đến nữa, Jung Jaehyun, cậu rảnh vậy đó hả?

Rảnh chứ sao không, chạy theo anh biết bao nhiêu năm rồi, không rảnh thì mới là lạ đó.

- Nghe nói anh rớt hạng trong kỳ đánh giá đội tuyển vừa rồi hả?

- Cái gì? Ai nói? Đã có kết quả đâu!

- Vậy à, thế mà tôi cứ tưởng.

Doyoung tức giận liếc cho Jaehyun một cái, điệu bộ lại khiến người ta buồn cười hết sức, sao mà cái người này làm cái gì cũng thấy đáng yêu hết vậy.

- Hôm nay cậu không phải học đội tuyển sao, sao lại đến đây?

- Em đến đây xíu rồi đi liền.

- Chi vậy?

- Thì để gặp anh chứ chi.

O.O

Doyoung gần như đứng hình trước lời Jaehyun vừa nói, sau đó chớp chớp mắt, trán nhăn lên vì thắc mắc.

- Tại sao .. lại gặp tôi?

- Sao nhìn anh căng thẳng quá vậy, gặp anh để trêu anh, biết là vui lắm không hả?

Jaehyun tiến tới nhéo mũi Doyoung, anh sau đó tỉnh ngay lập tức, vẫn là đến trêu anh, Jung Jaehyun thật không có tính người mà. Doyoung bực bội tiếp tục giải toán, hôm qua mới nhận tiền của Jaemin, phải cố mà làm xong đóng bài tập cho nó. Mà ai đời Hội phó học sinh lại làm mấy chuyện như thế này, nếu lộ ra bên ngoài, chắc Doyoung bị đuổi ra khỏi trường là nhẹ.

- Thôi em đi, sắp tới em hơi bận nên sẽ không đến trêu anh được, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.

- Nè, đứng lại, tôi phải đánh cậu một trận mới được.

Jaehyun cười tủm tỉm bước ra khỏi phòng Hội, vui như hội vì thoáng thấy nét bối rối trên mặt Doyoung, xem ra Doyoung đã bớt ngốc rồi, cuối cùng cũng biết đỏ mặt vì lời của Jaehyun.

——

Na Jaemin chóng tay ngồi ngay thẳng trên bàn canteen quen thuộc, nó sẽ càng quen thuộc hơn nếu bên trái là Jungwoo cùng Lucas, bên phải là Haechan và Yangyang, nhưng ngay lúc này đây, chỉ có mỗi Jeno ngồi kế bên cậu, mắt vẫn không rời màn hình PUBG trên điện thoại, còn những người khác không hề thấy mặt, đã vậy còn không liên lạc được với ai, xem có tức không.

- Ya Jeno, cậu có thể bỏ điện thoại xuống và nói chuyện với mình được không?

Jeno đưa tay chạm vào cằm Jaemin một cái, sau đó lại tiếp tục chúi mũi vào điện thoại.

- Chờ xíu, hết trận nhé.

Hết trận, Jeno ngước mặt lên, cả dãy bàn trống không, Jaemin cũng không còn ngồi, cậu ấy đã bỏ đi từ lúc nào rồi, đến bây giờ mới hối hận, Jeno ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Jaemin, thầm cầu nguyện cho mình qua được con trăng này.

Dạo gần đây tâm trạng Jaemin cũng không tốt đẹp gì, không có bạn bè giải trí đã khiến cậu mệt lòng rồi, đã vậy kỳ thi đánh giá tháng đã tới chân, phải cắm đầu mà học, ấy thế mà bây giờ đến bồ cũng lơ mình chơi game, thiệt muốn điên lên mà. Lee Jeno kỳ này đừng hòng nói một lời nào nữa.

——

Mỗi tháng một lần, kỳ thi đánh giá lại diễn ra, nhằm thúc đẩy tinh thần học tập của đám học sinh trong trường, nếu vẫn duy trì điểm số mà lớp yêu cầu, thì coi như bình thường, nhưng nếu quá ba tháng mà điểm vẫn tụt, thì sẽ bị đẩy ra khỏi trường ngay, SM là một trường có tỉ lệ chọi rất cao mới được vào, học hành mà lơ mơ thì xin mời đi ra ngoài, thế nên đám học sinh dù có chơi như điên mà nghe đến kỳ thi đánh giá, thì cũng phải cúi đầu mà ráng sức làm.

Đây là là dịp hiếm hoi mà tất cả các phòng học đều yên tĩnh, từ khối chuyên Văn nói như cái máy, cho đến khối chuyên Toán toàn nhân vật máu mặt, chuyên Lý, chuyên Anh, .. ai ai cũng căng thẳng tột độ.

Jungwoo sau một tuần về quê ăn đám cưới thì cũng xách bút đi thi, Jungwoo học chuyên Anh, nhưng vì không theo đội tuyển, nên cậu chỉ cần đủ điểm là được, thật ra cũng mém được lên đội tuyển vài lần, nhưng Jungwoo thật sự ghét việc mình bị áp lực học tập, mấy cái đấu đá nhau cậu không có quen, SM là trường chuyên nhưng đúng tầm của Jungwoo, quan niệm của Jungwoo là, mỗi ngày đến trường phải là ngày vui.

Ấy thế mà từ bữa cãi nhau với Lucas xong, anh quay lại trường, không thấy vui nữa, Lucas cũng không tìm anh như trước, anh cũng không thể hạ mình đi tìm cậu, mà cậu ta có bị ngốc không chứ. Cứ nghĩ lại lời cậu ta nói mà Jungwoo tức không chịu được, đúng là anh thích nhiều người, nhưng người anh đi chung mỗi ngày, đi đâu cũng rủ theo, chẳng phải là tên ngốc ấy sao, lại còn không thích thì đừng chạm vào em, nghe mà tức, tức anh ách.

Doyoung nghe Jungwoo kể xong, thì cũng chỉ biết cười.

- Em biết Lucas ngốc mà còn trách nó làm gì, thằng bé cũng chỉ là thích em quá thôi.

Jungwoo vừa nhai bánh tráng trộn vừa đưa tay ra lắc lắc từ chối.

- Em không quan tâm, em rất là giận, thế nên em sẽ không khoan nhượng đâu.

Doyoung cũng chỉ biết cười trừ trước đứa em cứng đầu, anh cũng không nghĩ là Jungwoo sẽ tức giận như thế vì Lucas đâu, xem ra Jungwoo dành tình cả cho Lucas là thật.

- Mà mấy nay em có gặp Haechan không, nó không có đến đây luôn ấy.

- Anh là người em gặp đầu tiên bữa giờ đó, thằng bé cũng không liên lạc với em, chắc đang vui vẻ hạnh phúc bên Jung Jaehyun.

- Jaehyun sao?

Doyoung nghe đến tên Jaehyun thì khẽ bật ra câu hỏi.

- Đúng rồi, anh ở đây riết nên không biết tình hình bên dưới, tụi nó đồn ầm Jung Jaehyun đang hẹn hò với Haechanie mà, thậm chí còn dùng balo cặp, xem ra Haechanie đã bỏ được nhóc Mark Lee rồi.

Jungwoo nói xong thì nằm ườn ra ghế của Taeyong, Doyoung cũng không muốn hỏi thêm gì cả. Thì ra là có quan hệ với Haechan, ấy thế mà vào hôm trước lại đến đây nói mấy lời khiến anh hiểu lầm như vậy, thật đúng là người xấu, anh ghét đúng là không uổng.

"Em đến gặp anh."

"Thôi em đi, sắp tới em hơi bận nên sẽ không đến trêu anh được, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

Gì chứ, Doyoung bực mình, đúng là trêu mình mà, đúng là đồ xấu xa.

——

Hết chap 6

——

Chào mọi người, mình đây.

Truyện đã đi tới đây, mình cảm thấy thành tựu duy nhất mà mình đạt được, là làm cho tất cả các cặp đôi trong fic này rối tung lên! Nghiêm túc thông báo là tuần sau mới có chap mới nheee!

Mỗi chap mình đều đính một bài hát vào, thứ nhất là nhịp của bài hát rất hợp với diễn biến của chap đó, thứ hai là nghe cho có không khí : )))) okayyyy ..

Được nửa chặng đường rồi, cảm ơn vì đã còn ở đây,

C.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com