Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Chuyện hòa ly với Giang Trừng, Lam Trạm đã tính toán rất lâu.

Bắt đầu từ ngày bọn họ thành thân, Lam Trạm đã nghĩ đến điều này.

Năm năm trước, thân phận Địa Khôn vẫn luôn ẩn giấu của Giang Trừng bỗng nhiên bại lộ, gây nên một hồi chấn động lớn ở Tu tiên giới. Lam Trạm đối với chuyện này hoàn toàn không quan tâm. Mặc kệ Địa Khôn kia có ưu tú như thế nào, cùng Giang gia quan hệ được lợi ra sao, hắn đều không để ý.

Thế nhưng qua không lâu, huynh trưởng nói thúc phụ đã an bài hôn sự cho hắn, chính là cùng với Giang Trừng của Vân Mộng Giang thị.

Lam Trạm dĩ nhiên không muốn, liền đi Vân Mộng gặp Giang Trừng hỏi cho ra lẽ.

"Giang Tông chủ, không cần miễn cưỡng cùng ta kết hôn."

Thấy Lam Trạm đột nhiên đến Liên Hoa Ổ, trên mặt Giang Trừng thoáng hiện mấy tia vui mừng, y nói "Làm sao, Hàm Quang Quân cảm thấy sính lễ ta đưa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ còn chưa đủ?"

Lam Trạm cau mày nói "Giang Trừng, thành thân không phải trò đùa."

Giang Trừng nhìn Lam Trạm nghiêm túc nói "Ta không đùa, ngươi xem, đây là thiếp mời Vân Thâm Bất Tri Xứ đưa tới. Chúng ta thành thân là hợp lễ."

Trên tấm thiếp kia còn song song viết sanh thần của Giang Trừng cùng Lam Trạm.

"Chỉ cần Giang Tông chủ chịu từ hôn, Lam Trạm đồng ý bồi thường sính lễ cho Vân Mộng Giang thị gấp hai lần." Lam Trạm đè nén muốn cùng Giang Trừng thương nghị.

Vậy mà Giang Trừng kiên định nói "Ta không từ hôn, Lam Trạm, ta vừa ý ngươi, muốn chọn ngươi thành thân."

Lam Trạm hận không thể xé tấm thiếp kia, hắn cùng Giang Trừng nói chuyện không được, liền phất áo rời đi.

Hắn bằng mọi cách không chịu thành thân, Lam Khải Nhân vì hành vi ngỗ nghịch của hắn tức đến râu mép cũng muốn dựng lên.

Thậm chí vì để Lam Trạm thành thân, Lam Khải Nhân phải đánh hắn mười roi giới tiên, phong bế linh lực cưỡng chế.

Trong mắt người đời, Hàm Quang Quân Lam Trạm là vị chính nhân quân tử khiêm tốn trong sáng như ánh trăng. Nhưng không ai biết thật sâu bên trong hắn ngang bướng thế nào, hắn thà làm ngọc vỡ chứ không chịu làm ngói lành. Thế nên hắn không đặt Giang Trừng vào mắt, không muốn cùng Giang Trừng có bất kỳ quan hệ nào. Giang Trừng lại càng không giống như những Địa Khôn bình thường khác, ngoan ngoãn cúi đầu dưới thân Thiên Càn. Lam Trạm đối y lạnh lùng, y cũng không đi lấy lòng Lam Trạm, vả lại mỗi lần mở miệng là nói lời châm chọc, nói hắn thích làm nữ tử trung trinh nghĩa liệt, cũng không biết vì ai mà giữ mình như vậy.

Số lần bọn họ đoan chính nói chuyện với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà giương cung bạt kiếm thì đếm không hết.

Lam Khải Nhân thấy năm năm qua cháu trai vẫn không hề có ý định thay đổi, cuối cùng lắc đầu, thở dài đồng ý thỉnh cầu hòa ly Giang Trừng của Lam Trạm.

"Thật sự là gàn bướng..."

Sau khi Giang Trừng rời đi, Lam Trạm cũng không cao hứng bao nhiêu, hắn đem giấy hòa ly cất kỹ, chợt nhớ tới, vừa nãy Giang Trừng còn có lời muốn nói, nhưng lúc này y dĩ nhiên đã đi xa.

.

Giang Trừng cả người yên lặng nằm trên giường, Giang Cửu một bên chăm sóc, thỉnh thoảng thăm dò hơi thở của y, làm như vậy nàng mới có thể tin Giang Trừng vẫn còn sống.

Gương mặt Giang Trừng trắng bệch, tay lạnh đến đáng sợ.

Giang Cửu hỏi y sư "Không thể cho Tông chủ uống dược được, làm sao bây giờ?"

Y sư đáp "Nếu như Hàm Quang Quân ở đây, có thể giúp được."

Giang Cửu lập tức đứng lên "Ta đi Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm Hàm Quang Quân."

Y sư vội vàng kéo lại Giang Cửu "Tỷ tỷ chờ chút."

Y sư Liên Hoa Ổ tên là Giang Mạc, là đại phu trẻ tuổi mới đôi mươi. Hắn vừa xử lý vết thương trên cổ Giang Trừng, bây giờ đang bắt mạch cho y.

"Trên cổ Tông chủ chịu thương, tuy không có gì đáng ngại..." Giang Mạc tiếp tục ngưng thần bắt mạch "Vết thương tuy nhẹ, nhưng da thịt xung quanh rất lạnh, khó có thể kết vảy, lại không ngừng chảy máu. Hình dạng này là bị kiếm đả thương, mà kiếm làm bị thương Tông chủ... rất có thể là Tị Trần..."

Kiếm của Hàm Quang Quân – Tị Trần, quanh thân luôn tỏa ra hàn khí, chém sắt như chém bùn, là kiếm có khả năng cao nhất tạo ra vết thương như vậy.

Giang Cửu than thở "Thiên a..."

Lam Trạm và Giang Trừng hay giao đấu, chuyện này không phải một sớm một chiều, cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Nhưng lần này làm sao lại có thể như vậy...

Giang Mạc bắt mạch, thở phào nhẹ nhõm "Tông chủ tức giận nên ảnh hưởng đến tâm tình, hơn nữa thân thể mang thai suy yếu mới ngất đi. Cũng may Tông chủ vẫn dùng linh lực che chở hài tử, nếu không liền không giữ được."

Giang Trừng mí mắt run rẩy, mở mắt ra, giọng khàn khàn nói "Giang Cửu... đừng đi. Dược ta có thể tự uống."

Lúc Giang Trừng nhận chén thuốc, mới phát hiện tay mình được băng bó.

"Tay Tông chủ... là do chuông bạc cắt xước."

Nghe vậy y rủ tay xuống, cúi đầu không nói gì.

Giang Cửu mắng "Hàm Quang Quân thực sự quá bạc tình, Tông chủ mang thai làm sao có thể hướng ngài vung kiếm như thế!"

Giang Trừng cảm thấy mệt mỏi vô cùng "Hắn làm sao bạc tình, hắn vả lại rất thâm tình là đằng khác. Không phải thì làm sao có đứa nhỏ này?"

Đêm đó vì sao Lam Trạm đến Vân Mộng săn đêm, còn không phải vì vấn linh, đêm đó tâm tình hắn không tốt, cũng là vấn linh không thu được gì, cho nên mới mượn rượu giải sầu.

Năm năm trước Giang Trừng bị người ám hại, không cẩn thận lộ ra thân phận Địa Khôn, mắt thấy Giang gia sắp trở thành mục tiêu công kích. Y vì Vân Mộng Giang thị, nhất định phải kết đạo lữ cùng một Thiên Càn, lúc đó Giang Trừng nghĩ, muốn thành thân, cũng phải tìm người hợp tâm ý với mình.

Khi cầu học ở Cô Tô, Giang Trừng liền kinh diễm trước dáng dấp tuấn tú thanh nhã của Lam Trạm, tuy rằng tính tình hắn lạnh nhạt cổ hủ, nhìn hắn bị Ngụy Anh chọc cho buồn bực, Giang Trừng chung quy vẫn nhịn không được cười trộm.

Chỉ là về sau số phận trớ trêu, y liền không có thời gian suy nghĩ chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Trưởng bối lớn nhất Giang gia chính là y, cho nên y liền tự mình đi Lam gia hướng Lam Khải Nhân cầu thân. Ban đầu Lam Khải Nhân không thích Giang Trừng là Địa Khôn mà ló mặt quăng đầu như vậy, nhưng y nói rất nhiều điều, phân tích lợi ích, tính toán được mất, cuối cùng thuyết phục được Lam Khải Nhân.

Y cho rằng Lam Trạm tính tình lãnh đạm, đối với người nào cũng vậy, khi đó y ngây thơ nghĩ, việc này có gì đáng sợ, về sau còn dài, y và Lam Trạm còn cả đời để thấu hiểu nhau, khối băng lạnh rồi cũng có ngày tan chảy.

Giang Trừng tặng Lam Trạm chuông bạc do chính tay y khắc.

Y biết mình không nên tự lừa mình dối người, nhưng việc như vậy y chỉ có thể mắt nhắm mắt mở coi như không thấy.

Giang Trừng biết Lam Trạm "thâm tình". Bởi vì y dần dần biết Lam Trạm gặp loạn tất ra, lại ngẫu nhiên nhìn thấy ấn ký quen thuộc trước ngực Lam Trạm, còn có tên tự hắn đặt cho Lam Nguyện.

Lam Trạm không phải là tâm tình lãnh đạm, chỉ là chân tình ý thiết không đặt nơi Giang Trừng, Lam Trạm không làm gì sai, Giang Trừng biết, từ lúc bắt đầu chỉ có mình y là sai.

Một bước sai, rồi từng bước sai, Giang Trừng lần đầu tiên yêu thích một người, nghiệt ngã thay lại rơi vào tình cảnh này.

Hôm sau, bầu trời Vân Mộng đổ mưa lớn. Mưa thu lạnh lẽo, Giang Trừng cầm ô dựa vào lan can nghe tiếng mưa. Thời tiết lúc này, sông cạn đồi úa, không khí nhuốm một vẻ tiêu điều. Giang Cửu đi ngang qua thấy vậy sợ hãi, đây không phải khung cảnh người mang thai nên nhìn, vội vàng khuyên Giang Trừng trở về phòng.

Giang Cửu bưng bát canh sườn củ sen cùng một bát mì trường thọ đến, còn có một đĩa bánh hoa quế đặt trước mặt Giang Trừng.

Giang Trừng nhìn món ăn yêu thích của mình, thoáng hiện lên một chút hào hứng.

"Hôm nay là sinh thần của Tông chủ, Tông chủ cần phải vui vẻ lên a. Ta thu xếp quà tặng ngài đến tay cũng nhũn ra, cũng không biết Tông chủ có thể thưởng cho chúng ta cái gì không nha."

Giang Trừng dùng thìa khuấy bát canh trong đĩa, nhưng cũng không ăn, đáp "Toàn là lũ nịnh bợ Giang gia." Lúc y bắt đầu trùng kiến Liên Hoa Ổ, ngày sanh thần của y, nào có ai đến tặng quà. Y lại hỏi "Có Cô Tô Lam thị không?"

Giang Cửu cẩn thận đáp lại "Mưa lớn như vậy, Cô Tô lại xa, Lam gia sợ là muốn cũng không tới được."

Giang Trừng nói "Là ta không nên hỏi."

"Cữu cữu!"

Giang Trừng xuyên qua màn mưa, xa xa nghe thấy một tiếng hô lớn. Y đặt bát canh xuống, không mặn không nhạt nói "Lan lăng cách Vân Mộng còn xa hơn."

Giang Cửu trong lòng lúc này đem Hàm Quang Quân ra mắng hai trăm lần.

Kim Lăng phủi xuống lá trúc rớt trên đầu, hào hứng chạy đến trước mặt Giang Trừng, dựa ở đầu gối Giang Trừng, nháy nháy đôi mắt to nói "Cữu cữu! Con đến chúc mừng sinh thần người!"

Hôm nay Giang Trừng mặc áo cổ kín, Kim Lăng mắc sắc vẫn phát hiện bên trong quấn đầy băng "Cữu cữu so với lần trước con gặp, tiều tụy đi rất nhiều."

Mắt thấy Kim Lăng muốn xem vết thương của Giang Trừng, Giang Cửu vội vã ngăn lại "Là biểu đệ của Kim công tử, làm cho Tông chủ ăn không ngon, mới tiều tụy thế này."

Kim Lăng chớp chớp mắt, phản ứng một lúc, ôm eo Giang Trừng, vô cùng phấn khởi hoan hô "Oa, cữu cữu có tiểu bảo bảo rồi sao?"

Viền mắt Giang Trừng nóng lên, xoa đầu Kim Lăng, sờ sờ mấy lọn tóc ướt của hắn "Ân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com