11. Một lần thất hẹn với Seoul
Đêm nay là đêm cuối cùng ở Daegu rồi, Jihoon vừa thu dọn vật dụng cá nhân vào vali, vừa nhìn quanh căn phòng mình gắn bó một năm nay. Mọi người trong đội ai cũng mang tâm trạng vui vẻ hồi hộp, có người gọi điện thoại với gia đình, hứa ngày mai sẽ về thật sớm, có người tranh thủ cầm điện thoại đi xung quanh chụp vài pose hình, lưu lại cho mình thật nhiều kỷ niệm.
Jihoon vẫn còn nhớ như in buổi chiều hôm đó, anh đang ngồi gõ dở mấy dòng code cho kịp deadline mà sếp đưa xuống thì nhận được điện thoại của bệnh viện, báo tin Guanlin bị ngất trong lúc làm nhiệm vụ rồi bảo gia đình đừng lo. Thà là không biết gì hết, một khi đã biết thì không lo kiểu gì đây? Guanlin hơn nửa tháng không về nhà, những ngày gần đây còn không thấy liên lạc, giờ lại kiệt sức một thân một mình ở bệnh viện.
Anh nhớ khi ấy mình còn không kịp shut down máy tính, quên cả điện thoại và bóp tiền, chỉ kịp vơ vội chiếc áo khoác mỏng rồi lao đến bệnh viện giữa thời tiết mười mấy độ.
Đêm hôm đó, lúc ở phòng cách ly, Guanlin âm thầm đến tạm biệt anh để đến Daegu một mình. Lúc cậu cách một lớp khẩu trang hôn lên trán Jihoon, anh không biết mình đã dùng bao nhiêu sức lực để cố không khóc, cố không bật dậy giữ chặt người đó lại, xin cậu đừng đi.
Ấy vậy mà chớp mắt đã một năm rồi.
Đang miên man trong dòng hồi ức thì một bóng áo bảo hộ xanh từ cửa bước vào, mang theo dự cảm không lành.
"Các bạn ở đội tình nguyện Seoul, tôi có một chuyện muốn nói với các bạn."
"Chuyện gì bác sĩ cứ nói đi ạ."
"Hiện trong đội ngũ bác sĩ của chúng tôi đã có người dương tính với virus Corona, các bạn hiện đang thuộc diện F2, riêng cậu Park Jihoon là F1, chúng tôi buộc phải cách ly xét nghiệm toàn bộ các bạn trong vài ngày tới. Thật tiếc nhưng mong các bạn hợp tác với bệnh viện."
"Là tôi?" - Jihoon không tin vào tai mình, anh bước xuống giường, đến gần vị bác sĩ kia, hỏi lại một lần nữa với hy vọng là mình nghe nhầm, hoặc là ở đây có thêm một Park Jihoon nào khác.
Không phải anh sợ mình là F1, anh sợ nếu mình là F1, điều này đồng nghĩa anh từng tiếp xúc gần với F0, lại là một bác sĩ, ngoài Guanlin ra thì còn ai?
"Đúng. Là cậu."
"Bác sĩ, F0... có phải là... "
Jihoon không cách nào hỏi tiếp, anh cảm giác miệng mình lúc này không còn là của mình nữa.
Vị bác sĩ e dè gật đầu, như bổ từng nhát đao vào lồng ngực Jihoon.
"Phải, bác sĩ Lai dương tính lần 1 rồi. Nhưng cậu đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ cố hết sức chữa khỏi cho cậu ấy."
Lại bảo anh đừng lo, Jihoon không cảm thấy lo nữa, anh chỉ gần như phát điên lên, vụt chạy xuống khu vực bệnh viện. Ngoài khu vực cách ly, bảo vệ giữ chặt anh lại, anh biết mình đang rất không phải, đang rất nháo, rất làm phiền người khác, nhưng bảo anh ngồi im một chỗ không lo lắng anh thật lòng không làm nổi.
"Cậu Jihoon, bình tĩnh lại."
Bác sĩ Kwon Chaejin vội vàng đi ra từ khu cách ly, hai tay nắm chặt bả vai anh.
"Cậu tin tôi chứ hả? Bây giờ nghe tôi, đi xét nghiệm trước, sau đó mặc trang phục bảo hộ cẩn thận rồi quay lại đây. Guanlin sẽ không sao, tôi lấy danh dự mình hứa với cậu, được không?"
Jihoon ngoan ngoãn gật đầu, anh nghĩ lại nếu cứ nháo lên đòi xông vào trong như vậy thì thật không ra gì, càng không giúp được gì, Guanlin bị bệnh là điều không ai muốn. Dù sao anh cũng đã ba mươi tuổi, không còn nhỏ nhắn để gây sự vô cớ với người khác.
"Cậu Jihoon ra ngoài nghỉ ngơi rồi ăn sáng đi."
Bác sĩ Kwon vỗ vỗ bàn tay lên vai anh, đây cũng là cách cô hay trấn an Guanlin lúc cậu gặp chuyện gì khó khăn. Guanlin sốt cao vẫn còn nằm mê man trên giường, cổ tay còn cắm kim truyền dịch, rất may tình trạng vẫn tốt nên không phải thở bằng máy. Jihoon đã ngồi bên ngoài, cách một tấm kính nhìn vào trong cả đêm.
"Em không đói, cũng không mệt."
"Hai người đó, đúng là cứng đầu như nhau mà. Cậu phải giữ sức khỏe thì mới lo cho Guanlin được. Guanlin còn trẻ, khoa Y cũng rèn cho cậu ấy thể lực tốt, lại có thêm cậu ở cạnh động viên, chắc chắn sẽ mau chóng khỏi bệnh thôi, tôi nói đúng chứ?"
"Vâng."
"Đi khử trùng rồi đến căn tin phòng ăn của bác sĩ nhé, chị có chừa một phần cho cậu, ăn cho hết không được bỏ thừa đâu đó."
"Bác sĩ Kwon, cả..."
"Gọi tôi Chaejin được rồi."
"Chị Chaejin, cảm ơn chị thật nhiều."
Sau vài lần xét nghiệm, tất cả mọi người trong đội tình nguyện đều âm tính với virus nên đã cùng các bác sĩ trở về Seoul, riêng Jihoon và Chaejin vẫn ở lại chờ Guanlin khỏi bệnh rồi về sau. Lại thất hẹn thêm một lần nữa rồi!
Những ngày này, anh lại trở thành y tá bất đắc dĩ, đi theo phụ giúp lặt vặt cho các bác sĩ ở đây. Guanlin cũng khỏe hơn vài ngày trước một chút, không còn mê man nằm trên giường nữa, cậu có thể tự chăm sóc cá nhân, thỉnh thoảng còn ngồi bên trong làm mặt ngốc chọc Jihoon cười nữa.
"Jihoon, cậu đến phòng trưởng khoa lấy giúp tôi mấy kết quả xét nghiệm nhé."
Không chỉ Chaejin và Jihoon, Choi In Seung cũng ở lại, cậu nói muốn ở lại bầu bạn với Jihoon cho anh bớt cô đơn.
Jihoon bên ngoài cửa sổ bằng kính, dùng khẩu hình nói với Guanlin "anh đi đây một chút" rồi nhanh chóng chạy đi. Anh biết Guanlin không thích mình tiếp xúc nhiều với In Seung nên cố không để cậu nhìn thấy.
"Cậu uống đi."
In Seung đưa Jihoon một cốc amerino ấm rồi ngồi xuống cạnh anh trên phần trống còn lại của ghế đá, đang là giờ nghỉ trưa.
"Cậu mệt không?"
"Có một chút, nhưng một năm qua tôi cũng đã làm quen được rồi."
"Cậu có dự định ngày đầu tiên hết dịch, cậu sẽ làm gì không?"
"Tôi sẽ đến Đài Loan."
Đây là câu hỏi mấy tháng trước Guanlin đã hỏi anh, sau cái lúc anh bị đâm khoảng một tháng. Lúc đó Guanlin hỏi bất chợt quá, anh chẳng nghĩ ra được mong muốn gì, nhưng sau ngày hôm đó, anh tự nhắc mình phải luôn ghi nhớ điều này trong lòng.
"Cậu muốn đi du lịch sao?"
"Không, tôi muốn đăng ký kết hôn với Guanlin."
Jihoon nói xong liền có chút ngượng, nhưng anh cảm thấy hài lòng.
"Ngưỡng mộ hai người thật, hai người làm tôi ganh tỵ đó."
"Cậu vẫn chưa có người yêu à?"
"Vẫn chưa, người tôi thích không thích tôi."
"Ồ tiếc quá. Chúc cậu In Seung mau tìm được người phù hợp với mình nhé."
"Cảm ơn cậu."
"Nhưng mà nè, tôi có thể hỏi cậu chuyện này không? Chuyện của cậu và Guanlin. Tôi có hỏi em ấy nhưng em ấy không muốn nói. Tôi quý cậu như một người bạn, nên thật sự khi nhìn cậu và Guanlin không thích nhau tôi thấy hơi khó chịu."
"Chỉ có Guanlin không thích tôi thôi, tôi thì vẫn bình thường mà. Chuyện kể ra cũng dài dòng lắm, nhưng nếu cậu muốn biết thì tôi sẽ kể vậy."
Choi In Seung đưa cốc cà phê lên miệng, uống một ngụm lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com