1
Trên trời nổi lên một trận sấm rền, tia sét xé ngang nền tối của buổi đêm đen kịt, tiếng gió rít qua từng kẽ lá, đâu đó còn văng vẳng thêm tiếng bước chân người chạy vội đi tìm chỗ trú thân.
Lại thêm một cơn giông cuối ngày nữa chuẩn bị tới rồi đây. Sơn Thuỷ Trấn dạo này đang bắt đầu chuyển mùa, chẳng trách khí trời oằn mình khó chịu, muốn nắng lúc nào thì nắng, mà muốn mưa khi nào thì mưa.
Thôi Nhiên Thuân ngồi trong đình viện nhìn ra bên ngoài, trên tay là tách trà thoang thoảng mùi hương sen thanh ngọt nhẹ dịu, cũng là loại trà mà gã yêu thích nhất. Những hôm trời trở giông muộn, gã lại mang theo hai ấm trà sen cùng hai chiếc tách sứ ra ngoài này ngồi. Gia nhân trong nhà năm lần bảy lượt khuyên ngăn vì lo cho sức khoẻ của gã, nhưng gã chẳng bao giờ để lọt vào tai. Dường như đó đã là một thói quen khó bỏ, mà gã cũng không có ý định bỏ.
Là con của một thương nhân giàu có nhất Sơn Thuỷ Trấn, người trong nhất chi dòng tộc còn có quan hệ với quan triều đình, Thôi Nhiên Thuân từ khi sinh ra dĩ nhiên đã ngậm ba bốn cái thìa vàng trong miệng. Nhưng không giống mấy cậu phú nhị đại khác, gã rất biết cách đối nhân xử thế, không ăn chơi sa đoạ, càng không làm gì khiến cho ai phải hổ thẹn. Bởi vậy nên gã được lòng rất nhiều người, hầu như ai gặp cũng phải nể vài bậc.
Vốn có tài ăn nói, lại học sâu hiểu rộng nên chẳng có gì ngạc nhiên khi gã là người góp công lớn trong mấy thương vụ làm ăn của cha mình. Người ta đoán chắc mẩm rằng cả cái cơ ngơi đồ sộ trong nhà họ Thôi nếu chia mười phần thì gã phải nắm trong tay tới sáu phần. Không phải mười phần là bởi vì sau gã còn có thêm một người em trai nữa.
Người con trai thứ tên gọi Thôi Tú Bân, tính tình hắn ít nói, không thích theo cha đi buôn nên thường được giao cho trông coi sổ sách, cai quản công việc ở tại Sơn Thuỷ Trấn. Tú Bân càng lớn lại càng giống mẹ, duy chỉ có tướng tá, đôi mắt cùng bàn tay là giống hệt cha. Bởi thế cho nên nhìn từ bên ngoài, cậu cả và cậu hai của nhà họ Thôi chẳng có bao nhiêu nét tương đồng.
Cả hai người một quản việc trong, một trông việc ngoài, gia đình lại đầm ấm không bao giờ nghe tiếng xung đột khiến cho ai nấy cũng đều phải tấm tắc khen ngợi: "Đúng là đời trước tu tâm tích đức, con cháu đời sau không ai khổ hèn."
Trời bắt đầu đổ mưa lớn dần, nước mưa bị gió hất vào trong đình viện, tuy không làm ướt người Nhiên Thuân, nhưng ít nhiều cũng mang tới cảm giác lành lạnh ẩm ướt. Gã vậy mà chẳng có để tâm, cứ chăm chăm hướng mắt ra bên ngoài, nơi có cái cổng trấn tháng trước vừa được gã xây lên cao thật cao.
Thiếu niên năm đó cũng là dứt khoát rời bỏ gã mà bước qua cái cổng này, có điều lúc ấy cổng thấp bé, chưa có khang trang như bây giờ.
Ít ai biết, người trong Sơn Thuỷ Trấn được phân định rạch rọi với người của Yên Thuỷ Trấn bởi cái cổng kia. Bước vào là người Sơn Thuỷ, nhưng nếu đã cố ý bước ra thì coi như không còn liên can đến nơi này nữa. Điều này liên quan đến hiềm khích từ rất nhiều năm về trước của hai người đứng đầu hai trấn, Nhiên Thuân không nắm rõ sự tình, chỉ biết bây giờ tuy Sơn Thuỷ và Yên Thuỷ đã có vài mối giao thương làm ăn, nhưng cái cổng kia vẫn là dấu mốc không bao giờ có thể phá bỏ hoàn toàn.
Ở trong gian nhà chính có người cầm ô chạy ra, bước chân nó thoăn thoắt, mặt mũi ướt nhẹp, giọng nói bị tiếng mưa lấn át những vẫn cố chấp gọi lớn: "Cậu Nhiên Thuân! Cậu Nhiên Thuân!"
Nghe tiếng, Nhiên Thuân liền dời ánh mắt sang người thiếu niên đang đến, đôi mày y nhíu lại, đợi nó chạy vào đình viện mới hỏi: "Ninh Khải, tao dặn mày mưa phải ở trong nhà, sao mày không nghe?"
Thiếu niên tên Ninh Khải kia gác chiếc ô lên ghế, chống hai tay ngang hông thở hồng hộc, gương mặt đỏ ửng vì chạy mệt. Phải mất hai ba phút sau nó mới lấy lại được tinh thần, gãi đầu cười cười: "Cậu Nhiên Thuân, Ninh Khải thấy mưa mà cậu cứ ngồi ngoài này, sợ cậu bệnh nên Ninh Khải mang ô tới dắt cậu vào."
Nhiên Thuân vẫn chưa thả lỏng cơ mặt, gã khó chịu khi thấy cả người nó bị nước mưa làm ướt phân nửa. Hất chiếc ô xuống đất, gã chỉ vào cái ghế kia: "Ngồi xuống đây."
Ninh Khải mím môi không dám nhúc nhích, dường như nó biết nó đã làm gã tức giận. Nhưng chẳng phải vì nó lo cho gã hay sao? Nó cũng đâu có cố ý.
Thấy nó cứ đứng nhìn mình chằm chằm, Nhiên Thuân liền bực dọc đưa tay tới kéo nó: "Tao bảo mày ngồi thì mày ngồi đi!"
Nó nắm gấu quần, không biết vì lạnh hay vì sợ mà run lên từng đợt. Gã thở dài, cởi chiếc áo mình đang mặc ra khoác lên cho nó: "Mày đúng là cứng đầu, chẳng khác gì.."
Đến đây, gã biết mình lỡ lời nên im bặt. Cẩn thận quan sát nét mặt Ninh Khải, hắn thấy nó buồn buồn, cắn môi đến muốn bật cả máu.
Gã nắm lấy tay nó, nhẹ giọng: "Tao xin lỗi, tao không nhắc anh mày nữa."
Ninh Khải ngước lên, lại thấy bàn tay lạnh ngắt của mình được gã bao trọn vào trong sự ấm áp của tay gã. Khẽ gượng cười, nó lắc đầu: "Ninh Khải không sao, cậu Nhiên Thuân đừng xin lỗi Ninh Khải nữa."
Gã không nói gì, tay vẫn nắm lấy tay nó, nhưng ánh mắt lại như cũ hướng ra bên ngoài. Chợt, gã nghe tiếng nó hỏi: "Cậu Nhiên Thuân, cậu kể cho Ninh Khải nghe chuyện lúc trước nha?"
Quay về chỗ nó, gã hơi ngạc nhiên: "Tại sao hôm nay lại muốn nghe?"
Ninh Khải gãi đầu, ấp úng nửa ngày mới nói được một câu tròn vẹn: "Ninh Khải muốn biết, vì sao anh Trịnh Khải lại bỏ Ninh Khải và cậu Nhiên Thuân đi.."
Gã mím môi, đối với điều mà Ninh Khải yêu cầu suy nghĩ rất cẩn thận. Gã chỉ sợ nó về sau cũng sẽ giống người anh của nó mà rời khỏi gã, lạnh nhạt bước qua cánh cổng trấn kia, vĩnh viễn không quay về.
Đợi mãi chẳng thấy hồi âm, nó dùng đầu cọ vào vai gã, cốt ý chỉ là không muốn rút tay mình ra khỏi gã: "Cậu Nhiên Thuân, cậu kể cho Ninh Khải nghe đi mà.."
Gã hơi giật mình, nghiêng người né tránh rồi đứng dậy, đồng thời cũng buông tay nó ra quay mặt đi nơi khác: "Mày không nên biết những chuyện này thì hơn. Trời cũng tối rồi, mày về phòng tao nằm trước đi, lát nữa tao vào."
Đột nhiên bị khước từ khiến Ninh Khải đau lòng không thôi. Nó chớ hề biết gã thương anh trai mình, và cũng chớ hề biết vì nặng tình với anh trai nên gã mới để nó lại bên cạnh. Ngặt nghèo làm sao, khi nó càng lớn càng giống y, đường nét chỉ kém đi vài phần sắc bén, tính cách cũng không lanh lợi bằng. Đổi lại, nó giữ được tâm mình trong sáng, đối với vấn đề gặp phải cực kỳ lạc quan, gia nhân trong nhà của gã ai cũng thích nó cả, đối với nó cũng phi thường tốt bụng.
Nhưng là, nó vẫn muốn anh nó hơn.
Dù ở đâu, nó cũng vẫn mong anh trai nó được sống bình an, không phải chịu cơ cực thêm nữa. Một đời này, anh nó chịu khổ đủ rồi.
Thấy gã không có ý muốn nói, Ninh Khải không có ý tò mò thêm. Nó để lại chiếc ô cho gã rồi đội mưa chạy vào trong. Từ khi Ninh Khải mười bảy tuổi, nó đã được gã xếp cho ngủ chung phòng với mình, trên một cái giường, chung một cái chăn. Ban đầu nó còn giãy nảy lên không chịu, về sau thì quen dần, rồi coi đó như một "đặc ân" mình may mắn có được. Bởi những năm Sơn Thuỷ Trấn rét đậm rét hại, nếu như là ngủ ở cái phòng dành cho gia nhân, chắc nó sẽ chết cóng mất.
Tuy nhiên hôm nay nó lại không về giường nằm như lời gã yêu cầu mà đi vòng ra mái hiên phía sau, ngồi gọn vào một góc ôm gối ngắm mưa. Chiếc áo gã khoác vẫn còn trên mình, nó lấy ra, bỏ xuống kế bên rồi lẩm bẩm hỏi ra một câu: "Cậu Nhiên Thuân, cậu rốt cuộc có yêu em không?"
Tất nhiên không có ai đáp lời, mà nó dường như cũng không cần.
Tiếp tục nhìn về xa xăm, nơi bầu trời đen ngòm thi thoảng lại hiện lên vài tia sét sáng tới chói mắt, nó tựa đầu vào bức tường bên cạnh, giọng nghẹn đi: "Anh hai, anh đang ở đâu?"
"Ngày đó anh nói với Ninh Khải anh đi một chút thôi mà, bây giờ đã mười năm trôi qua rồi đó."
"Khải, sao lại ngồi đây?"
Giọng nói quen thuộc của một người nam nhân vang lên làm nó giật nảy mình, không cần nhìn cũng biết tỏng là ai: "Khương Thái Hiền, cậu muốn tôi chết sớm hay sao hả!"
Khương Thái Hiền bật cười, cầm áo khoác của Nhiên Thuân để xa ra rồi ngồi sát lại bên cạnh nó: "Áo của cậu Nhiên Thuân mà cậu dám để dưới đất như vậy đó hả?"
Nó hừ nhẹ: "Xuỳ, mặc kệ đi. Cậu muốn thì ôm lấy."
Thái Hiền nhún vai, một tay chống cằm nhìn nó: "Ban nãy tôi nghe cậu nói, cậu nhớ anh Trịnh Khải sao?"
Đột nhiên có người nhắc đến anh trai, Ninh Khải lập tức ngồi thẳng dậy: "Cậu theo dõi tôi?"
Cậu nhéo má nó, vừa nhéo vừa trách: "Hưu Ninh Khải, cậu nghĩ tôi rảnh rỗi mà theo dõi cậu đó hả?"
Nó nhăn mặt, nhanh chóng giải cứu bản thân khỏi nanh vuốt của cậu bạn đồng niên cũng cùng số phận đi ở đợ.
Chợt, ánh mắt Thái Hiền trở nên nghiêm túc khiến nó phải có phần e sợ: "Này, cậu sao vậy?"
"Tôi không sao. Nhưng mà, cậu có muốn biết về tất cả mọi chuyện trong quá khứ không, Ninh Khải?"
- 1 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com