Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


"Đại Bảo, ngày mai em không đi học, em muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối"

Tiêu Chiến chọc vào chiếc má sữa của em

"Em không chê tài nấu nướng của ca ca nữa à?"

"Nhưng em muốn ăn, để Đại Bảo nấu, ăn sẽ ngon hơn một chút."

Vương Nhất Bác tiến lên, cúi người và hôn lên môi Tiêu Chiến.

"Được rồi mau đi ngủ đi, nếu không sáng mai sẽ dậy không nổi."

Tiêu Chiến đắp chăn bông cho em , Vương Nhất Bác bĩu môi,

"Tại sao Đại Bảo không ôm em?"

"Ôm Tiểu Bảo sẽ rất nóng"

"Không được, ca ca phải ôm em."

Nói đến đây, Vương Nhất Bác vùi đầu vào người anh tay vòng người Tiêu Chiến ôm lấy eo anh .

Tiêu Chiến cười ôm em

"Em làm gì vậy ~ Tiểu Bảo càng ngày càng dính người"

"Đừng nói nữa ,đi ngủ thôi. "

"Tiểu Bảo ngủ ngon"

"Chúc ngủ ngon Đại Bảo"

Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, Vương Nhất Bác vẫn đang ôm anh. Anh nhẹ nhàng đặt bé con xuống giường và vào nhà tắm rửa sạch sẽ.

Vừa cởi xong quần áo, một bàn tay nhỏ bé đã chạm vào người anh.

"Em làm gì đó ~"

"Tại sao lại có một cái ổ sau lưng Ca Ca em?"

"Ở lưng ư , anh không biết.Tiểu Bảo tỉnh dậy liền xuống giường."

"Không ~ em muốn ngủ thêm một chút nữa"

"Vậy Ca Ca đi nấu cháo, em ngủ một giấc ngắn, sau đó dậy đánh răng rửa mặt"

"Vâng ạ ~"

Vương Nhất Bác quay lại đáp.

Tiêu Chiến mở tủ lạnh ra, phát hiện chỉ còn một bát nhỏ thịt nạc và một quả trứng muối. Cửa hàng thường mở cửa muộn vào cuối tuần và hiện tại chính xác là vẫn chưa mở cửa.

Anh đem trứng muối và thịt cắt nhỏ, đem trần qua nước sôi cho chín. Sau đó cho vào cháo và thêm chút muối nấu cho nhừ.

Anh không biết có phải là làm như vậy không, tất cả chỉ là dựa vào cảm tính.

Một con bò nhỏ không có dép đứng ở cửa phòng bếp, phòng bếp không có dép Tiêu Chiến trực tiếp ôm người đặt lên sofa

"Tại sao không mang dép?"

"Đại bảo hôm qua không cầm theo dép cho em"

Tiêu Chiến chỉ nhớ rằng hôm qua anh đã đưa Vương Nhất Bác trở về phòng sau khi tắm, và đã quên mang dép cho em .

"Vậy em cũng không nên đi chân trần xuống đất. Lần sau nhất định phải gọi ca ca đến ôm em nghe không?"

"Em biết rồi, ca ca ôm ôm"

Vương Nhất Bác đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên quấn lấy cổ Tiêu Chiến, hai chân vòng qua eo anh. Để Tiêu Chiến đưa em về nhà.

"Thím à, cháo đã nấu xong, chú thím ăn qua ăn đi ạ"

"Được rồi, đợi khi chú của cháu thức dậy sẽ qua .Tiểu Bảo, con lớn rồi, sao ngày nào cũng để Đại Bảo bế con , con bao nhiêu tuổi rồi?"

Vương Nhất Bác xấu hổ

"Là tại mẹ không hiểu, thật sự không nói nên lời."

"Tiểu tử thúi"

Tiêu Chiến vỗ mông,

"Em không được nói chuyện như thế với mẹ em."

"Em muốn làm bảo bảo của ca ca , em không còn là bảo bảo của mẹ nữa, mẹ hung dữ với em."

"Em đã là bảo bảo của ca ca rồi, thay quần áo xong ca ca sẽ ôm em về ăn cháo. Em đã đánh răng chưa?"

"Em đã đánh răng rồi, nhưng em chưa rửa mặt. Ca ca treo khăn cao quá. Lần sau ca ca nhớ sẽ treo thấp hơn một chút, biết chưa?"

Mỗi lần Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói chuyện như thế này thật rất buồn cười, và anh còn phải phụ họa theo

"Ca ca biết rồi, lần sau ca ca sẽ treo thấp hơn một chút "

Sau khi thay quần áo cho Vương Nhất Bác, anh ôm em về nhà.

"Đại Bảo, đây là cháo gì?"

Mẹ Tiêu nếm chút cháo rồi hỏi.

"Cháo thịt nạc trứng muối"

Cùng lúc đó , người lớn dùng thìa khoáy khoáy cháo nhưng trong tô không có gì ngoài một chút thịt băm.

Cha Vương múc một miếng trứng muối nhỏ, không nhịn được cười,

" Wow, thật là cháo thịt nạc trứng muối "

Vừa nói, liền thấy Vương Nhất Bác từ dưới đáy bát múc một thìa trứng muối, trên mặt cháo còn có rất nhiều thịt băm.

Ba Tiêu cười và trêu chọc Tiêu Chiến

"Đại Bảo thật là thiên vị quá"

"Nhưng mà, Tiểu Bảo thích ăn nó?"

"Nhã Đình , anh nghĩ cuộc hôn nhân này thật là tốt hahaha"

"Đúng vậy"

"Mau đem Tiểu Bảo nhà chúng ta gả đi , sau khi ăn xong liền thu dọn đồ đạc gửi qua"

"Tại sao không phải là Đại Bảo đến nhà chúng ta, vẫn là chưa phân hóa."

Mẹ Vương tin chắc rằng con trai mình là A, còn có Tiêu Chiến trông ôn ôn nhu nhu khá giống O.

"Em hãy nhìn chiếc má sữa của Tiểu Bảo đi, lời nói của em có chắc là đúng không?"

"Má sữa thì sao vẫn là công đấy thôi!"

Hai người chồng cố gắng thuyết phục hai người vợ của mình, Vương Nhất Bác vẫn còn cháo trong miệng:

"Đại Bảo, thế nào là O?"

Hai bà mẹ sau đó dừng lại, giường như họ đã nói hơi quá ...

Tiêu Chiến lấy khăn giấy lau cháo trên miệng Nhất Bác

"Một đứa trẻ rất dính người, chính là tiểu bằng hữu"

"Là em? Là em sao?"

Vương Nhất Bác ngẩng mặt lên, cảm thấy những gì Tiêu Chiến nói là một lời khen.

"Về sau cũng sẽ biết"

Mẹ Vương nhìn con trai bằng ánh mắt thất vọng, nhưng ... hình như là O cũng tốt ...?

"Tiểu Bảo cắm quạt điện, đầu cắm ở bên trên."

Thời tiết ấm dần lên, bật điều hòa sẽ thấy lạnh, dùng quạt vừa phải.

"Trên phích cắm? Tại sao lại cắm trên đầu? Trên đầu Tiểu Bảo không có lỗ"

Tiêu Chiến quay người lại, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đang chạm vào cái đầu nhỏ của mình.

"Không! Là cắm trên đầu ổ điện"

"Ồ"

Vương Nhất Bác đặt chiếc quạt nhỏ trên bàn cạnh giường và bật nó lên.

"Đại Bảo đi ngủ đi ~"

Tiêu Chiến lên giường và tắt đèn.

"Chúc ngủ ngon Đại Bảo"

"Chúc ngủ ngon Tiểu Bảo"

Vương Nhất Bác đã uống quá nhiều sữa và muốn đi vệ sinh vào ban đêm.

Nhìn trán của Tiêu Chiến đầy mồ hôi, trông anh rất khó chịu.

"Sao vậy ca ca?"

Vương Nhất Bác cảm thấy cơ thể Tiêu Chiến có chút lạnh, cho rằng anh bị lạnh, vội vàng tắt quạt.

Em không kìm lòng được nên vào phòng tắm giải quyết nhanh rồi liền quay lại, nằm bên cạnh Tiêu Chiến.

"Ca ca, anh bị sao vậy?"

"Có phải hay không khó chịu"

Tiêu Chiến ôm em và Vương Nhất Bác cuộn tròn trong vòng tay của anh.

"Đại Bảo còn cảm thấy khó chịu không?"

"Không sao , cho ca ca ôm một cái. Ngủ đi ."

Vương Nhất Bác gật đầu , sợ Tiêu Chiến bị lạnh nên ôm chặt lấy anh.

Dường như ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, không quá rõ ràng, Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến, bị anh ôm lấy rồi tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác được mẹ Tiêu đưa ra khỏi vòng tay của Tiêu Chiến và giao cho ba Tiêu.

Ba Tiêu cầm tay Vương Nhất Bác và đưa cho mẹ Tiêu một viên thuốc ức chế.

Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi uống thuốc ức chế.

"Đại Bảo, bây giờ còn khó chịu không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, anh không muốn nói chuyện, anh hiện tại đang rất mệt.

Mẹ Tiêu lau mồ hôi cho Tiêu Chiến bằng khăn nóng trước khi ra ngoài phòng khách , ba Tiêu cùng Vương Nhất Bác cũng đang ở đó .

"Đứa nhỏ này cũng thật là đã phân hóa mà còn không biết, lại còn ôm chặt Tiểu Bảo như vậy.

Căn nhà tràn ngập mùi tin tức tố của Tiêu Chiến, ba mẹ Tiêu lo lắng sợ tin tức tố của anh làm Vương Nhất Bác phân hóa, cũng may Vương Nhất Bác không ngửi thấy nên họ cũng an tâm

Không khí tràn ngập mùi thơm nhẹ của cam đắng, rõ ràng là mùi tin tức tố nhẹ, nhưng lại có cảm giác áp chế không thể bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com