Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61: Thời thơ ấu

Vết thương trên người Phác Thái Hanh nhiều vô số kể, nhưng Mẫn Chính Quốc chỉ quan tâm tới vết thương này. Nguyên nhân dẫn tới vết thương này, Mẫn Chính Quốc cũng là người rõ ràng hơn ai hết.

Năm ấy Phác Thái Hanh vừa vào cung không lâu, Mẫn Chính Quốc không thích thư đồng suốt ngày đi theo mình này. Luôn muốn tới Càn Nguyên Cung tìm phụ hoàng, hoặc là chuồn tới Đông Cung tìm Hoàng huynh.

Hôm đó Mẫn Chính Quốc lại cắt đuôi Phác Thái Hanh còn chưa quen thuộc hoàn cảnh trong cung, tránh thoát thị vệ, tự mình lén lút ra ngoài. Không ngờ rằng lại gặp Nhị ca và Tam ca của mình trong Ngự Hoa Viên.

Mẫn Chính Quốc ở trong cung này không hổ danh chính là hoàng tử được sủng ái nhất. So với những hoàng tử do cung phi sinh ra, y là con của vợ cả, thân phận cao hơn bọn họ rất nhiều. Bên trên còn có anh ruột đảm đương vị trí Thái tử quan trọng, từ nhỏ tới lớn chỉ cần hưởng thụ chơi đùa.

Vừa không mấy thông minh, cũng không cố gắng học hành, mỗi ngày đều gây rắc rối khắp nơi. Cho dù như vậy, vẫn được phụ hoàng sủng ái. So với mấy thứ hoàng tử ngày ngày bị mẫu phi dặn dò, giáo dục, nhắc mãi việc phải cạnh tranh, phải cố gắng làm cho Hoàng thượng vui vẻ, thì Mẫn Chính Quốc giống như lớn lên ở trong hũ mật.

Đương nhiên, trong cung này, Mẫn Chính Quốc chắc chắn cũng không được những hoàng tử khác ưa thích.

Ngày đó Mẫn Chính Quốc giận dỗi ra ngoài, ngay lập tức bị Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử dẫn dắt trèo lên cây.

Sau khi lên lại tự nhiên không xuống được, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử cũng vui đùa chạy đi xa.

Nơi mà hai người kia dẫn hắn tới trèo cây, vốn đã vô cùng yên tĩnh. Dường như không có cung nhân hay thị vệ đi qua. Khi Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử rời khỏi, có lẽ còn nghĩ cách cầm chân không cho cung nhân tới chỗ này.

Bản thân Mẫn Chính Quốc cũng cảm thấy bị kẹt trên cây không xuống được thế này rất mất mặt, không muốn mở miệng kêu cứu.

Tóm lại ngày hôm đó y gần như kẹt trên cây cả nửa buổi chiều. Vì sợ ngã xuống cây, suốt một thời gian dài duy trì một động tác, toàn thân y đã bắt đầu đau nhức khó chịu, vừa mệt vừa đói. Nhìn mặt trời dần dần hạ xuống chân trời, trong lòng hắn bắt đầu nhớ tới mẫu thân.

Nhưng cung nhân xung quanh đều nói với y, mẫu hậu của y đang ngủ, hơn nữa sẽ không bao giờ tỉnh lại. Mỗi lần nghĩ tới đây, Mẫn Chính Quốc đều muốn khóc, nước mắt đã lưng tròng.

"Người ở đây làm gì?" Nước mắt ở hốc mắt Mẫn Chính Quốc vẫn chưa rơi xuống, dưới tàng cây đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc, "Điện hạ, tới giờ dùng cơm tối rồi. Đừng chơi nữa, quay về với thần đi."

Mẫn Chính Quốc nhìn thiếu niên đang đứng ở dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn mình, suy nghĩ một lát lại phản bác: "Không phải ta đang chơi!"

"Vậy sao?" Phác Thái Hanh gật đầu có lệ, "Vậy nếu như điện hạ bận xong rồi, thì quay lại với thần đi."

Giọng Phác Thái Hanh vẫn vừa lạnh nhạt lại vừa nghiêm túc như trước đây, cứng rắn chặn lại nỗi niềm thương cảm tưởng niệm mẫu hậu của Mẫn Chính Quốc.

Nhưng thấy thiếu niên là người đầu tiên nhìn thấy mình cũng không cười nhạo, còn dùng ngữ khí khi bình thường gọi hắn đọc sách nói câu "quay lại với thần đi". Mẫn Chính Quốc đột nhiên sinh ra một cảm giác tủi thân khác thường, cố gắng áp chế chua xót đột nhiên trào dâng ở đầu mũi, bĩu môi, không đáp lời.

Phác Thái Hanh cảm thấy kỳ quái đứng dưới gốc cây hỏi, "Điện hạ, sao người còn chưa xuống?"

Mẫn Chính Quốc ôm thân cây không nói lời nào.

"..." Một lúc lâu sau Phác Thái Hanh mới hiểu rõ nói: "Người không xuống được sao?"

Mẫn Chính Quốc đỏ mặt hét lớn: "Không phải! Ta chỉ là... chỉ là quên mất xuống thế nào, mà thôi!"

Phác Thái Hanh bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy có cần thần tới giúp người không?"

Mẫn Chính Quốc cẩn thận xoay xoay trên cành cây, "Nếu như ngươi đã nói như vậy, thì... thì bản điện hạ cho phép ngươi giúp ta một lần."

Phác Thái Hanh rất thức thời không phản bác gì nữa, vén vạt áo lên, nhẹ nhàng linh hoạt leo lên trên cây.

Phác Thái Hanh giẫm lên nhánh cây hơi thấp hơn của Mẫn Chính Quốc, vươn tay về phía hắn, "Qua đây đi, điện hạ, cẩn thận một chút."

Mẫn Chính Quốc do dự chốc lát rồi nhanh chóng cầm lấy bàn tay hướng tới của đối phương.

Cho tới bây giờ y vẫn còn nhớ rõ, lòng bàn tay vừa to vừa ấm áp lớn hơn tay mình của đối phương khi ấy. Thời điểm bàn tay ấy nắm lại tay mình, hắn đột nhiên có xúc động muốn khóc.

Chẳng qua khi đó y còn là Tứ điện hạ lo giữ thể diện, còn kiên cường hít mũi, không để nước mắt rơi xuống.

Nhưng Phác Thái Hanh đỡ lấy y còn chưa hoàn toàn đứng vững, đã nghe thấy tiếng hét chói tai của cung nhân vang lên ở đằng xa.

"Tổ tông của ta ơi, điện hạ...! Tại sao người lại ở trên đó?!"

Âm thanh vừa dứt, khóe mắt Mẫn Chính Quốc mơ hồ liếc thấy một đám cung nhân và thị về kéo tới đây.

Điều mà Mẫn Chính Quốc không muốn nhất lúc này chính là bị người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình. Trong lòng hoảng hốt, vội vàng kêu to với Phác Thái Hanh, "Đừng để bọn họ lại đây!"

Phác Thái Hanh vội vàng đứng vững lại ngăn cản nói: "Điện hạ, người đừng lộn xộn! Cẩn thận!"

Cành cây mà Mẫn Chính Quốc trèo lên, vốn cũng không phải là cành cây thô to, khiến cho sau khi Mẫn Chính Quốc trèo lên, cảm thấy không có chỗ nào đặt chân, cho nên mới không xuống được.

Lúc này hai người còn chưa đứng vững, lại bị Mẫn Chính Quốc lung lay, hai người lập tức ngã xuống.

Đoạn ký ức của Mẫn Chính Quốc về việc hai người đau đớn ngã xuống đất gần như là trống rỗng. Đến bây giờ hắn cũng chỉ nhớ, lúc ấy khi bản thân mình tỉnh táo lại, đã bị cung nhân và thị vệ vây quanh tầng tầng lớp lớp.

Trên người hơi có chút đau đớn, nhưng cũng không đáng lo ngại. Mẫn Chính Quốc muốn thử đứng dậy, nhưng không có sức lực gì nên lại ngồi xuống. Kết quả khi y ngồi xuống đất, nhận ra có gì đó không đúng. Y cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân đang ngồi trên người Phác Thái Hanh.

Khi đó Phác Thái Hanh cũng không còn dáng vẻ nghiêm túc, lãnh đạm như bình thường nữa. Búi tóc hơi rối, trên mặt bị cào vài dấu đỏ, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt có chút đau đớn.

Tầm mắt Mẫn Chính Quốc di chuyển, nhìn thấy cánh tay trái của Phác Thái Hanh ban nãy còn cầm tay mình, giờ đây đã bị máu tươi nhiễm đỏ.

Ống tay áo bị rách một đoạn dài, miễn cưỡng treo trên cánh tay. Miệng vết thương có máu thịt mơ hồ, chỉ có thể thoáng nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn ấy.

Mẫn Chính Quốc bị dọa khóc lớn ngay tại chỗ, cuối cùng vẫn là Phụ hoàng và Hoàng huynh nghe tin vội vàng tới, mang hai người đi.

Việc ngoài ý muốn đấy, thiếu chút nữa đã làm cánh tay trái Phác Thái Hanh bị phế bỏ. May là miệng vết thương được kịp thời khâu lại, trong cung lại có rất nhiều thuốc dưỡng thương, mới làm cho Phác Thái Hanh chậm rãi điều dưỡng hồi phục vết thương.

Phác Thái Hanh dưỡng thương mất khoảng chừng ba tháng.

Ba tháng ấy, Mẫn Chính Quốc cũng không để Phác Thái Hanh xuất cung, bản thân hắn ngày nào cũng tới trông coi Phác Thái Hanh. Cũng chính trong khoảng thời gian ba tháng ấy, Mẫn Chính Quốc quen được Phác Thái Hanh lúc nào cũng nghiêm mặt nhưng kỳ thực lại rất dịu dàng, cũng sẽ bao dung đủ loại tính khí thất thường của hắn. Đến mức y rất yêu quý thư đồng này, đi đâu cũng phải mang theo.

Nhưng điều làm cho Mẫn Chính Quốc không ngờ tới chính là, đúng vào ngày Phác Thái Hanh vừa khỏe. Phụ hoàng và huynh trưởng lại mang theo những thị vệ liên quan tới đây, lấy lí do Phác Thái Hanh bảo vệ chủ nhân không chu toàn, đánh Phác Thái Hanh một trận.

Lúc ấy Mẫn Chính Quốc vô cùng lo lắng, sống chết ngăn không cho, vừa khóc vừa ầm ĩ, thậm chí còn to gan lớn mật đạp phụ hoàng của mình một cái.

Nhưng thái độ của phụ hoàng và huynh trưởng vẫn kiên quyết như cũ, y bị cung nhân kéo sang một bên, vừa khóc lóc, vừa trơ mắt nhìn Phác Thái Hanh bị đánh trước mặt mình.

Mà lần ấy, lại làm cho Mẫn Chính Quốc trước giờ chưa từng phiền não, lo lắng bắt đầu học được cách trưởng thành.

Những lời nói mà phụ hoàng và huynh trưởng nói với hắn, cho tới bây giờ Mẫn Chính Quốc cũng nhớ từng chữ không quên.

Y vẫn còn nhớ rõ ánh mắt mà phụ hoàng nhìn mình khi ấy, đặc biệt phức tạp khó hiểu. Hoàng huynh còn vuốt cái đầu còn đang tức giận của y, thấp giọng nói:

"Tiểu Ngữ, từ hôm nay trở đi, đệ phải hiểu. Đệ là đích hoàng tử của Đại Uyên, không phải là thiếu gia của một gia đình bình thường. Nhất cử nhất động của đệ có thể làm liên lụy tới hành vi cử chỉ của vô số người, thậm chí là cả tính mạng. Về sau nói năng làm việc, đệ nhất định phải suy nghĩ kỹ càng. Bởi vì có thể chỉ vì một câu nói của đệ thôi, có thể mang lại hậu quả không thể lường được cho tất cả những người thân yêu bên cạnh đệ."

Bây giờ nhớ lại, Phụ hoàng và Huynh trưởng đâu có thật sự trách tội Phác Thái Hanh. Không nói tới thân phận thế tử của Trấn Quốc Công, đơn giản chỉ ở điểm cứu hắn thôi, đáng lẽ ra phải thưởng mới đúng.

Thị vệ thi hành cũng chỉ làm ra dáng thôi. Sự thật chứng minh lần đó Phác Thái Hanh cũng chỉ bị thương ngoài da một chút, hai ba ngày sau đã chẳng còn lưu lại chút dấu vết nào.

Phụ hoàng và Hoàng huynh chẳng qua chỉ dùng phương thức này, để làm cho y nhận thức sâu sắc một đạo lý mà trước giờ y chưa từng biết. Có lẽ vì chuyện trèo cây kia đã thực sự dọa tới Phụ hoàng và Huynh trưởng nên bọn họ mới cứng rắn, dùng biên pháp kiên quyết như vậy, nhưng cũng là phương thức có hiệu quả nhất để cho hắn trưởng thành.

Từ đó trở đi, Mẫn Chính Quốc quả thật cũng dần dần thay đổi.

Tuy rằng bên ngoài vẫn là Tứ hoàng tử không tim không phổi. Nhưng hành vi việc làm âm thầm lại thường xuyên học tập Thái tử hoàng huynh của mình.

Mấy trò vặt mà các thứ hoàng tử khác đùa cợt hắn, gần như chưa bao giờ thành công, thường thường còn bị hắn cáo trạng với thái phó và Hoàng thượng mà không để lại một dấu vết.

Dần dần, Mẫn Chính Quốc cũng không cần Hoàng đế và Thái tử thường xuyên trông chừng y nữa, vẫn tung hoành trong cung này như cũ. Cũng chưa từng xuất hiện cảnh lúng túng cần Phác Thái Hanh xuất hiện cứu y.

Mà Phác Thái Hanh, sau hai năm làm bạn với y, cũng theo chân Trấn Quốc Công rời khỏi Kinh Thành, tới đóng quân ở Thông Châu.

Phác Thái Hanh vừa mới rời đi, Mẫn Chính Quốc quả thật vô cùng không nỡ, khi bản thân chỉ có một mình, còn khóc trộm vài lần.

Nhưng theo thời gian dần trôi, hồi ức của trẻ con cũng dần bị thời gian vùi lấp.

Mấy năm trước, Mẫn Chính Quốc ngẫu nhiên cũng nhớ tới thiếu niên ổn trọng, thành thục đã từng làm thư đồng cho mình. Nhưng từ khi phụ hoàng băng hà, hoàng huynh kế vị. Thân thích trong ngoài triều vượt quyền nghiêm trọng, hoàng huynh cũng bắt đầu kiêng kị Phác gia.

Mẫn Chính Quốc lại càng không dám tùy tiện liên hệ Phác Thái Hanh trong tình huống như vậy. Cho dù bản thân mình có phải là một vương gia nhàn tản không có quyền lực hay không, cho dù Phác gia có một lòng trung thành hay không. Một khi nhắc tới quyền thế, rất nhiều chuyện căn bản không thể nói rõ được.

Cái tên Phác Thái Hanh này, gần như dần dần biến mất trong thế giới của Mẫn Chính Quốc.

Cho tới khi nhận được ý chỉ bí mật của Hoàng huynh, hắn âm thầm tới Thông Châu, lại gặp lại người bạn chơi cùng mà mình ỷ lại nhất này.

Cách xa hơn mười năm, hình dáng người thiếu niên trong trí nhớ đã dần mơ hồ, trở thành người thanh niên anh tuấn kiên cường, cưỡi ngựa lớn xuất hiện trước mặt y. Trong nháy mắt, Mẫn Chính Quốc mới phát hiện ra rất nhiều chuyện, bản thân y không hề quên di.

Tuy rằng Phác Thái Hanh khi đó mang theo tiểu đội tuần tra tới đón y, nhìn thấy y lại vô cùng xa lạ. Nhưng kỳ quái là, nhất cử nhất động của Phác Thái Hanh đều có thể làm cho Mẫn Chính Quốc liên tiếp nhớ lại đoạn trí nhớ đã phai màu kia.

Kỳ thực trước khi tới Thông Châu, quan hệ của Mẫn Doãn Kì và Phác Thái Hanh cũng chỉ đơn giản là hồi ức về thời thơ ấu đơn thuần đẹp đẽ.

Nhưng mấy tháng ở chung ngoài biên quan, Mẫn Chính Quốc mang theo tâm thái tò mò quan sát bạn chơi cùng ngày xưa, chú ý tới Phác Thái Hanh nhiều hơn. Nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, y đắm chìm vào tư thế oai hùng của tướng quân thanh niên mỗi ngày thao diễn tập binh, đẫm máu sa trường.

Thiếu niên ấm áp ổn trọng trong trí nhớ thơ ấu, cùng với tướng quân nghiêm túc lạnh lùng hiện tại dần dần hợp lại với nhau, hóa thành nhất thể. Cuối cùng đá văng cánh cửa trái tim Mẫn Chính Quốc, một lần nữa cắm rễ sinh trưởng ở bên trong. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, tình cảm ấy mọc cành lá xum xuê, lấp đầy mỗi khẽ hở trái tim hắn.

Mẫn Chính Quốc nhìn người đàn ông yên tâm ngủ say trước mắt mình, rút đi vẻ lạnh nhạt ngày thường, có vẻ vô cùng yên lặng và bình thản.

Mẫn Chính Quốc dùng ánh mắt miêu tả kỹ càng khuôn mặt thả lòng cùng với khóe môi mím chặt của Phác Thái Hanh, thậm chí cả lông mi khẽ run theo hô hấp. Càng nhìn, Mẫn Chính Quốc càng hận không thể lập tức chiễm giữ lấy người này. Đánh dấu người này, công bố khắp thiên hạ.

Chẳng qua nguyện vọng cùng với sự thật dù sao cũng có khoảng cách, đặc biệt là khi tận mắt nhìn thấy phong thái Tu La của Phác Thái Hanh ở trên chiến trường, Mẫn Chính Quốc sẽ không ngốc tới mức dùng mánh khóe với Phác Thái Hanh.

Kỳ thực trực tiếp tới tìm hoàng huynh ban hôn, cũng là một cách không tồi. Nhưng sau khi Mẫn Chính Quốc nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nỡ.

Y cúi đầu hôn thật mạnh lên má đối phương, Mẫn Chính Quốc áp chế dục niệm trong lòng bình, tự lầm bầm nhỏ giọng nói: "Cứ thả ngươi vài ngày trước đã, dù sao cũng có biện pháp bắt ngươi lại, để ngươi tự gật đầu đồng ý."

Dừng một chút, y vẫn có chút không cam tâm sờ sờ mó mó trên người Phác Thái Hanh. Cuối cùng dứt khoát cởi áo ngoài của mình ra, cũng cởi bỏ vạt áo của Phác Thái Hanh ra, sờ loạn trung ý màu trăng chỉnh tề bên trong. Thậm chí hai tay cũng luồn qua khe hở vạt áo sờ vào bên trong, cảm thụ da thịt săn chắc và cứng rắn của đối phương.

Mãi cho tới cuối cùng suýt không thể khống chế được, y mới cưỡng chế thu tay mình lại. Có chút oán hận cúi người áp lên Phác Thái Hanh, dùng tay chân ôm chặt người vào trong lòng.

Mẫn Chính Quốc vừa cọ cọ cổ của Phác Thái Hanh, vừa nhắm hai mắt lại.

Bây giờ mà đi ngủ hình như có hơi sớm? Nhưng mà thôi bỏ đi, ai bảo cô sủng hắn chứ, gắng gượng mà ngủ cùng hắn vậy....

Đế hậu đại hôn bãi triều bảy ngày, nhưng Mẫn Doãn Kì luôn cảm thấy bản thân mình còn chưa được nghỉ ngơi hưởng lạc tử tế, bảy ngày đã qua rồi.

Ngày cuối cùng được nghỉ không lên triều. Sáng sớm, Mẫn Doãn Kì đã thở dài, cùng Phác Trí Mân ra khỏi Phượng Dương Cung, đi tới Từ An Cung. Hôm nay, đúng là ngày mà Hoàng đế mang theo Hoàng hậu tới bái kiến Thái hậu.

Tân hậu muốn tới thỉnh an Thái hậu, ngày giờ chắc chắn là hai bên đã hẹn trước rồi. Đợi khi Mẫn Doãn Kì và Phác Trí Mân tới Từ An Cung, Thái hậu đã đang chờ.

Nhận lấy chén trà mà Phác Trí Mân đưa qua, Thái hậu khẽ nhấp một ngụm, "Đứng dậy đi."

Thái độ đương nhiên không thân thiết, nhưng ít nhất cũng không làm khó dễ.

Phác Trí Mân cười cười, đứng thẳng người dậy, quay lại ngồi bên cạnh Hoàng đế.

Thái hậu nhìn thấy y khẳng định sẽ phiền chán trong lòng, y cũng sẽ không xông tới tự tìm mất mặt.

Thái hậu không nói gì với Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng không buồn hé răng, Mẫn Doãn Kì bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là hắn tới giảng hòa.

Nhìn trái nhìn phải, gượng gạo tìm được một đề tài để nói: "Hai người bên cạnh mẫu hậu trông lạ quá, sao trước đây trẫm chưa từng thấy?"

Thái hậu vừa nghe thấy lời này, biểu tình cứng rắn mềm xuống một chút, có thâm ý liếc nhìn Phác Trí Mân một cái rồi cười nói: "Đương nhiên là ngươi chưa từng nhìn thấy rồi, đây chính là Tô chiêu nghi và Tiêu chiêu nghi vừa mới tiến cung."

Nữ tử đứng ở bên người Thái hậu cũng lập tức hơi cúi người về phía Mẫn Doãn Kì và Phác Trí Mân.

"Bái kiến Hoàng thượng, bệ hạ thánh an. Bái kiến Hoàng hậu, điện hạ kim an."

Lúc này Mẫn Doãn Kì mới cười nói, "Ai, mẫu hậu không nói, trẫm đều sắp quên rồi."

"Mấy ngày nay Diệc Dao ở Hoa Cảnh Điện tự suy ngẫm, bên cạnh ai gia cũng không có người hầu hạ, nên cho hai nàng tới đây." Thái hậu vừa nói, vừa vỗ vỗ mu bàn tay của Tô Chiêu Nghi, "Hai đứa nhỏ này rất thông minh, ai gia vừa nhìn đã thích."

Mẫn Doãn Kì nghe xong, dừng một lát, "Đã lâu như vậy rồi, buổi chiều hậu phi cũng phải tới thỉnh an Hoàng hậu. Vậy thì... bỏ lệnh cấm túc Tiêu quý phi đi."

"Như thế... cũng tốt." Nghe xong câu này của Mẫn Doãn Kì, mấy ngày rồi Thái hậu cũng coi như cười lên. Không khí trong điện cũng thật sự dịu đi không ít.

Thái hậu lại chủ động kéo Mẫn Doãn Kì nói chuyện phiếm một lát, sau đó Mẫn Doãn Kì mới dẫn theo Phác Trí Mân cáo từ.

Trước khi đi, lại nhìn thoáng qua hai chiêu nghi nhu thuận đứng ở bên người Thái hậu, giống như vô tình khen Tiêu Nguyệt Kỳ một câu, "Tiêu chiêu nghi thật mộc mạc."

Tiêu chiêu nghi có chút mừng rỡ ngạc nhiên nhìn Mẫn Doãn Kì, nhưng cuối cùng lại chỉ hơi hành lễ với hắn. Rõ ràng có chút ngượng ngùng mà hiểu quy củ.

Mẫn Doãn Kì không phản ứng gì nhiều, thoạt nhìn chỉ là thuận miệng nói một câu, liền trực tiếp đi cùng với Phác Trí Mân.

Hai người ngồi trên ngự liễn, Phác Trí Mân vẫn có chút kỳ quái, "Xem ra dáng vẻ Thái hậu cũng không giống như là vứt bỏ Tiêu quý phi, vậy thì gọi ba vị chiêu nghi kia tới làm gì?"

Mẫn Doãn Kì nắm bàn tay y, thờ ơ trả lời: "Tiêu quý phi chính là tâm huyết hơn mười năm của Tiêu thái hậu và Tiêu gia, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được. Còn về ba chiêu nghi kia, cho dù là gọi tới làm gì, đều tùy bà ta thôi. Dù sao cũng không cần ngươi phải phiền lòng, tự nhiên sẽ có người đi xử lý."

Đại lễ sắc phong cũng tiến hành xong, Tiêu quý phi có được thả ra cũng chẳng sao cả. Nếu như nàng có thể làm ầm ĩ, ngược lại chính là chuyện tốt.

Phác Trí Mân nghĩ nghĩ cũng cười nói: "Cũng phải. Cũng không biết lần này Tiêu quý phi ra phát hiện ra Thái hậu tự tìm cho bệ hạ ba người đẹp, sẽ nghĩ như thế nào."

Mẫn Doãn Kì không nói gì, ghé vào bên tai Phác Trí Mân, thấp giọng nói: "Trẫm cũng không có nhiều người đẹp, Hoàng hậu cũng không nên suy nghĩ nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com