Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

76.

Thời điểm Bạch Thực mở cửa, Long Điềm nằm bò trên giường buông xuôi như rắn chết. Hắn lặng lẽ lại gần, ánh mắt ra hiệu với Lâm Phàm và Tiểu La phía sau để đống hộp trong góc, ngồi xuống bên cạnh giường.

Lâm Phàm muốn mở miệng xin phép đi trước, nhưng không tìm được thời điểm thích hợp.

Hắn không lên tiếng Long Điềm cũng biết người đến là ai, "Anh Thực..." Trong chăn truyền đến giọng nói mơ hồ của Long Điềm.

"Chuyện gì đây?" Bạch Thực nhẹ giọng hỏi. Hắn vươn tay xoa sau đầu Long Điềm như vuốt một con mèo lớn, từ trên tóc vuốt xuống cổ Long Điềm nhéo mấy cái.

"Anh Thực..." Long Điềm ôm eo vùi mặt vào bụng hắn sụt sịt không nói gì.

Lâm Phàm vốn nên nhân cơ hội này rời đi, nhưng không hiểu sao chân lại không nhích nổi một bước. Là sàn nhà quá trơn, hay nhiệt độ trong phòng quá ấm, hay bởi vì ánh mắt của Bạch Thực quá đỗi dịu dàng.

"Em ấy đi rồi..." Long Điềm rầu rĩ lên tiếng.

"Ai?" Bạch Thực mặc kệ hắn nằm trên đùi mình, ra hiệu Tiểu La thu dọn giày dép ví tiền Long Điềm vứt bừa bãi.

Long Điềm xoắn xuýt một hồi, nói: "Em thích em ấy, đều đem những thứ tốt nhất dành cho em ấy, tại sao em ấy lại không vui?"

"Cái gọi là thứ tốt, trong mắt của người yêu em, cho dù em chia cậu ta nửa quả táo hỏng, cậu ấy cũng sẽ coi nó là báu vật muôn đời, trong mắt của người không yêu em, em có dâng núi vàng núi bạc đến trước mặt cậu ấy thì cũng chỉ là một đống rác khổng lồ. Hiểu không?"

Lâm Phàm đứng nghiêm tại chỗ, thầm hận bản thân vừa nãy đầu óc lên cơn thần kinh. Nếu có thể đáng lẽ vừa rồi nên rời đi mới phải, nán lại chỗ này chỉ càng thêm lúng túng. Trong khi anh còn đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, Tiểu La đã thu dọn xong đồ đạc rời khỏi phòng. Cô không muốn ở đây nghe thêm bất kì câu chuyện bí mật giới hào môn nào nữa.

Có lẽ do sắc mặt Lâm Phàm quá khó nhìn, Bạch Thực ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm vẫn còn đứng đây mỉm cười xin lỗi anh. Lâm Phàm nhẹ nhàng chỉ chỉ hướng cửa, Bạch Thực gật đầu, vẫy tay tỏ ý đi thong thả.

Bạch Thực vuốt hắn, nói: "Anh nghe anh trai em nói rồi, em đang theo đuổi một Beta?" "Anh không đồng tình cách làm của anh trai em, chuyện tình cảm là phải anh tình tôi nguyện. Anh trai của em là đồ cáo già, chỉ hận không thể khoan thủng lỗ hổng của pháp luật Trung Quốc, em đừng học theo anh ấy, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, nếu người ta thật sự không thích em, vậy đừng cưỡng ép họ."

Long Điềm lật người, gối đầu   lên đùi Bạch Thực nói: "Em không hiểu."

Bạch Thực nói: "Sau này dần dần sẽ hiểu." Hắn vỗ một cái bẹp trên trán Long Điềm, "Mau ngồi dậy, đừng có dính lấy anh, lát nữa khách của anh trai em đến anh không xử lí nổi đâu!"

Long Điềm đành đứng dậy sang phòng kế bên lấy hành lý của mình, chợt thò đầu ra hỏi Bạch Thực, "Đừng dọn dẹp giường được không? Anh trai tiếp đãi khách, chắc không đến nỗi tiếp đãi đến tận giường đâu nhỉ?"

Bạch Thực đang định gọi người đến thay ga trải giường bị Long Điềm quần thành đống dưa muối, nghe vậy lại hỏi: "Em để giường như vậy không cho dọn dẹp là muốn làm gì?"

Long Điềm nói: "Anh trai xong việc buổi tối em lại về đây ngủ."

" Anh nhớ em có nghiện giường đâu?" Bạch Thực mờ mịt.

Long Điềm nói: "Em không quan tâm, phải giữ nguyên giường như vậy cho em."

77.

Lâm Phàm quen cửa quen nẻo, lại chạy đến ké thang máy cùng nhân viên phục vụ đang đẩy xe ăn nhỏ xuống lầu. Nhân viên phục vụ ở đây tố chất vô cùng cao, nhìn cách ăn mặc của anh từ đầu đến chân chỉ là một Beta bình thường, mí mắt cũng không nhướng lên tẹo nào. Anh đút tay vào túi nhìn số tầng hiển thị trên thang máy nhảy một số lại một số, thầm nghĩ, thứ Long Điềm cho anh, rốt cuộc coi là táo hay là núi vàng núi bạc?

Tên Long Điềm này khiến người khác phải thắc mắc rốt cuộc hắn ăn thứ gì mà lớn lên. Có lúc bản năng của Lâm Phàm cảm thấy được thực chất hắn là một Alpha hung dữ mạnh mẽ, nhưng đôi khi lại thấy hắn hoàn toàn là cục tạ kéo team của đám Alpha kia. Cho nên quả táo hay núi vàng núi bạc gì đó, có lẽ bản thân Long Điềm cũng chẳng hiểu.

Lâm Phàm đến độ tuổi này, anh đã sớm ý thức được để tồn tại trong xã hội cần phải tuân thủ đủ loại quy tắc ngoài sáng trong tối, chỉ cần không vượt qua làn ranh nào đó được vạch ra trong nội tâm mọi người là có thể sống một đời an ổn bình yên. Nhưng Long Điềm lại hoàn toàn sống theo bản năng của mình, trong lòng anh ta nghĩ thế nào?

Thang máy chỉ xuống tầng hai mươi lăm, Lâm Phàm rời khỏi thang máy, thầm nghĩ sau này sẽ không bao giờ đến nữa.

78.

Bạch Thực đưa ly nước cho Đường Niệm, "Thư kí của anh nhờ em nhắc anh, sáng mai họp hội đồng quản trị, đừng ngủ quên."

Đường Niệm ngồi dưới ánh đèn trong phòng khách xem tài liệu, cầm ly nước tu ừng ừng một hơi, nói: "Sao cô ấy không tự đến nói với anh?"

Bạch Thực cười khẩy, "Cô ấy nói anh sẽ nghe sao?" Hắn bứt vài cái lá khô héo trên cây lan điếu, khom người tiện tay ném vào thùng rác, "Phải rồi, gần hết năm, anh nhớ dành thời gian đi thăm chú và dì."

Đường Niệm nói: "Anh nhớ mà, lần này để xem Tiểu Điềm bọn họ đi lúc nào,  chúng ta tránh ngày đó ra là được."

Bạch Thực liếc hắn một cái, "Vậy chúng ta đi muộn một chút, năm ngoái nghe Tiểu Điềm nói bác em ấy nhìn thấy hoa anh đặt trước mộ của chú, tức đến nỗi râu dựng cả lên."

"Thôi bớt chọc tức ông ta đi vậy." Đường Niệm phe phẩy tờ tài liệu, ném lên bàn trà một cách tuỳ ý. "Tuổi tác lớn rồi cũng chẳng dễ dàng."

Bạch Thực nói: "Anh bớt huênh hoang trước mặt đám họ hàng của Tiểu Điềm đi, không biết bao nhiêu người có thể sống thêm vài năm nữa."

Đường Niệm xoè tay, "Anh cũng đâu muốn, đây không phải là nhu cầu kinh doanh sao?"

Bạch Thực nói: "Hại em vừa thấy bọn họ liền muốn đau đầu, nhất là bà mợ nào đấy của Tiểu Điềm, vừa thấy em đã nhìn chằm chằm vào bụng, như thể sợ một giây sau trong bụng em sẽ nhảy ra đời kế tiếp của họ Đường. Nói xong rồi, lần sau bàn chuyện gì anh tự đi đi, đừng kéo em vào."

Đường Niệm nói: "Anh cũng biết nỗi khổ của em, nhưng đâu có cách nào, anh không dẫn em theo thì lại bị nghi ngờ trong lòng mang ý xấu, nghi ngờ thật ra em đang bí mật mang thai, sau này ôm một hoàng tử ra đem toàn bộ tiền của Long Điềm bí mật sang tên cho đứa nhỏ."

Bạch Thực nói: " Mấy người đó không tin tưởng khoa học hay là đặt kỳ vọng quá cao đối với khoa học thời nay vậy?" Hắn thở dài, vỗ tay nói: "Cuộc sống thật khó khăn."

"Để con của Tiểu Điềm sinh ra trước chẳng phải tốt rồi sao?" Hắn liếc Bạch Thực, "Em nhìn anh làm gì?"

"Chẳng phải anh kể em nghe em ấy đang theo đuổi một Beta sao?" Bạch Thực hỏi ngược lại.

"Theo đuổi mà thôi, có ở bên nhau thật đâu." Đường Niệm nói, "Chuyện trên đời tám, chín phần đều sẽ không như ý muốn."

"Anh không ngáng chân Tiểu Điềm đấy chứ?" Bạch Thực nhìn chằm chằm hắn.

"Anh nào nỡ, cháu trai của anh sao có thể so với với hạnh phúc của Tiểu Điềm?" Đường Niệm giải thích, tổn thương nhìn Bạch Thực, "Em vẫn coi anh là người xấu hả?"

Bạch Thực khinh bỉ, "Anh nghĩ anh không phải?" Hắn lê dép đi về phòng, "Em ngủ đây, tự xử lý tài liệu cho tốt, đừng có sáng sớm mai lại đến gõ cửa phòng em."











































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com