Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24


Sau khi Lam Di đi ra ngoài thì Lam Ngọc giãy dụa khỏi vòng tay của Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi, đem chân nhỏ chạy thật nhanh về phía trước muốn đi xem Ngụy Vô Tiện.

Lam Di nhìn thấy đứa nhỏ khóc thành ra như vậy thì liền đưa tay ôm nó, vỗ vỗ lên lưng của đứa nhỏ dỗ dành mà nói "Không sao đâu, cha con không xảy ra chuyện gì hết, em gái cũng không có sao hết, Ngọc nhi không cần sợ"

Lam Ngọc nghe như thế thì mới đưa tay nhỏ lau đi nước mắt trên mặt hỏi ngược lại Lam Di "Di Di, con muốn đi coi phụ thân, con muốn nhìn xem phụ thân có sao không ạ?"

Lam Di nhìn thấy ánh mắt trong veo của đứa nhỏ, sự tĩnh lặng trong đó khiến người ta nhìn mà cảm thấy đau lòng, vì thế gật đầu tỏ ý với mọi người xong thì ôm Lam Ngọc vào trong phòng.

Vừa mới tiến vào phòng thì đã bị mùi máu làm cho hốc mắt đỏ lên, nó sợ hãi vùi mặt vào vai của Lam Di, run rẩy mà nói "Di Di, phụ thân sao lại đổ máu rồi?"

Lam Di xoa lên cái ót của nó "Đúng rồi, phụ thân chảy máu, hiện tại còn đang đau nên mới ngủ đó"

Lam Ngọc ngẩng đầu lên nhìn về phía giường lớn thì thấy Lam Vong Cơ đang nằm ôm lấy Ngụy Vô Tiện, linh lực màu lam nhạt bao quanh hai người họ khiến cho Lam Ngọc cảm thấy Ngụy Vô Tiện lúc này như đang rất mông lung.

Lam Ngọc nhảy xuống khỏi người Lam Di, chảy đến bên giường, túm lấy góc áo của Lam Vong Cơ, chỉ thấy Lam Vong Cơ miết lấy góc chăn của Ngụy Vô Tiện xong thì mới ngồi dậy ôm Lam Ngọc lên đùi của mình.

"Cha, người đừng lo lắng, phụ thân sẽ không sao hết! Người đã đáp ứng Ngọc Nhi, chỉ cần Ngọc nhi hô khẩu hiệu thì người sẽ không xảy ra chuyện gì hết!" Lam Ngọc đem một cái gương mặt cười gượng trong hơi khó coi để an ủi Lam Vong Cơ.

Nó tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh, Lam Vong Cơ hiện tại nghĩ lại mà cảm thấy hoảng sợ, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện rơi vào hôn mê thì hắn là người đau lòng nhất, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp mà bản thân nghĩ là đúng để an ủi cha mình.

Lam Vong Cơ đã truyền đi rất nhiều linh lực nên hiện tại cũng đã mệt, không còn khí lực để làm gì ngoài ôm đứa nhỏ vào lòng mà nói "Con cũng đang đau lòng có đúng không?"

Lam Ngọc trong lòng của Lam Vong Cơ gật đầu, mắt của đứa nhỏ chớp chớp, Lam Vong Cơ đem y phục của con trai cởi bỏ đem nó vùi vào trong chăn mà bảo "Con ủ ấm cho y đi, ta đi làm chút chuyện"

Lam Ngọc nhu thuận gật đầu, cả người ấm áp như một chiếc túi sưởi nho nhỏ ôm lây Ngụy Vô Tiện,

Nhưng không ngờ tới là lần này Ngụy Vô Tiện ngủ không lâu, không đợi Lam Vong Cơ quay trở về đã tỉnh lại.

Mở to mắt ra y nhìn xunh quanh, y có chút sững người, hình như thuốc tê vẫn còn đọng lại cho nên ý thức hoàn toàn tỉnh táo nhưng cơ thể lại không thể nghe lời y mà nhúc nhích, yết hầu y cũng đau, bụng của bản thân thì ngay chỗ phần bị rạch ra cũng hơi đau.

Chờ một chút nữa Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy hơi nghi hoặc: Sao Lam Trạm của y lại không ở đây? Thật không đúng...

Y hiện tại không nhúc nhích được cũng không nói ra chỉ có thể chờ cơ thể từ từ khôi phục lại cảm giác, lúc này mới phát hiện ngực mình như có cái gì đè nặng lên.

Ngụy Vô Tiện dùng một chút khí lực cúi đầu nhìn thì lấy Lam Ngọc đang ngủ say trên ngực mình, hô hấp đều đều cọ lên ngực của y.

Nhìn từ góc này tới đứa con trai đang say ngủ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn vô cùng, lông mi dài rũ xuống.

Ngụy Vô Tiện không nhịn được đem đứa con trai bảo bối của mình tỉnh lại, thành công đem Lam Ngọc đang say ngủ thức giấc.

"Phụ Thân!!!!" Lam Ngọc nhìn thấy Ngụy Vô Tiện tỉnh thì vui vẻ reo lên.

Ngụy Vô Tiện mở khẩu hình chữ "Ai~~" nhưng không có phát ra được âm thanh, tiếp theo thì đứa nhỏ đã tự mình véo von rồi.

Lam Ngọc mở chăn đi ra, học theo Lam Vong Cơ chỉnh chăn lại cho Ngụy Vô Tiện nghiêm túc mà nói "Phụ thân nằm ngoan nhé! Ngọc nhi đi lấy nước cho người!"

Sợ động tác mạnh sẽ ảnh hưởng đến vết thương cho nên Ngụy Vô Tiện chỉ có thể mỉm cười, nhìn đứa nhỏ lạch bạch chạy đi lấy nước, tại vì Ngụy Vô Tiện phải thường xuyên uống nước cho nên ở đầu giường có một cái bàn để nước, bàn không quá cao cho nên Lam Ngọc nhón chân một chút là với tới được rồi.

Lấy được nước, Lam Ngọc đưa chén nước đến bên miệng của Ngụy Vô Tiện, học theo bộ dáng của Lam Vong Cơ, một tay để ở phía dưới cằm nâng đầu y lên.

Ngụy Vô Tiện một bên uống nước một bên cảm thán, tay của người nhà Lam đã có lực từ nhỏ rồi, tuổi còn bé mà đã có thể nâng mình dậy rồi.

Mặc dù là không dùng nhiều lực nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn đụng đến miệng vết thương, bị đau đến đổ mồ hôi, nằm xuống liền không nhịn được mà hít một hơn, Lam Ngọc thấy vậy lại sợ hãi mà hỏi "Phụ thân sao lại đau rồi?"

Trong giọng nói của con có chút vội vàng, Lam Ngọc đưa tay ra, chờ Ngụy Vô Tiện nói đau chỗ nào thì sẽ hướng về chỗ đó mà xoa bóp cho y.

Ngụy Vô Tiện trải qua cơn đau này xong thì khàn khàn nói ra "Phụ thân không đau.. . . .Ngọc Nhi dỗ phụ thân ngủ có được không?"

Tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng trong Tĩnh Thất luôn có lò sưởi cho nên Lam Ngọc dù mặc chỉ có một lớp y phục cũng không cảm thấy lạnh.

Vì thế đứa nhỏ ngồi trên đầu giường, mô phỏng lại phong thái của Lam Vong Cơ khi nói chuyện, thao thao mà nói ra.

"Ngụy Anh, không được hồ nháo"

"Ngụy Anh, không được uống nhiều rượu"

"Ngụy Anh, không được ăn nhiều như vậy"

"Ngụy Anh, nếu mệt thì đi ngủ"

"Ngụy Anh, đừng sợ, ta ở đây"

Ngụy Vô Tiện một bên nhịn cười, một bên cảm thán sao mà giống quá, không hổ là con trai của Lam Vong Cơ, quả thực tất cả tinh túy đều lĩnh hội được, sự nề nếp trên người đứa nhỏ này thể hiện ra khiến người ta cả thấy đáng yêu vô cùng.

Ngụy Vô Tiện nhìn nó cứ đang bắt chước Lam Vong Cơ thì hỏi "Bảo bối. . . Lam Trạm đâu rồi?"

Lam Ngọc liền ngồi xuống, đem chăn của Ngụy Vô Tiện túm lên trên mà đáp "Cha đi làm đồ ăn cho phụ thân rồi ạ!"

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì gật đầu rồi nói "Kế tiếp Ngọc Nhi. . ."

Nghe thấy hiệu lệnh thì Lam Ngọc lại đứng lên bắt chước theo bộ dáng của Lam Khải Nhân, một tay để sau lưng, một tay vuốt rau, một cách tinh quá mà nói.

"Vân Thâm không được đi đêm, không được đi nhanh, không được phép cười lớn. . ."

Ngụy Vô Tiện nghe đúng là những lời mà Lam Khải Nhân thường hay nói thì ánh mắt cũng dịu xuống, bắt đầu mơ màng thì nghe được Ngọc nhi nói ra "Cuối cùng cũng ngủ rồi!" sau đó hôn lên mặt y một cái.

Lúc tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã có mùi gỗ đàn hương, Ngụy Vô Tiện cũng an lòng, mở to mắt thì đã nhìn thấy người nọ trước mặt.

Lam Vong Cơ thấy hắn tỉnh lại có chút vui sướng, bưng lên một chén cháo mà hỏi "Có thể uống không?"

Chờ uống xong cháo thì miệng vết thương của Ngụy Vô Tiện lại đau, nắm lấy tay của Lam Vong Cơ khàn khàn nói ra "Muốn nhìn đứa nhỏ..."

Lam Vong Cơ đem lão nhị đến cho y xem, khi đến chỗ Ngụy Vô Tiện thì đem chăn kéo xuống một chút để lộ khuôn mặt non mềm của con gái, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy con gái mềm mềm như vậy lại bắt đầu nói luyên thuyên, sau đó nhìn sang thì thấy Lam Vong Cơ đang mỉm cười.

"Lam Trạm. . .con gái đáng yêu quá"

Lam Vong Cơ khẽ cười rồi nói "Đúng vậy"

Ngụy Vô Tiện đưa tay vỗ lên ngực của đứa "Ngươi thích không Lam Trạm"

Lam Vong Cơ nhìn sang Ngụy Vô Tiện thần sắc còn hơi nhợt nhạt rồi lại đáp "Là ngươi sinh, tự nhiên sẽ thích"

Ngụy Vô Tiện không ngờ tiếp đó Lam Vong Cơ lại quay sang hôn lên môi của y, nghĩ là Ngọc Nhi cũng đã đến tuổi để đi săn đêm rồi, hôm nào chúng ta dẫn hắn đi học hỏi kinh nghiệm"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay vuốt lên đỉnh đầu của hắn, vén lọn tóc lên tai rồi mới nói "Chờ ngươi khỏe lại, ta liền mang chúng đi theo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com