bên nhau tới già
"Em biết điều hạnh phúc nhất của một đời người là gì không?"
"Đó là có thể bên nhau tới già."
Ngồi dưới bãi biển vào một buổi chiều tà, Yeonjun nắm tay người bên cạnh, mắt hướng ra xa ngoài biển lớn, nơi mặt trời đỏ hỏn đang dần lặn xuống mà tự hỏi tự trả lời.
Người ngồi cạnh anh khẽ nghiêng đầu nhìn sang, yên lặng suy tư vài giây rồi lại tựa vào vai anh như cũ đáp: "Ta sẽ bên nhau tới già mà."
Đó không chỉ đơn giản là một lời ủi an ngọt dịu giữa đời thường bạc bẽo, đó còn là một lời hứa hẹn chắc nịch rằng tương lai cả hai sẽ có nhau, sẽ cùng nhau đi hết trọn con đường tình.
Huening Kai, cậu trai được Yeonjun nâng niu như vật bảo quý giá, cậu trai với đủ những đức tính cao đẹp ngỡ như chẳng thể nào tụ hội hết trong thân xác một con người bình thường, hơn cả thế, em còn là cậu trai mà anh yêu, anh trân quý như sinh mệnh mình.
Phải chăng là giữa cả hai có một sợi dây liên kết đặc biệt, hay chăng là vì duyên phận kiếp trước không được như ý cho nên kiếp này mới được tương phùng?
Yeonjun không biết, Huening Kai cũng không biết. Chỉ biết cả hai đã từng là trúc mã, đã từng là những người thân thuộc nhất của nhau, và cũng đã từng trở thành người xa lạ khi cách rời nhau những mười lăm năm liền. Để rồi bây giờ gặp lại, tình cảm thuở thiếu thời non nớt bùng dậy một lần nữa, như rễ cây bám chặt vào gốc tim, theo đó mà lớn mạnh từng ngày.
Anh từng chẳng có ưa gì cái cậu nhóc quá tốt tính ở cùng chỗ làm này, bởi vì chuyện gì em cũng dành về phần mình, không thèm nghĩ cho bản thân mà chỉ nghĩ cho người khác, sau đó đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng còn.
Anh giận em, giận em lắm. Nhưng anh lại thương em nhiều hơn, vì bảo bối của anh quá đỗi tốt đẹp, quá đỗi đơn thuần.
Đã từng chẳng ưa em vì em không biết nghĩ cho chính mình, giờ đây lại yêu em vì kể từ nay về sau anh sẽ giành hết tất cả những điều tuyệt vời mình có thể đem cất vào túi áo, mang về nhà và dành tặng cho riêng em.
Mỗi em.
Kết hôn sau ba năm yêu đương mặn nồng, hôm nay chính là ngày trăng mật cuối cùng trong tuần của cả hai. Nhưng khoan hãy nói tới chuyện quấn quýt xác thịt, họ đều cùng muốn tận hưởng những giây phút bình yên như thế này trước khi phải trở về với những cuồng quay của cuộc sống.
Ngồi bên bờ biển có sóng vỗ rì rào, tựa đầu vào nhau và ngắm nhìn hoàng hôn đang phủ bóng xế chiều. Trước mắt có cảnh đẹp, trong lòng có người thương, hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều giản đơn như vậy.
Chúng ta cứ mãi chạy theo những điều mà người khác cũng chạy, làm những điều mà người khác cũng làm, tất cả chỉ để lấp liếm cho nỗi sợ hãi mang tên khác biệt.
Huening Kai đã từng có trong mình nỗi sợ như thế, em hoảng loạn khi nhận ra chính mình không thích những cô nàng xinh xắn với nụ cười rạng rỡ, lại càng không thích việc phải hòa nhập với mọi người ở tất cả những buổi tiệc tùng cuối tuần hay sự kiện quan trọng nào đó. Em thích những người đàn ông mang tới cho em cảm giác an toàn, em thích những nơi tĩnh lặng và không cần phải cố bắt chuyện với bất kỳ ai.
Đó là cho đến khi em gặp anh, chàng bạch mã hoàng tử với sự ấm áp chỉ dành riêng cho mỗi em. Anh hôn lên nỗi sợ hãi của em hằng đêm, ôm em vào lòng thủ thỉ rằng em chỉ cần sống cho bản thân em, cho tình yêu của cả hai là đủ, còn lại cứ để anh lo.
Anh vì em mà gần như từ bỏ cả gia đình với mối hôn ước đã được định sẵn từ lâu, vì em mà chuyển đến một thành phố khác, lần nữa chật vật cùng cuộc sống mưu sinh.
Vì em, Yeonjun dường như chẳng có cần thứ gì khác.
Hệt như bao đôi yêu nhau, em và anh cũng nhiều lần suýt rời nhau bởi cãi vã, hiểu nhầm. Nhưng may thay, em đã kịp giữ anh lại, còn anh thì kịp hạ cái tôi của mình xuống để trở thành một nửa tròn vẹn nhất bên cạnh em.
Thực ra yêu nhau không khó, chỉ là con người cứ luôn đem lòng tự tôn của mình đặt lên quá cao, còn cao hơn cả cái nôi tình ái. Trách sao duyên phận lỡ làng, khi cái sai là từ mình mà ra?
Yeonjun hiểu Huening Kai quan trọng với mình như thế nào, anh bỏ cả gia đình, bỏ cả một sự nghiệp ổn định chỉ để được ở cùng một chỗ với em, vậy thì cớ gì chỉ một vài cái tôi đơn giản mà lại khiến anh đánh mất em được đây? Không, không đời nào Yeonjun để sự tức giận lấn át phần người trong mình như thế được.
Hạ cái tôi của bản thân xuống trước người mà mình yêu, ấy chẳng phải điều gì đáng xấu hổ, ngược lại còn sung sướng biết bao khi nhận ra cuối cùng ta cũng đã chạm vào được cái môi của tình. Anh biết điều đó nên luôn cưng em đến tận trời, mỗi lần âu yếm em đều nhẹ nhàng hết mức có thể, tựa như sợ hãi em sẽ tan biến khi mình chạm mạnh vài phần.
Huening Kai trong lòng Yeonjun, chính là một bảo bối quan trọng như thế.
-
Đêm nay trăng sáng tròn vành vạnh, Huening Kai nằm trên giường trong tình trạng chẳng chút mảnh vải che thân, mồ hôi em tuôn ướt đẫm cả vầng trán cao đẹp, mắt nhắm hờ, hai tay ôm chặt người phía trên, cong người đón nhận từng đợt va chạm ướt tình bên dưới. Yeonjun cúi người hôn xuống môi em, lân la dò tìm chiếc lưỡi mật ngọt, mút mát trọn vẹn những dư vị ấm đượm của tình nồng. Hông dưới luân động mạnh mẽ, dựa theo biểu cảm trên gương mặt em mà điều chỉnh tốc độ.
Hỡi ơi, ngay cả làm tình thì anh cũng chẳng muốn em đau đớn chút nào.
"Yeon.."
Em cào lên tấm lưng trần cũng thấm một tầng mồ hôi của anh, môi mấp máy rên rỉ mấy tiếng nhưng đều chỉ gọi tên anh không ngớt. Làm tình không đơn giản như giải quyết sinh lý hay duy trì nòi giống, làm tình là một hình thức hòa hợp về mặt thể xác, đặt con tim lên đầu, chứ không phải là dục vọng lên đầu.
Cần mẫn hôn lấy từng vị trí trên cơ thể em, để lại vài dấu đỏ giữa nước da trắng ngần, chẳng ai có thể đong được tình yêu anh dành cho em rốt cuộc là nhiều đến mức độ nào. Giữ lấy cái eo nhỏ, Yeonjun theo đà ngả về phía trước, đồng thời cũng cùng em đạt tới cao trào rồi gục vào người em thở dốc.
Anh thỏ thẻ ngay bên tai em, như một thói quen sau mỗi lần hoan ái: "Anh yêu em, Hyuka."
Em ôm lấy anh, vui vẻ đáp lại: "Em yêu anh, Yeon."
Thế là họ lại ôm nhau ngủ tới sáng.
-
Cuộc hôn nhân dẫu rằng chẳng được bậc cha mẹ chấp thuận, ngay cả xã hội cũng khe khắt không tác thành cho đôi trẻ, nhưng bằng tình yêu và sự thấu hiểu lẫn nhau, họ vẫn kiên trì dìu nhau đi từng bước một.
Yeonjun sẽ cố gắng về nhà sớm ăn cơm cùng em, sẽ cố gắng tạo cho em những bất ngờ nhỏ nhỏ vào ngày kỉ niệm, sẽ giữ vững thói quen nói yêu em vào mỗi tối trước khi đi ngủ và mỗi sáng sau khi thức dậy.
Còn em, em cũng sẽ cố gắng nâng cao tay nghề nấu nướng của mình, sẽ cố gắng vun vén cho tổ ấm nhỏ chỉ có riêng hai người, sẽ không thay đổi thói quen đáp lại lời yêu của anh bằng một nụ hôn nơi gò má.
Sẽ không, sẽ có không ai trong họ chịu khuất phục trước dư luận xã hội mà buông rời nhau.
Khi cả hai cùng nhau cố gắng, thì chẳng cần phải đi đâu xa dò tìm, hạnh phúc tự khắc đã ở trước nhà gõ cửa rồi, nhỉ?
-
Vào những năm tháng của tuổi xế chiều, Yeonjun vẫn như cũ, vẫn là bờ vai vững chắc cho Huening Kai của anh tựa vào. Có điều đôi mắt em giờ đây đã lụp xụp bởi thời gian, tầm nhìn không còn rõ ràng như ngày trước nữa. Dưới hiên nhà, bên ly trà ấm, anh khẽ hôn lên trán em, nắm tay em nhìn về mấy khóm hoa hướng dương ngoài sân: "Vợ này, em có biết điều hạnh phúc nhất của một đời người đó là gì không?"
Huening Kai chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa vặn Yeonjun cũng cúi xuống, không hẹn mà mỉm cười, cả hai cùng đáp: "Đó là có thể bên nhau tới già."
Thật vậy, Yeonjun và Huening Kai đã bên nhau tới già, đã có được điều hạnh phúc nhất của một đời người. Dẫu cho tay chân run rẩy, mắt kém chân đau, họ vẫn sẽ không ngừng dìu nhau đi về đích đến của chuyện tình mình, rồi lại tiếp tục dựa vào nhau thêm lần nữa sau khi rời khỏi thế gian trần tục.
Mong cho tương lai chúng ta sẽ được như họ, không cưỡng cầu vật chất, không cưỡng cầu danh vọng, chỉ xin sau mỗi ngày dài mệt mỏi, ta có một chỗ dựa để được tìm về an yên.
Nhân tiện, đã từng đọc được ở đâu đó một câu như thế này, gửi đến cậu, người đang đồng hành cùng Zelda trong suốt nhiều tháng ngày vừa qua: "Người ta đều chúc bạn một đời phồn hoa tựa gấm, tôi lại chỉ mong, khi nhàn rỗi bạn pha một tách trà ấm, cầm tay một người, hạnh phúc nửa đời sau."
Đều là những lời thật lòng, mình không chỉ nói suông đâu.
- End -
Thương tặng em bé disa_ddai
Cảm ơn em vì đã luôn ôm lấy Trà mỗi khi cuộc đời này quật Trà ngã quỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com