Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

.:. 6. Để lại ở mùa thu. (End)

.:.

Sài Gòn có cái tiết trời lạ lắm, cứ đang nắng rồi mưa rào một lượt xong nắng kéo đến phủ khắp ngõ ngách lớn nhỏ Han Wangho rảo bước đi ngang.

Nhớ hồi đó (cụ thể là bốn ngày trước), em còn được trai trẻ đón đưa đưa đón. Park Dohyeon có hình tượng được sách vở hay tả là "Nam tử hán, đại trượng phu.", người nọ không đến mức đầu đội trời, chân đạp đất, nhưng trời đất của Han Wangho mấy tháng qua đều do người ta gánh cả.

Thế, người là nhớ trượng phu, ngày mưa phùn phơ phất cầm cây dù bảy màu người ta để lại đi bộ tan làm.

Han Wangho thơ thẩn nhìn khoảng không trước mặt, vài hạt ngọc trời lạc đường đáp lên vai em ươn ướt như cái lồng ngực trống không của em đang rỉ máu. Khóc đúng một hôm với Son Siwoo, não trái buộc Han Wangho thôi không khóc nữa.

Han Wangho là lụy Park Dohyeon lắm mới khóc, chứ cỡ hồi (chia tay) tình đầu tình khờ dại với Lee Sanghyeok, ngày tuyết rơi lạnh cóng em chỉ biết cười rồi book vé đến Việt Nam.

Lee Sanghyeok cũng nam tử hán, cũng đại trượng phu, cực kì thân sĩ đến tiễn đàn em đến miền đất mới, cơ mà so với trái tim bị lệch vị vài tia dao động không nên với hậu bối họ Han , Lee Sanghyeok xem trọng cái ghế chủ tịch tập đoàn họ Lee hơn nhiều.

.

.

"Bé cưng ơi, sao giờ mới về? Mưa rồi sao không về cùng xe với giảng viên Son? Có lạnh không? Anh đã dặn ngày mưa chịu khó bắt xe đỡ mấy buổi anh không ở đây, dỗi anh xong cái đi bộ về thế hở?"

Mưa nặng hạt hơn hoặc do cây dù bảy màu rơi bộp xuống vũng nước trước nhà, Han Wangho bị cây sào mét tám bổ nhào vào, nhấc bổng lên rồi vác vô nhà, hoàn toàn không kịp phản ứng phản xạ gì nhiều.

Người nọ bế em đặt lên sô pha, bận rộn trước sau tìm khăn lau tóc, tìm quần áo khô, sọt đồ đầy ắp với sào đồ ngoài ban công được kéo vào nhà làm em hơi lơ đễnh.

Nam mô a di đà phật, em đang nằm mơ hay uống thuốc ngủ quá liều?

Có cô chú anh chị hồn ma nào lỡ biết tới khía cạnh yếu lòng của Han Wangho cũng đừng dọa em như thế, thà biến ra đúng dạng đúng hình em còn đỡ sợ.

"Bé cưng..."

"Bé cưng ơi, đừng làm anh sợ."

Park Dohyeon do ai đó biến thành ôm em vào lòng, và tất cả những gì giảng viên Han nghĩ tới và làm giây tiếp theo là chẳng phân thật giả mà vùi cả người vào lòng người cao hơn.

Hình như em khóc, hình như em được cô chú anh chị âm hồn nào đó dỗ dành, Han Wangho từ tận đáy lòng vô cùng biết ơn, em xin hứa đúng ngày mỗi tháng sẽ cúng dường đầy đủ.

Vì em thật sự nhớ Park Dohyeon đến sắp hoá điên thật không đùa.

"..."

"Lạnh ngắt luôn, Sốt rồi ? Wangho nhìn anh xem, Wangho thấy trong người sao, bé cưng ngồi đây anh lấy đồ mình đi bệnh viện mới được." - Park Dohyeon "giả" trước mặt áp trán mình lên trán Han Wangho, tròng mắt em vẫn chưa lấy lại tiêu cự. - " May mà chưa sốt."

"Không đi bệnh viện mà..." - Han Wangho rơi nước mắt dữ hơn khi người ta bế bổng mình hướng về phía cửa, sau khi Park Dohyeon bao em trong cái áo khoác dày. -"Ở bệnh viện có nhiều cô chú ma dữ lắm, bạn chưa chắc được vô đâu."

"... Hở?"

"Trong ấy nghe kể toàn thứ dữ thôi, bạn vào đó có khi bị ăn hiếp mất."

"..."

.

.

.

Trai trẻ của Han Wangho về nhà bốn ngày, Han Wangho tự động phiên dịch thành chia ly cách biệt.

"Không có biết mà ..."

Nam tử hán đại trượng phu nhưng đã dỗi đã giận thì cũng như bao phàm nhân ngoài kia, khác ở chỗ có ai dỗi nhau mà ôm cứng eo tròn mềm mềm ngấn mỡ của đối tượng giận hờn rồi dụi đầu hôn cổ thơm thơm đâu.

"Anh không biết Dohyeonssi sẽ quay lại..."

Mưa Sài Gòn đến nhanh đi nhanh, người là thấy lồng ngực chật chội không hô hấp được, hơi thở nóng hổi lượn quanh xương quai xanh nhạy cảm, môi ai hôn khẽ, thành kính và đong đầy. Nhưng dỗi thì vẫn dỗi lắm thay.

"Còn xưng anh nữa, anh phải cuốn gói về Hàn cho đúng ý bé cưng mới đúng."

"Có đâu mà, bé có đuổi anh đâu."

Nhân tình nhân ngãi chướng tai gai mắt, Son Siwoo cầm ô đứng trước hiên nhà, nhìn hai đứa khờ cứ anh anh bé bé mà thấy lòng tốt mua gà tẩm mật ong sang an ủi người nào đó thất tình của mình đặt không đúng chỗ.

Mùa đông, mùa yêu đương đồ đó, nhưng mắc gì không vào nhà dỗ dành nhau giãi bày tâm sự?

"Ý là chướng mắt thật sự á!" - Son Siwoo xéo sắc nói to, máng túi gà lên cổng rào, chẳng muốn vào nhà nhìn hai đứa ngốc xà nẹo với nhau, chậc một tiếng rõ lớn khi Han Wangho nháy mắt ra hiệu thằng bạn thân biến lẹ dùm để còn dỗ nhân tình nhân ngãi.

.

.

Đầu đuôi ngọn ngành tóm gọn trong câu ông nói gà bà nghĩ vịt, Park Dohyeon dặn em ở một mình phải tự biết chăm sóc bản thân, em liền cho rằng à thì chia tay chia chân rồi đấy.

"Wangho ơi, anh biết là hơi sớm, cũng hơi khó cho Wangho." - Park Dohyeon cắm điện bật máy sấy, nhẹ tay làm khô cái đầu xù xù của người ngồi trong lòng.

"Ừm, anh nói đi ."

"Wangho đồng ý cưới anh có được không?"

"..."

Mèo con đang được sấy tóc cho, thoải mái đến sắp lim dim ngủ bị mấy lời đột ngột làm cho tỉnh. Han Wangho hơi xoay đầu nhìn trai trẻ mặt nghiêm túc tay vẫn làm việc với từng lọn tóc hơi dài vì lâu chưa cắt của em, chuẩn bị nói mấy lời kinh thiên động địa.

"Anh biết Wangho chưa chịu làm bạn trai của anh, nên là cưới rồi anh vẫn sẽ dốc sức theo đuổi tiếp."

Đỉnh đầu được hôn lên, Park Dohyeon mười tám tuổi mười tháng, cầm sợi tơ tình quấn từng vòng từng vòng quanh trái tim nhiều vết nứt của Han Wangho, buộc chặt.

"Nhưng lỡ như...'

Lỡ như Wangho vẫn không thấy yên tâm, chỉ cần Park Dohyeon lơ là đôi ba khắc, em sẽ tan vỡ rồi ướt nhòe mi, thì em ơi Park Dohyeon sẽ đau lòng không chịu được.

"Lỡ như Wangho cần một tấm chồng, có thể che mưa che gió, bất kì lúc nào Wangho gọi cũng sẵn sàng bỏ hết công việc học hành để về với Wangho." - Park Dohyeon nói, và Park Dohyeon làm. Park Dohyeon nam tử hán đại trượng phu, dám khẳng định với em nói được làm được.

"Anh thấy mình có đủ năng lực và tự tin apply vào vị trí này, giảng viên Han có cần không?"

.

.

Mùa là mùa yêu, chó mèo nhà cô hàng xóm rúc vào nhau ngủ say quên trời đất, thế, nên khi hoa trong vườn nở rộ và đôi nhân tình bên kia rào trao nhau môi hôn, em mèo nhỏ vì bận ấp trong lòng cún bự ngủ say nên chẳng biết để sang rình.

Han Wangho câu lấy cổ người ta, mặc cho môi lưỡi trúc trắc tìm nhau và buồng phổi kêu gào đòi dưỡng khí, em hôn như thể tình đầu rực rỡ, em yêu Park Dohyeon - ngay lúc này, như thể trái tim em vẫn vẹn nguyên.

"Nhé? cuối năm mình sang nước X đăng kí kết hôn."

"Không cưới mà." - Nũng nịu chối từ dù Han Wangho biết nếu người ta hôm nào đó mang ra đôi nhẫn, em chẳng thể nói không mà còn hân hoan xoè tay cho người nọ đeo vào.

Em mèo giật mình tỉnh giấc giữa cơn mơ về bạn cá khô to bự, nhà hàng xóm mấy giờ rồi còn đòi cưới đòi xin, anh bồ của anh xinh trai hai tay bế mông mềm đặt lên bệ cửa sổ rồi là bắt nạt cần cổ trắng ngần, anh xinh trai hình như oan ức lắm, cứ ỏn ẻn bảo không.

"Cưới đi, cưới anh rồi thì không sợ chia tay. Anh viết di chúc, lỡ anh có đòi chia tay Wangho, tài sản của anh chuyển sang tên Wangho hết, lỡ anh nặng lời thì Wangho tống anh vào nhà đá luôn có được không?"

"Di chúc cái gì điên hở?"

Anh xinh trai nhưng gu người yêu trái gió trở trời dữ thiệt, chưa yêu nhau đã đòi ly dị rồi vô tù bóc lịch, bé mèo sợ hãi rúc cả người bạn cún to gấp ba em.

"Không có nói xui."

Han Wangho bịt miệng người trước mặt, đêm đã về khuya mà nhân tình nhân ngãi vờn nhau không chán. Môi Park Dohyeon hôn chóc vào lòng bàn tay xinh đẹp, lấp lánh ý cười khóe mắt bờ môi.

"Bé xin lỗi anh. Không có lần sau nữa, bé sẽ hỏi thẳng chứ không giữ cho mình rồi nghĩ linh tinh như vậy nữa."

"Đúng rồi, bé xinh, lỗi của anh mà."

"Không, không có phải."

.

Yêu Han Wangho là kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ em chấp nhận mở hé cánh cửa đóng chặt bao năm.

Yêu Han Wangho là đau lòng, em hiểu chuyện, em an phận với những tổn thương bồi đắp ngày này qua tháng nọ.

Yêu Han Wangho là tất cả những gì Park Dohyeon muốn làm nhất trong phần đời còn lại , là gom hết bao dung, câu chữ, lòng thành, gói gọn cho mỗi mình em.

"Đừng, đừng nói yêu anh bây giờ."

Yêu Han Wangho, là thấy em nức nở, nên vội hôn lên môi đào chín mọng, hôn lên giọt lệ chưa kịp rời mi. Park Dohyeon yêu em theo cái cách mà không một ai làm được.

"Anh thương Wangho, nên Wangho cho anh cơ hội tỏ tình, cũng cho anh cơ hội cầu hôn Wangho nhé."

"Để mai anh mua nhẫn, tỏ tình đàng hoàng, Wangho chỉ cần trả lời anh là được."

.

Đông đến rồi, người có tình xin hãy về với nhau để mùa là không còn lạnh nữa.

Đau lòng gì đấy, để lại ở mùa thu.

.:.
P.S : câu chuyện của hai bạn ngắn ngủn thôi, mình sẽ kết thúc ở đây.

Hai bạn đã, đang và sẽ hạnh phúc với nhau. Vì Park Dohyeon nơi này thích và thương Han Wangho nhiều đến mức mình chẳng còn câu từ diễn tả.

Mong rằng giống như câu chuyện của hai bạn ở trên, nỗi buồn bỏ lại ở Thu, Xuân đến, Hè sang, hãy nắm tay nhau và cười lần nữa vào Đông tới nhé.

Cảm ơn thật nhiều vì đã thích hai bạn, và câu chữ của mình.

Hẹn gặp ở một câu chuyện khác.✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com