Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHIÊN NGOẠI

Edit: Kún Huyền.
Beta: Lông Vũ Ngợp Trời

☆Phiên ngoại 1: Nghiêm Tuân x Tạ Y.

"Cheers!"

Tạ Y  nâng cao ly rượu nhẹ nhàng cụng ly cùng Chu Minh Hiên.

Chu Minh Hiên đã bao cả phòng ăn dưới lầu một này, bởi vậy chỉ có hai người bọn họ. Âm nhạc du dương, ánh đèn êm dịu, bầu không khí cũng được chuẩn bị kĩ lưỡng.

"Chào mừng anh trở về." Tạ Y cười nói: "Lần này dự định ở lại bao lâu?"

"Chuyện này... Phải xem  tình hình và người ấy mới biết được." Chu Minh Hiên không nói thẳng tên người đó ra.

Tạ Y thầm nghĩ, người?

"Nào nói về hoạt động công ích của chúng ta đi, ngày mai em phải xuất phát đi tới Quý Châu ?"

Tạ Y gật đầu.

"Anh có thể đi cùng em luôn." Chu Minh Hiên cười nói: "Dù thế nào anh cũng phải tham dự. Tuy rằng anh không phải bác sĩ, nhưng đi làm việc vặt hỗ trợ cũng không tệ."

Thực ra hoạt động của Tạ Y chính là cùng những bác sĩ ở nhiều địa phương khác đến một địa điểm được định sẵn tiến hành hội chẩn và trị liệu, giúp đỡ càng nhiều dân chúng không điều kiện chạy chữa càng tốt.

"Chúng ta đi cùng nhau có thể chiếu cố quan tâm lẫn nhau." Chu Minh Hiên cười híp mắt nói: "Chờ lát nữa anh đưa em về nhà nhé."

Tạ Y kinh ngạc nói: " Nghiêm Tuân nói rồi anh ta muốn đưa em về."

Thực tế gần đây trên dưới cậu đều bị Nghiêm Tuân giở tính ép buộc, cuối cùng đành phải dứt khoát thỏa hiệp, hưởng thụ việc có  tài xế riêng phục vụ đưa đón.

"Thật sao?" Chu Minh Hiên nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời mây đen dày đặc,  bất cứ lúc nào cũng có thể mưa, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Rất muộn rồi."

"Anh ta cũng không chú ý đến điều đấy đâu." Tạ Y lắc lắc đầu.

Chờ đến khi hai người xuống lầu, quả nhiên thấy xe của Nghiêm Tuân đã đỗ ở một bên, Nghiêm Tuân đang dựa vào đầu xe cầm điện thoại di động chơi.

Một tay Chu Minh Hiên đỡ eo Tạ Y, một tay mở cửa xe cho cậu.

Hai mắt Nghiêm Tuân híp lại, tiến lên dùng sức đè tay Chu Minh Hiên lại.

Chu Minh Hiên bị đau rút tay về, phất phất tay nhíu mày nói: "Nghiêm tiên sinh có phải là  anh quản quá nhiều chuyện rồi không ?"

"Em ấy là người của tôi, tôi có quản thì làm sao ?"

Chu Minh Hiên nhíu mày nói: "Tôi nhớ là Y Y đã nói với tôi rằng, hai người đã chia tay."

"Dù có chia tay thì cũng không tới lượt anh đến quản."

Tâm trạng Nghiêm Tuân chìm xuống.

Nhìn thái độ này, quả nhiên Chu Minh Hiên vẫn còn yêu Tạ Y!

" Tạ Y là nam!" Nghiêm Tuân hung ác nói: "Anh biết không?"

"Tôi biết." Chu Minh Hiên nhún vai.

Nghiêm Tuân kinh ngạc.

"Chỉ có anh mới để ý tới chuyện này thôi." Đáy mắt Tạ Y buồn bã, hất tay Nghiêm Tuân nói: "Đêm nay Minh Hiên đưa tôi về là được, không làm phiền anh đâu ."

Nghiêm Tuân thấy trong mắt Tạ Y có nỗi bi thương sượt qua, mới ý thức được mình nói sai rồi, vốn dĩ muốn giữ lại cậu lại, nhưng đã thấy Tạ Y rời đi rồi.

Hai bàn tay Nghiêm Tuân siết chặt thành nắm đấm.

 Đêm nay, quả nhiên trời mưa to.

Tạ Y về đến nhà, sau khi rửa mặt và thay quần áo xong đang định ngủ, nhưng mơ hồ  nghe thấy ở bên trong tiếng mưa rơi có cả tiếng động cơ xe.

Tiếp đó điện thoại di động liền vang lên.

Tạ Y nhìn màn hình, như đã đoán trước, là tin nhắn của Nghiêm Tuân.

[Anh đang ở ngoài cửa nhà em, có chuyện muốn nói với em. ]

Tạ Y vứt điện thoại di động sang một bên, ngồi ở trên ghế salông lau tóc, cũng không để ý tới Nghiêm Tuân.

Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, xen lẫn gió to.

Tạ Y sấy khô mái tóc, có chút bất an mà liếc nhìn cửa sổ, chiếc xe kia vẫn đỗ ở bên ngoài không chịu đi.

Suy nghĩ một chút, Tạ Y đi tới cạnh cửa, nhìn thấu qua mắt mèo để quan sát  bên ngoài.

Bên ngoài, Nghiêm Tuân như một pho tượng đá kiên định  đứng ở cạnh cửa, mái hiên trên đầu cũng không thể che cho hắn, phần lưng đã bị nước mưa làm ướt nhẹp .

Tạ Y không biết Nghiêm Tuân định đứng tới khi nào, cả người hắn sắp ướt đẫm.

Người này... !

Tạ Y thở dài, không kiên nhẫn mở cửa nói: "Xin anh hãy về đi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát ."

Nghiêm Tuân nhìn Tạ Y mặt không hề có cảm xúc gì  xông vào trong nhà.

Tạ Y theo bản năng mà lùi về sau, ai ngờ lại tạo cơ hội cho Nghiêm Tuân vào nhà và áp sát mình.

"Rầm!"

Sau khi vào nhà Nghiêm Tuân đóng cửa lại nói: "Y Y, xin lỗi, anh không phải cố ý nói câu nói vừa rồi."

Tạ Y cười lạnh nói: "Chỉ là không cẩn thận nói vạ miệng đúng không?”

"Anh không như thế! Anh không hề để ý một chút nào, nếu như để ý thì  anh sẽ không đứng ở chỗ này." Nghiêm Tuân hít sâu một hơi, mềm giọng nói: "Trước đây là do anh không hiểu chuyện, anh thật sự không ngại, mặc dù trước đây có để ý, nhưng hiện tại tuyệt đối không còn."

"Nếu tôi đổi trang phục nam, có thể anh sẽ nói tôi là kinh tởm ." Tạ Y không thể lui được nữa, lưng dán vào tường nói: "Bây giờ rất muộn rồi, xin anh hãy về đi!"

"Y Y, em không phải là bác sĩ tâm lý sao? Anh thật lòng mà, anh dứt khoát không ngại, lẽ nào em không nhìn ra được sao?" Nghiêm Tuân đứng trước mặt Tạ Y, hai tay nhẹ ôm lấy cậu, ghé vào tai cậu nói: "Anh có yêu em hay không, lẽ nào em không biết sao?"

Tạ Y hơi co người lại.

Khí lạnh trên người Nghiêm Tuân thẩm thấu sang người mình.

Cậu không biết…

Cậu thật sự không biết!

Đối mặt Nghiêm Tuân cậu chỉ cảm thấy nội tâm rất rối loạn, căn bản là không thể phán đoán, trong đầu đều là hình ảnh của Nghiêm Tuân trước đây khi anh nhìn mình với ánh mắt căm ghét, còn có những lời nói làm tổn thương người khác nữa.

"Bác sĩ không thể tự chữa sao?" Nghiêm Tuân nhìn dáng vẻ né tránh của Tạ Y, híp híp mắt, trực tiếp ôm ngang cả người  Tạ Y lên.

" Nghiêm Tuân!"

Tạ Y cả kinh, giẫy giụa theo bản năng.

Tuy rằng Nghiêm Tuân xuất thân từ quân đội, nhưng lại theo nghiệp y nhiều năm, đã không rèn luyện từ rất lâu, chỉ có thể cố gắng cưỡng chế Tạ Y, hai người lảo đảo đi vào trong phòng nghỉ.

" Nghiêm Tuân anh muốn làm gì!"

Thật vất vả mới đặt Tạ Y lên trên giường, Nghiêm Tuân trực tiếp đưa tay luồn qua quần ngủ  của Tạ Y tiến vào công thành đoạt đất.

"A... !"

Cả người Tạ Y run lên, ngẩng đầu hô: "Anh dừng tay cho tôi!"

" Nghiêm Tuân ngoại trừ  việc này anh còn có thể làm cái gì!"

Trong mắt Nghiêm Tuân giống như có mưa xối xả, thấp giọng nói: "Anh chỉ  muốn nói cho em biết, anh không hề ghê tởm em."

"A..."

Khuôn mặt Tạ Y ửng hồng, ngón chân cuộn lên.

"A!"

Ầm ——

Trong khoảnh khắc Nghiêm Tuân đưa tay xâm lấn phía sau, Tạ Y đem hết toàn lực trực tiếp  đạp Nghiêm Tuân xuống giường.

Nghiêm Tuân ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, chống đất đứng dậy, cảm thấy trong lòng tràn đầy lửa giận.

Xoay người vốn dĩ tác muốn làm cho Tạ Y nghe lời, nhưng lập tức bị kinh ngạc.

Tạ Y ngồi ở trên giường, hai mắt đỏ bừng, nước mắt đang chảy xuống.

Tạ Y khịt khịt mũi, lấy tay che mắt kìm chế tiếng khóc nói: "Xin anh hãy về đi!"

Nghiêm Tuân nhìn Tạ Y, nói không ra lời .

Anh đến để xin lỗi…

"Ngủ ngon."

Nghiêm Tuân đè xuống cảm giác buồn bực trong lòng, xoay người rời đi .

Tạ Y rất kháng cự anh.

Nghiêm Tuân nhớ tới trước đây, khi đó mình đã làm một chuyện tồi tệ như đồ vô lại, Tạ Y cũng có vẻ mặt như thế, không thể chịu được nên bật khóc nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Nghiêm Tuân xoa xoa mặt.

Vốn dĩ anh không muốn làm Tạ Y bị tổn thương.

—————

Ngày hôm sau, Tạ Y liền cùng Chu Minh Hiên xuất phát .

Đi tới địa điểm hoạt động, là một quảng trường lớn, người phụ trách dẫn Tạ Y đến vị trí của cậu.

Người phụ trách cười chỉ chỉ vào vị trí  sát Tạ Y nói: "Hôm nay sẽ có một vị bác sĩ mới, nghe nói là tinh anh trong ngành ngoại khoa, còn chỉ thẳng tên nói muốn ngồi vị trí gần cậu, xem ra là bạn của  bác sĩ Tạ ."

Tinh anh trong ngành ngoại khoa? Chỉ thẳng tên?

Sắc mặt Tạ Y chìm xuống.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền thấy Nghiêm Tuân xách theo hòm thuốc ngồi vào bên cạnh mình.

Trước mặt mọi người, Tạ Y làm bác sĩ tâm lý không thể dùng sắc mặt không tốt, đành phải thấp giọng nói kèm theo vẻ mặt không hề có cảm xúc gì: "Rốt cuộc anh muốn uy hiếp tôi  đến mức nào mới bằng lòng vậy."

"Xin lỗi." Nghiêm Tuân cũng thấp giọng đáp: "Là anh sai."

Nghiêm Tuân nghĩ đến một chuyện.

Bây giờ chắc hẳn Tạ Y cũng biết Chu Minh Hiên yêu cậu, vậy tại sao Tạ Y không chống cự anh ta?

Không chỉ là vì đã trải qua những chuyện không hay trong quá khứ, mà quan trọng là bởi vì từ đầu tới cuối Chu Minh Hiên luôn duy trì quân tử chi giao, tiến hai lùi đều có lễ độ.

Là anh quá sốt ruột, cũng là do anh quá kịch liệt .

"Sau này anh sẽ tôn trọng em, tuyệt đối sẽ không bức bách em, sẽ không quấy nhiễu ảnh hưởng đến em nữa." Nghiêm Tuân mở túi thuốc, lấy giấy bút ra và nói: "Anh đến đây chỉ muốn làm việc và chăm sóc em, nhưng anh sẽ không tạo thành áp lực cho em đâu, em cứ coi như anh là đồng nghiệp của em là được rồi.”

Tạ Y nhíu mày.

"Vậy anh nói được thì phải  làm được."

"Được."

Cả ngày hôm nay, quả nhiên Nghiêm Tuân làm được .

Thời điểm dùng bữa trưa Nghiêm Tuân mời Tạ Y cùng nhau ăn, Tạ Y từ chối, Nghiêm Tuân cũng không nói gì nữa. Buổi tối Nghiêm Tuân nói muốn đưa cậu về, Tạ Y không cho, Nghiêm Tuân cũng chỉ đưa áo khoác cho Tạ Y nói cậu trên đường đi cẩn thận.

Trong ngày thứ ba của hoạt động, một người phụ nữ dẫn theo con gái mình đến tìm Tạ Y

"Xin chào bác sĩ." Nhìn người phụ nữ  có chút thấp thỏm.

"Xin chào, gọi tôi Y Y là được." Tạ Y liếc nhìn người phụ nữ dắt đứa bé, lông mày và tóc của bé gái đều hói, thân hình gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, chắc hẳn là sinh bệnh gì, bây giờ đang phải điều trị bằng phương pháp chạy điện.

"Chào bé, em tên là gì? Đến trò chuyện cùng chú có được không." Tạ Y hỏi thăm bé gái một chút.

Bé gái chống cự trốn ra phía sau mẹ mình.

Người phụ nữ  cũng không bắt buộc, chỉ ngồi xuống nói: "Từ khi tiếp nhận phương pháp trị liệu bằng điện  thì tính khí con gái của tôi trở nên rất khác lạ, không thích nói chuyện, không kết bạn gì cả ."

"Tôi nghe người ta nói có chứng tự kỷ và bệnh trầm cảm, có phải là con gái của tôi có vấn đề gì không? Tôi để ý, nhưng không chắc chắn."

"Cũng không chắc chắn là bệnh, tôi nhìn bé gái chỉ là hơi thẹn thùng, có thể là vì cảm thấy sau khi trị liệu bằng điện, thì không còn dễ thương như  trước đây nữa, vì lẽ đó liền hơi buồn bực." Tạ Y cười nói: "Bệnh trầm cảm cùng buồn bực vẫn có điểm khác nhau, có mấy người vì trải qua một chuyện không tốt, nên tâm trạng sẽ bị hạ thấp trong một thời gian. Tất cả vẫn nên chờ kiểm tra thì mới biết chính xác được.”

"Kiểm tra?"

Tạ Y đưa tay về phía bé gái nói: "Em đi cùng anh đến phòng kiểm tra một chút, có được hay không?"

Tạ Y khiến tâm trạng của bé gái khá hơn nhiều, liền kéo tay của mẹ gật gật đầu.

Thấy Tạ Y, bé gái và người phụ nữ rời đi, Nghiêm Tuân liền giúp Tạ Y thu dọn những văn kiện bày tán loạn trên bàn.

Nhìn đồng hồ, chắc là lát nữa Tạ Y  không kịp ăn bữa trưa, anh mua một phần cho em ấy là được rồi.

—————

Hoạt động bất tri bất giác đã kéo dài được một tuần, Tạ Y đối với Nghiêm Tuân cũng không phòng bị và cẩn thận từng li từng tí một như lúc đầu nữa .

Nghiêm Tuân cũng không nhịn được thầm nghĩ, không ngờ rằng mấy tháng theo đuổi đến tận cùng không buông tha còn không hữu hiệu bằng một tuần lui binh.

Ngày đó là ngày cuối cùng của hoạt động, Tạ Y ngồi ở chỗ ngồi của mình, trước mặt là mọi người đi tới đi lui, mà  vị trí bên cạnh vẫn trống, Nghiêm Tuân còn chưa tới.

Người phụ nữ lại dẫn con gái đến đây một lần nữa.

Tạ Y nghi hoặc mà nhìn hai người.

  Ngày hôm ấy đã kiểm tra kỹ, xác định bé gái không có bệnh tâm lý nào cả, chỉ là vì tướng mạo của mình nên cảm thấy tự ti mà thôi.

Tại sao hôm nay lại tới nữa rồi?

Nhận thấy ánh mắt của Tạ Y, người phụ nữ cười nói: "Chúng tôi tìm Nghiêm tiên sinh, con gái của tôi ồn ào muốn tới đây tìm anh ấy, hình như là có ước hẹn gì đấy với  Nghiêm tiên sinh thì phải."

Tạ Y gật đầu, bảo nhân viên chuyển cho bọn họ hai cái ghế.

"Wow !"

"Trời ạ —— "

"Nghiêm tiên sinh đây là sao vậy?! Đã chịu kích thích bởi chuyện gì ?"

Tạ Y tò mò đứng dậy nhìn về phía khởi nguồn của sự hỗn loạn, liền thấy Nghiêm Tuân đang bước tới đây từ trong nhóm người chen chúc.

Trời ạ…

Cái quỷ gì.

Trên đầu Nghiêm Tuân là một bộ tóc giả màu vàng thật dài, trên người  mặc một bộ váy bồng bềnh.

Tạ Y dụi dụi mắt.

Đúng, vẫn là hình ảnh của Nghiêm Tuân với cái nơ thật to trên đầu, mặc một bộ váy tiên nữ màu hồng phấn.

Khuôn mặt của "Tiên nữ" cao cao lớn lớn này rất bình tĩnh đi tới trước mặt bé gái nói: "Em nhìn anh này, anh đã thực hiện ước định của chúng ta rồi nhé."

Bé gái nhìn Nghiêm Tuân chằm chằm.

      "Đại ca ca... Anh thật là lợi hại."

Nghiêm Tuân nói: "Em xem, em thua cược rồi. Anh cũng có thể mặc thành như vậy, vậy tại sao em không có khả năng chiến thắng được tâm bệnh chứ."

Sau đó Nghiêm Tuân cúi đầu nói ở bên tai bé gái, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: "Tiếp theo em xem một chút đi, mặc dù anh mặc thành như vậy, nhưng vẫn sẽ có người thích anh. Từ trước đến nay tướng mạo không phải là nguyên nhân khiến chúng ta tự ti."

Sau khi nháy mắt với bé gái, Nghiêm Tuân bỗng nhiên quỳ một chân ở trước người Tạ Y, đem bó hoa tươi dấu ở phía sau lưng  đưa ra trước mặt cậu.

"Y Y, ngày hôm nay anh mặc thành như vậy không chỉ là vì ước định với bé gái, mà cũng là vì em, anh muốn chứng minh cho em xem!"

Tạ Y trợn to mắt nhìn Nghiêm Tuân và bó hoa lắc lư trước mắt mình.

Nghiêm Tuân cười nói: "Anh yêu em, xin hãy tha thứ cho sự vô lại của anh trước đây, hãy chấp nhận tình cảm của anh."

Nghiêm Tuân đã trầm tư suy nghĩ rất lâu để lên kế hoạch cho ngày tỏ tình, nhưng mà vụ bóng bay và bóng đèn đã bị Tưởng Hạo và Thư Loạn tàn nhẫn nhổ nước bọt rồi, phải làm sao mới lãng mạn, anh thực sự không nghĩ ra.

  Thực ra anh đang sợ khi anh chuẩn bị lãng mạn thì lại khiến Tạ Y phản cảm, cho nên cuối cùng đã biến thành một tiết mục khôi hài như thế này.

Tay cầm bó hoa của Nghiêm Tuân hơi run, hơi lo lắng. Tuy rằng to mồm nói phóng đại ở trước mặt bé gái, nhưng thực ra Nghiêm Tuân cũng không nắm chắc trăm phần trăm.

Tất cả mọi người đều ở nhìn bọn họ, còn có người ồn ào, bảo Tạ Y mau mau nhận lời.

Nghiêm Tuân hơi nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh hô hấp hỗn loạn của mình.

" Nghiêm Tuân, anh..."

Tạ Y lấy lại tinh thần, không nhịn được mà nở nụ cười.

"Kẻ ngốc."

Tạ Y nhận bó hoa nói: "Hà tất phải mặc thành như vậy."

"Bởi vì anh muốn cho em biết rõ, anh..." Nghiêm Tuân đứng dậy ôm Tạ Y vào trong ngực nói: "Anh thật sự rất yêu em."

Tạ Y dựa vào Nghiêm Tuân, hơi nhắm mắt.

"Ừm."

Bốn phía truyền đến tiếng vỗ tay cùng với những âm thanh đùa giỡn, Nghiêm Tuân ôm Tạ Y thỏa mãn hôn lên trán cậu một cái.

Tạ Y không nói yêu anh, thế nhưng Nghiêm Tuân biết rõ, trên đời này không có ai yêu anh nhiều hơn Tạ Y. Đây là một khởi đầu rất tốt, một ngày nào đó, anh sẽ khiến chính miệng Tạ Y nói ra câu yêu anh một lần nữa.

Phía ngoài nhóm người, Chu Minh Hiên nhìn hai người đang ôm nhau, cười lắc lắc đầu.

Tạ Y có thể ở bên người mà em ấy yêu một lần nữa, thật sự rất tốt.

☆Phiên Ngoại 2:  Albert x Schilling (Thượng).

Trong một buổi tối mùa đông gió lạnh thấu xương, tuyết lớn tích một tầng tuyết thật dầy ở trên đường phố.

Một thiếu niên tầm mười một, hai tuổi vịn vào tường, chậm rãi bước từng bước ở trên đường phố chật hẹp này.

Thiếu niên cũng không phải là người  có ý chí yếu ớt, lạnh giá và đói bụng  có thể chịu được, nhưng khi hai yếu tố này chồng chất lên nhau, liền không phải dễ dàng chịu đựng được  như vậy nữa.

Thiếu niên lôi kéo áo của mình dựa vào vách tường của khu ổ chuột cũ nát dơ bẩn này, cả người dần dần trượt xuống.

Ý thức có chút mơ hồ.

Không cam lòng, không cam lòng!

"Két!"

Cánh cửa gỗ bên hông  chậm rãi bị đẩy ra, lúc này thiếu niên mới phát hiện ra mình đang dựa vào tường phía sau một quán bar.

Một cậu bé xinh đẹp bước ra từ bên trong và đưa cho thiếu niên một bát súp nóng: "Ăn đi!"

Thiếu niên cẩn thận  nâng cái bát nóng hổi.

Tiếp đó cúi đầu vội vàng uống súp  như hùm như sói, lần thứ hai ngẩng đầu, cậu bé đã đi vào .

Thiếu niên lau miệng, nhiệt độ của bát súp không chỉ lan tràn đến lòng bàn tay, mà còn có cả đôi mắt và trái tim.

Sau này, đã rất nhiều năm trôi qua, Albert  không còn nhớ rõ mùi vị của bát súp ấy, dù sao khi đó uống quá gấp, chỉ mơ hồ nhớ rằng bên trong súp có thịt rất thơm, mùi vị cũng rất đậm đà.

Thế nhưng, anh sẽ không quên dáng vẻ xinh đẹp của cậu bé, tuy rằng tuổi còn rất nhỏ nhưng đường nét ngũ quan đã rất đẹp, không khó tưởng tượng tương lai khi cậu bé trưởng thành sẽ quyến rũ tới cỡ nào.

——————

"Này! Albert!"

Vốn dĩ Albert đang cúi đầu nghiêm túc viết báo cáo, ngẩng đầu liền thấy bạn học của mình —Phí Văn  vỗ vỗ vai của anh nói: "Tối nay mọi người sẽ đi ra phố chơi, để chúc mừng sinh nhật của Lucas, anh có định tham dự không?"

Albert lắc đầu nói: "Tốt xấu gì chúng ta cũng là học sinh của trường quân đội, cả ngày cứ đi ra ngoài chơi đùa thực sự không tốt."

Lucas là công tử dẫn đầu một đám công tử bột dựa vào quan hệ với quân đội nên được vào học tại ngôi trường quân đội hàng đầu này, nhưng không có dáng dấp của một người lính chút nào.

"Ồ Thượng Đế! Anh mới hai mươi tuổi! Hai mươi thôi đấy người anh em." Phí Văn  khoa trương che mặt nói: "Anh có biết những người khác nói về anh thế nào không? Bọn họ nói “Đại Bảo Bối” của anh là một con Cự Long, nhưng mà có điều con Cự Long này không thể nào bay lượn và phun lửa, mất đi khả năng, đây thật sự là chuyện khiến người ta bi thương đấy!"

Albert hơi nhíu mày, nhìn xung quanh phòng học không có một bóng người nói: "Nói chuyện nhỏ lại chút."

"Được được được, thế nhưng lần này anh phải nể mặt tôi, đi một lần được chứ? Chỉ một lần! Đi chỗ đó một đêm cũng sẽ không khiến báo cáo của anh không viết xong hoặc là làm mất đi vị trí đoàn trường  của quân đoàn Mãnh Hổ đúng không?"

“Tôi đã to mồm khoa trương nói với Lucas và những người khác rằng tôi chắc chắn có thể mời nhân vật lớn là anh, đừng khiến  tôi mất mặt."

Lông mày Albert nhíu càng chặt .

"Tôi không phải là đoàn trưởng của  Mãnh Hổ, lời như vậy không nên nói lung tung."

Phí Văn nhún vai một cái, dửng dưng như không.

Tuy rằng chuyện này không chưa được thông báo, nhưng đã là chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền .

Ở trong ngôi trường này ai cũng biết Albert Clayderman tuy rằng sinh ra ở khu ổ chuột, không có quyền cũng chẳng có thế, nhưng có năng lực dựa vào bản lĩnh của chính mình đã khiến cho ba vị đoàn trưởng của ba quân đoàn Săn Ưng, Mãnh Hổ và Hải Sư khen ngợi và đánh giá cao. Sau khi học xong những giáo trình nhập môn, kết thúc kỳ đầu tiên tại trường quân đội tất nhiên  bọn họ sẽ được chỉ định đi thực tập những nhiệm vụ thật sự, hoặc là trực tiếp đến quân đoàn, tuy rằng tuổi Albert còn trẻ nhưng cũng đã bồi dưỡng được một tiểu đoàn của riêng mình. Có thể đoán trước được rằng, sau khi tốt nghiệp đương nhiên Albert có thể thành lập quân đoàn " Clayderman" của riêng mình.

"Này, người anh em, tôi sẽ ở đây để lát nữa còn nhắc anh." Phí Văn lôi một cái ghế ra ngồi vào vị trí trước mặt Albert : "Tôi biết anh rất trâu bò, rất cố chấp, cũng khinh thường nhóm Lucas hết ăn lại nằm, thế nhưng bọn họ có thể sống vô đạo đức như vậy, chính là vì những mối quan hệ của gia tộc bọn họ."

Bàn tay đang viết nhanh của Albert hơi dừng lại một chút.

"Tương lai sau này anh làm việc cũng cần sự giúp đỡ của bọn họ đúng không? Đắc tội với bọn họ sẽ không có gì hay đâu."

Albert để bút xuống than thở: "Quân đội nên để anh trở thành người đàm phán."

Phí Văn cười haha.

Đến tối, Albert theo một nhóm thanh thiếu niên đến nơi được gọi là chỗ vui vẻ của bọn họ.

Nhìn đường phố đầy ánh đèn mờ, tiếng nói tiếng cười ồn ào, Albert lắc lắc đầu, quả nhiên là khu đèn đỏ.

May mà ngày hôm nay bọn họ cũng không mặc quân trang hay đồng phục, nếu không họ sẽ trở thành một trò cười đáng xấu hổ.

Lucas dẫn đám người đi tới một quán bar.

Albert xoa xoa huyệt Thái Dương, anh không thích những nơi ầm ĩ và có ánh đèn mãnh liệt như vậy, nhưng đã làm quân nhân thì đương nhiên không thể  xói mói quá nhiều với địa điểm mình tới, nên cũng không ý kiến gì, ngồi xuống bên cạnh Phí Văn.

Trên sân khấu có người đang hát và khiêu vũ, mấy người Lucas ngồi ở trong một góc khuất kín đáo, chiếc bánh gato được chuẩn bị tốt từ trước đã được mang ra, rượu cũng có từng chai từng chai vẫn còn nguyên hộp.

Albert khéo léo từ chối Phí Văn rót rượu cho mình.

Việc đi chơi cùng những người này thì chắc hẳn đoàn trưởng còn có thể hiểu được, nhưng nếu mình mê rượu thì nhất định sẽ bị quất chết.

Loảng xoảng  ——

"Cái đồ tay chân vụng về!"

Albert nghe âm thanh và nhìn theo khởi nguồn của sự hỗn loạn, liền thấy một nhân viên tạp vụ của quán bar bị Lucas đạp ngã xuống đất.

"Ồ... Tôi nhìn xem? Tưởng ai tay chân vụng về, hóa ra là tiểu thiếu gia nhà Leonard? Chẳng trách, tiểu thiếu gia xuất thân hào môn, làm việc ở nơi này sao có thể thuận lợi được." Lucas dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn người nhân viên tạp vụ kia.

"Lucas, anh đừng hiểu lầm. Vị tiểu thiếu gia này từ nhỏ đã làm việc ở quán bar, so với cậu ta thì chẳng có ai có thể nhuần nhuyễn hơn đâu?"

"Trời ạ... Đáng thương như thế sao?"

    Lucas cùng vị thiếu gia bên cạnh hắn cười chế nhạo.

“Tôi có thể cho anh biết tại sao Lucas đến quán bar này ... Rõ ràng những bữa tiệc sinh nhật trước kia đều tổ chức ở những nhà hàng cao cấp, muốn cao cấp bao nhiêu thì có bấy nhiêu." Phí Văn  lắc đầu và thì thầm với Albert: "Hóa ra là để chỉnh tiểu thiếu gia nhà Leonard."

Albert nhìn về phía Phí Văn.

Phí Văn  tiếp tục nói: “Gần đây đại tiểu thư nhà Leonard đã từ chối lời cầu hôn của Lucas, Lucas thẹn quá hóa giận liền đến tìm tiểu thiếu gia để trút giận. Người này là tiểu thiếu gia, Schilling Leonard là con ngoài giá thú, người mẹ mất sớm, căn bản là bị đại gia tộc bắt nạt và chèn ép."

Albert hơi nhíu mày.

Chẳng trách lại phải đến đây làm thuê.

Thế nhưng hành vi của Lucas như vậy, cũng thật sự là đáng xấu hổ và đê hèn. Đừng nói đến việc là quân nhân, mà ngay cả khí chất của một người bình thường cũng không có!

"Việc nhỏ mà thôi, anh chớ xen vào việc của người khác." Phí Văn  đè lại Albert đang muốn đứng lên Albert.

"Này! Schilling Leonard, cậu làm đổ chỗ rượu này, cậu tính xem nên bồi thường cho bọn tôi kiểu gì đây?" Lucas chỉ chỉ vào mảnh vỡ của ly thủy tinh  và rượu bắn tung tóe ra đất, sau đó giẫm một cước lên tay Schilling.

Schilling hơi nhíu mày, đúng mực nói: "Tôi đi đổi cho anh, chỗ rượu này sẽ trừ vào tiền lương của tôi ."

"Xem ra cậu cũng biết điều." Lucas hài lòng buông chân ra.

Sau đó Schilling rời đi, Phí Văn  chớp chớp mắt nhìn Albert nói: "Anh xem, tôi nói rồi mà chỉ là việc nhỏ mà thôi. Có điều vị tiểu thiếu gia này thật sự rất đẹp, so với phụ nữ còn muốn quyến rũ hơn! Chậc chậc, cặp mắt kia giống như hồ ly tinh Phương Đông, thật sự là rất quyến rũ người khác! Chẳng trách sống yên ổn được ở quán bar này."

Albert nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Schilling lắc đầu.

Anh không muốn tham gia đùa giỡn với bọn họ, vì lẽ đó nên cố ý chọn một góc tối, vừa đúng là góc chết, bởi vậy không nhìn thấy khuôn mặt Schilling.

Đợi đến khi Schilling bưng rượu đến đây lần nữa, người đàn ông ngồi bên cạnh Lucas duỗi chân ra định ngáng chân Schilling khiến cho cậu bị vấp ngã.

Song lần này Schilling vượt qua cái chân đang duỗi ra, sau đó bỗng nhiên "A" một tiếng giả vờ bị vấp ngã, ly rượu trong tay hết sức hoàn mỹ đổ hết lên người  Lucas.

"Xin lỗi!" Schilling chớp mắt nhìn nói: "Vừa nãy tay tôi bị anh giẫm nên đau quá, cầm không chắc."

Cả người đều bị thấm rượu Lucas trợn to mắt nhìn Schilling.

"Ha..." Phí Văn  đúng lúc nhịn tiếng cười xuống.

Albert cũng cảm thấy thú vị, liền từ trong góc đi ra. Người này dám khiêu khích Lucas như thế, có lẽ sẽ bị đánh một trận, Albert cảm thấy anh không thể khoanh tay đứng nhìn.

Mấy người Lucas lấy nhiều bắt nạt ít, làm việc đê hèn, nếu như  anh không duỗi tay ra cứu viện vậy thì sao có thể  xứng đáng với bộ đồng phục của mình.

Schilling Leonard quay lưng về phía anh, Albert nhìn tấm lưng đẹp ấy, rồi lập tức kinh ngạc.

Liền thấy trên tay đang bưng mâm của Schilling có một vết sẹo rất sâu, tuy rằng nhìn thì biết đã tồn tại rất nhiều năm, nhưng vẫn như cũ không thể mờ nhạt đi.

Vết sẹo này…

Đôi tay này…

Albert hoá đá ở tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn Schilling.

Trong cổ họng bỗng nhiên cảm nhận được mùi vị của bát súp nóng năm xưa.

" Tên khốn kiếp này!"

Một phía khác, cuối cùng Lucas cũng có thể hoàn hồn, tức giận đến mức giơ tay lên định đánh Schilling.

"Rầm!"

Mọi người đều sửng sốt.

Còn không thấy rõ là chuyện gì đã xảy ra, cũng không thấy rõ là Schilling ra tay như thế nào, đã thấy Lucas bị Schilling đè xuống đất.

Schilling kìm giữ cổ Lucas cười nói: "Aiyo? Xin lỗi, tay bị anh giẫm đau nên khi ra tay cũng không biết nặng nhẹ."

Lucas bị siết  chặt đến nỗi mặt bầm tím .

Schilling ngẩng đầu liếc nhìn mọi người một cái rồi nói: "Có cần tôi lại đi lấy rượu mang ra đây một lần nữa không?"

"Không, không cần ..." Người đàn ông ngồi cạnh Lucas ban nãy bị ánh mắt tràn ngập  sát khí của Schilling dọa, sợ đến mức run rẩy.

Mấy người không thấy rõ, nhưng Albert lại phát hiện ra. Sau khi lấy lại tinh thần cảm thấy trong lòng mình có nhiều hơn mấy phần thưởng thức. Schilling thật sự có thực lực, những công tử bột  không chịu học tập rèn luyện gì xác thực không phải là đối thủ của cậu ấy.

"Cái gì mà không cần!"

Một người đàn ông khác đứng lên hô: "William ngươi cái này túng hàng! Sao phải sợ cậu ta làm gì! Chúng ta có nhiều người như vậy, còn sợ đánh không lại một mình cậu ta sao?"

"Đánh chết cậu ta đi!"

Schilling cười lạnh một tiếng, buông Lucas đã không còn sức chiến đấu ra, xoay người xông lên đánh nhau cùng những người còn lại, tuy rằng lấy một chọi với nhiều người, nhưng nhìn thì thấy cũng không có vấn đề quá lớn.

Ở một giây khi Schilling xoay người, Albert đã nhìn thấy rõ .

Đôi mắt hoa đào ngậm nước giờ khắc này lại tràn đầy sát khí, môi mỏng hơi nhếch lên, tóc dài theo động tác tản ra đến, đúng là một mỹ nhân.

Đúng là cậu ấy…

Albert cảm thấy cổ họng khô khốc.

"A!"

Vốn dĩ Schilling đang ở vào thế thượng phong, nhưng sơ sẩy một cái nên bị một người đàn ông bỗng nhiên móc ra dùi cui điện dí thắng vào người cậu, vì vậy nên Schilling mất đi sức chiến đấu, co giật ngã xuống đất.

"Xem mày còn đắc ý được nữa không!" Lucas căm giận đứng dậy, cướp lấy dùi cui điện đang muốn tiếp tục đánh Schilling, nhưng đột nhiên cảm thấy cánh tay tê rần.

Không biết lúc nào Albert đã đứng ở trước người Schilling, người đàn ông  cao lớn nắm lấy cánh tay của Lucas nói: "Đủ rồi."

Lucas nhe răng trợn mắt nói: "Albert, anh đừng can thiệp vào. Thu lại tinh thần tràn đầy trọng nghĩa của anh đi, nếu anh không quấy nhiễu thì chúng ta vẫn là bạn bè."

"Ai, Albert, mau buông tay, không đáng giá vậy đâu." Phí Văn  cũng bước đến đây hòa giải.

Albert vẫn nhìn Lucas bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Albert, anh làm vậy là có ý gì?"

Thấy trong mắt  Lucas nỗi có căm giận ngút trời, Albert cũng không muốn trở mặt cùng hắn, lúc này chợt nhớ tới trước đây Phí Văn  đã từng nói với mình, trong giới quý tộc của bọn họ có một điều luật bất thành văn, liền buông bàn tay đang kìm chặt tay Lucas ra, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay quàng qua eo Schilling nói: "Người này tôi muốn, nếu anh đánh chết cậu ấy thì tôi muốn cái gì được nữa."

"Cái gì?" Lucas trợn to mắt.

"Tôi yêu thích kiểu người hung hăng như thế này." Anh nói thêm: “Mọi người cứ tiếp tục đi”. Sau đó Albert ôm ngang Schilling lên, xoay người đi về phía sau quán bar, nơi đó có vài căn phòng đặc biệt chuyên dùng vì một số mục đích.

Lucas trợn mắt há hốc mồm mà nhìn theo  bóng lưng đang rời đi của Albert.

Không phải chứ?

Rượu trên người còn chưa khô, gió vừa thổi đã thấy rất lạnh, Lucas cảm thấy uất ức trong lòng .

"Đồ cẩu tạp chủng!.

Lucas căm giận và hét lên với một người nhân viên tạp vụ khác: "Hãy gọi những người phục vụ đẹp trai khác đến đây!"

"Vâng..."

Còn Phí Văn vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Không phải chứ?

Không phải chứ?

Anh ta vừa làm chuyện mất mặt đó ư ?

Cự Long thức tỉnh rồi sao ?

☆Phiên Ngoại 3: Albert x Schilling (Hạ).

Schilling bị Albert ôm vào phòng, với khuôn mặt sống cũng không còn gì để lưu luyến.

Đau khổ nhất không phải là bị người xa lạ này chịch, mà đau khổ nhất chính là... Đêm đầu tiên của cậu, là miễn phí! Miễn phí! Còn tưởng rằng có thể sử dụng nó để tống tiền, vậy mà kết quả…

Sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng khi vào phòng  Schilling đã chấp nhận thực tế.

Vì nó đã trở thành một chuyện chắc chắn, nên nhất định phải hưởng thụ một phen! Tóm lại cậu sẽ nằm hưởng thụ, người đàn ông  này sẽ phải xuất lực, rõ ràng là cậu được lời đúng không? Khuôn mặt của người đàn ông này đẹp, thân thể cũng ok, chờ một lát nữa phải tranh thủ chiếm tiện nghi của anh ta mới được.

Albert đặt Schilling lên giường, hoàn toàn không biết hiện tại trong đầu Schilling đang suy nghĩ về một số vấn đề  rất chi là lộn xộn, từ khóa then chốt là từ số đo đến kỹ thuật.

Sau khi kéo chăn đắp cho Schilling xong, Albert liền ngồi ở bên giường, móc ra giấy bút từ trong balo, cúi đầu bắt đầu viết báo cáo luận văn.

Nhờ có trò khôi hài kia, anh mới có thể tìm ra lý do để rời khỏi tình cảnh ấy một cách danh chính ngôn thuận, cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Schilling nhìn Albert chằm chằm.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Viết luận văn, ngày mai tôi phải nộp rồi."

"..."

"Anh cmn bị liệt dương à?"

"..."

Tính trong ngày hôm nay thì đây đã là lần thứ hai anh bị người khác nói như vậy. Albert không nhịn được mà phải hoài nghi nhân sinh, xem ra anh thật sự rất giống đúng không ? Rất giống thật à?

Albert trừng mắt nhìn Schilling nói: "Lẽ nào cậu thật sự muốn?"

"Anh không cần?" Schilling nhíu mày.

"Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn và lạm dụng võ quyền, không phải cậu tình tôi nguyện nước chảy thành sông, thì chính là cưỡng bức."

"...”

Schilling cảm thấy, cho dù có  tình cảm có nồng nàn đến mức nào cũng sẽ bị hai chữ cưỡng bức  này nói cho héo tàn .

Schilling hơi di chuyển cơ thể, dần dần tác động của cú sốc điện đã tiêu tan, cậu đã có thể di chuyển một chút.

"Anh tên là gì?"

"Albert."

"Albert Clayderman?" Schilling trợn to mắt, híp mắt cười nói: "Tôi đã từng nghe về anh, còn có cả chuyện Cự Long tôi cũng từng nghe."

Hóa ra mình đang kề “trên” một vị đại ca.

"Schilling Leonard, tôi cũng đã từng nghe về cậu."

Schilling cười khổ nói: "Là một vị tiểu thiếu gia phải đi làm thuê, chán nản nhất vô dụng nhất của nhà Leonard đúng không?"

"Không phải" Vẻ mặt Albert không hề thay đổi nói: "Mỗi buổi huấn luyện sớm và điểm danh trong lớp học cậu đều không tới, mỗi ngày đều vắng mặt vậy nên tôi nhớ kỹ ."

"..."

Schilling không nói gì , ôm gối nói: "Vậy nếu anh không cần “làm”, thì tôi phải lấy cái gì để trả ơn anh đây."

Albert hơi nhíu mày.

Đúng ra anh mới là người phải trả ơn, anh phải trả ơn Schilling, anh căn bản không cần Schilling trả lại mình cái gì cả.

Thế nhưng…

"Vậy cậu đi học đi."

Schilling kinh ngạc.

Cái gì cơ?

"Cậu đến trường học và huấn luyện, nếu làm được thì coi như là  trả ơn tôi rồi."

Schilling cúi đầu nở nụ cười.

"Được."

Đến tối muộn Albert thấy những vị công tử bột đã đi rồi liền cũng khách khí rời đi .

Nhưng ngày hôm sau, cái tên Schilling vẫn bị điểm danh nhưng không thấy người đâu.

Schilling vẫn không đến.

Vì vậy, lần đầu tiên Albert ở trong tình huống không phải là có hẹn hay là bị người khác cưỡng ép dụ dỗ, một thân một mình  mình đi tới khu đèn đỏ.

"Tôi muốn tìm Schilling."

Vẫn là quán bar hôm trước.

Người nhân viên phục vụ ở cửa dẫn Albert đến một góc, liền thấy Schilling ngồi ở giữa một nhóm người ăn mặc chỉnh tề có cả nam cả nữ, bọn họ vừa uống rượu vừa đàm tiếu.

Albert hít sâu một hơi, tiến lên không nói không rằng trực tiếp kéo Schilling ra ngoài.

"Này này! Đau!!"

Schilling rút tay của mình ra, nghiêng đầu cười nói: "Anh lại muốn làm cái gì đấy?"

Albert kéo Schilling đến một góc không người, nhíu mày nhìn cậu.

Giờ phút này hai gò má của Schilling bị rượu hun đến mức đỏ bừng, quần áo hỗn loạn, lộ ra lồng ngực trơn bóng, ngón trỏ cùng ngón giữa còn đang kẹp một điếu thuốc.

"Ngày hôm nay cậu không đi học là không tuân thủ ước định."

"Aiyo." Schilling thổi một vòng khói về phía mặt Albert rồi cười nói: "Hóa ra anh nói thật lòng sao? Tôi còn tưởng rằng anh chỉ là tùy tiện nói một chút thôi chứ."

"Mỗi một câu nói của tôi đều là thật lòng, đồng thời tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm về mọi câu nói của mình."

Schilling cười nói: "Tôi có lên lớp hay không thì có liên quan gì đến anh không? Anh  là ba ba tôi sao?"

"Tôi không muốn nhìn cậu sa đọa." Albert nhíu mày nói: "Người khác bắt nạt cậu thì cậu phải phản kích, phải cố gắng làm tốt hơn cho bọn họ thấy, chứ không phải là trốn tránh."

Trong lòng Schilling cảm thấy buồn cười.

"Há, hóa ra là muốn làm anh hùng." Schilling bóp tắt điếu thuốc trên tay nói: "Thế nhưng tôi không trốn tránh, tôi cũng sống rất tốt, không cần dùng thước đo trong lòng anh để cân nhắc người khác."

"Vậy tôi sẽ cho cậu một công việc mới." Albert nghiêm túc nói: "Tôi đã có quân đoàn của riêng mình, sau này quân đoàn sẽ dần dần lớn mạnh. Cậu đến làm sĩ quan phụ tá cho tôi."

Schilling nhíu mày.

"So với công việc của cậu bây giờ thì tiền lương nhiều gấp đôi."

"Thành giao!" Schilling cười híp mắt nắm chặt lấy tay Albert.

Albert nói: "Làm sĩ quan phụ tá của tôi  thì thường xuyên phải ở bên cạnh tôi, vì lẽ đó cậu phải đến trường học."

"Được được rồi, sẽ đi đi đi."

"Đi ngay lập tức."

Schilling lườm một cái nói: "Anh chờ tôi đi nói với  ông chủ một tiếng đã."

Nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Schilling, Albert cảm thấy ấm áp trong lòng.

Lúc trước là cậu cứu vớt tôi, bây giờ tôi làm sao có thể không làm chuyện tương tự .

——————

Trong trường quân đội có tin tức mới, là tin tức rất lớn!

Một, Schilling Leonard đi học .

Hai, bên cạnh Albert · Clayderman có thêm một trợ lý đi theo, người ấy chính là Schilling  Clayderman.

Trời ạ!

Chẳng lẽ Albert thật sự thông suốt ? Hóa ra Cự Long thật sự có thể thao tác bình thường và  phun lửa sao?

Quả nhiên, người đàn ông cấm dục chính là cần một người có “tài năng” lẳng lơ để mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới!

Trên dưới trường quân đội đều cảm thán không thôi, từ lúc nào Albert cũng hiểu được phong hoa tuyết nguyệt và thương hương tiếc ngọc như vậy.

"Phần dưới eo không ổn!"

Trên đấu trường, Albert trực tiếp đạp  Schilling một cước ngã lăn .

"Fuck!" Schilling giẫy giụa đứng dậy, đánh về phía Albert.

Ừm…

Nhiều người yên lặng ở trong lòng thu lại câu phong hoa tuyết nguyệt và thương hương tiếc ngọc.

"Sơ hở quá rõ ràng !"

Sau lần thứ hai bị Albert quật ngã, Schilling nằm trên mặt đất không đứng lên, buồn phiền nói: "Không đánh nữa! Rõ ràng là tôi đang bị anh bắt nạt."

Albert nói: "Trong tháng này cậu đã tiến bộ rất nhiều, thử hỏi trong trường quân đội này có mấy người có thể làm đối thủ của cậu chứ, đấy không phải nhờ có tôi sao?"

"Không đánh không đánh nữa!

Schilling lăn lộn trên mặt đất.

Sau một lúc lâu Albert không thể xác định chắc chắn nên nói: "Đây là cậu đang làm nũng à?"

Schilling nhìn Albert với ánh mắt hung ác

Anh nói xem.

Albert thở dài, khom lưng ôm ngang Schilling lên và nói: "Vậy tôi dẫn cậu đi bôi thuốc?"

"Thế còn tạm được."

Schilling dụi dụi vào ngực Albert, đem mồ hôi đầy người xoa hết trên lên người  Albert.

Mà từ khi Schilling chịu đi học thì  điểm rất cao, vẫn ở vị trí đầu bảng, Albert cũng ở sát bên.

"Nếu như anh có con, con trai của anh nhất định sẽ đặc biệt ưu tú."

Hai người đang ăn cơm ở trong đình, thấy ngay cả khi  ăn cơm Albert cũng không quên đọc sách, cậu không nhịn được mà cảm thán.

"Tại sao?”

Schilling cười híp mắt nói: "Anh nhìn tôi đang làm công việc sĩ quan phụ tá cho anh, đi theo bên cạnh anh nên thành tích cũng tăng lên rất nhiều, vậy nên càng không cần phải nói đến chuyện đích thân anh sẽ dạy dỗ bảo ban con."

"Nếu như tôi có con, so với thành tích thì quan trọng hơn chính là tính cách và  phẩm chất." Albert nói: "Tôi sẽ dạy nó cách yêu nửa kia của tôi, tất cả mọi người đều ở bên cạnh người ấy, đối xử  dịu dàng yêu thương với nửa kia của tôi, còn có cả người yêu tương lai của nó nữa. Nó sẽ rất dũng cảm, rất chân thành, rất hiền lành."

Bộ dạng Schilling phục tùng, âm thanh có chút hâm mộ nói: " Vậy thì làm nửa kia của anh thật sự là rất tốt."

"Em muốn làm không?"

? !

"Cái gì?"

Albert nhìn Schilling nói: "Em muốn làm không ?"

"Anh là người duy nhất hỏi tôi về vấn đề này."

Schilling nói: "Anh đã nói, anh sẽ chịu trách nhiệm với mỗi một câu nói của mình."

"Đúng vậy."

Schilling quay đầu đi và nói: "Chúng ta không phải người cùng một thế giới."

"Anh sẽ đi vào thế giới của em."

      "Tính cách của chúng ta có sự khác biệt rất lớn."

"Bổ sung cho nhau là được."

Schilling cười nói: "Vậy thì ngay từ bây giờ anh phải chịu trách nhiệm với lời anh vừa hứa với em."

"Được."

Albert cúi đầu hôn lên môi Schilling .

"Anh sẽ làm."

Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…

Sau đó, Albert thật sự chứng minh cho Schilling thấy, anh sẽ chịu trách nhiệm về  mỗi một câu nói của mình.

——————

"Vì lẽ đó, hai người là vì cùng nhau học tập cùng nhau tiến lên  mà nảy sinh tình cảm sao?"

Bên trong phòng khách, Thư Loan nghe xong câu chuyện xưa mà Schilling kể, hiếu kỳ hỏi.

"Còn có rất nhiều chuyện khác nữa. Ví dụ như...quyền thừa kế tài sản và thế lực trong quân đội của nhà Leonard cuối cùng đã vào tay một đứa con ngoài giá thú là ta."

Thư Loan gật đầu.

"Cha đã giúp ba đoạt lại gia sản của gia tộc Leonard?"

"Đúng vậy, người kia..." Schilling cười nói: "Cương quyết hỗ trợ ."

Thư Loan cười nói: "Thật tốt, hai người ở bên nhau cả đời."

Schilling bóp bóp gò má Thư Loan nói: "Con cùng Lowell cũng sẽ ở bên nhau cả đời, Lowell cũng rất ưu tú."

" Loan Loan!"

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tưởng Hạo ôm một đứa bé xuống lầu nói: " Loan Loan! Bé con vẫn đang khóc, anh không dỗ được ."

Schilling cười híp mắt nói: "Đương nhiên, vẫn có một chút thiếu hụt. Quả thực giống Albert như đúc, khi còn bé Lowell khóc,  Albert cũng không dỗ được."

Thư Loan nhìn Tưởng Hạo, khó có thể tưởng tượng ra bộ dạng  khóc nhè của anh.

" Loan Loan! Nhanh đến giúp anh."

"Được.”

Thư Loan đứng dậy rời đi .

Nhìn bóng lưng Tưởng Hạo đang ôm lấy eo Thư Loan kéo cậu lên lầu, Schilling bỗng nhiên xuất thần .

"Anh sẽ dạy nó cách yêu nửa kia của mình, tất cả mọi người đều ở bên cạnh người ấy, đối xử  dịu dàng yêu thương với nửa kia của anh, còn có cả người yêu tương lai của nó nữa. Nó sẽ rất dũng cảm, rất chân thành, rất hiền lành."

Ha…

Schilling cũng lên, trở về phòng tìm Albert. Ông sinh ở vũng nước bùn, đúng ra cũng chết  trong nước bùn, nếu như không phải Albert…

Mười năm, hai mươi năm... Bọn họ còn cả một đời.

            ——————HOÀN—————

Cám ơn các bạn vì đã đọc truyện. Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ tụi mình trong những bộ truyện khác nữa.

Nếu có gì sơ xuất trong quá trình edit cũng như beta mong mọi người có thể bớt chút thời gian góp ý để tụi mình cải thiện khả năng được tốt hơn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com