Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

121.

Lâm Phàm lật thực đơn xem một lúc mà cảm thấy nhói mề, ngay cả mấy tờ điền đo đỏ trong túi dường như cũng mỏng dần, anh hắng giọng chuẩn bị gọi món, vừa liếc mắt liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lâm Phàm đột nhiên đứng bật dậy làm đổ chiếc cốc trên bàn.

" Thưa ngài, ngài không sao chứ ạ!" Nhân viên phục vụ vội vàng bước đến dọn dẹp sạch sẽ nước trên bàn cùng chiếc cốc bị đổ. Không hổ là khách sạn năm sao, nhân viên phục vụ nhìn anh không hề có thái độ khó chịu, còn chu đáo đưa cho anh một chiếc khăn sạch để lau vạt áo bị ướt. May mà những người ở đây cho dù mặc đồ ngủ cũng đều là những bộ đồ chất liệu đắt tiền, ngoại trừ Lâm Phàm, áo sơ mi của anh bị ướt đẫm một mảng. Lâm Phàm nhỏ giọng nói xin lỗi, cảm thấy máu trong người đều dồn lên não.

" Ngài sao vậy ạ? Có phải bị bỏng rồi không?" Nhân viên phục vụ nhìn sắc mặt anh xanh lét, vội vàng hỏi.

Lâm Phàm cảm thấy toàn thân run rẩy, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, nắm chặt góc áo, nhìn hai người dính chặt lấy nhau bước vào thang máy, bất động. Nhân viên phục vụ nhìn theo tầm mắt của anh, tinh ý mỉm cười: " Là khách của chúng tôi uống say."

" Ừm." Lâm Phàm từ trong cổ họng nén ra được một chữ, cảm thấy toàn thân kiệt sức. Anh thẫn thờ ngồi xuống, gương mặt phờ phạc, quần áo luộm thuộm, chẳng cần nhìn trong gương cũng biết hiện tại trông anh nhếch nhác chừng nào. Nhưng dù anh dốc hết sức lực, cố gắng tận dụng mọi cách, anh có thể tiến đến gần Long Điềm thêm một chút không?

Long Điềm lẽ ra nên là một Alpha được hưởng vinh hoa phú quý, con đàn cháu đống mới phải, dù không phải như vậy đi nữa, hắn cũng đang gánh trên vai sự kì vọng của người khác, là một người xứng đáng được trân trọng và đối xử tốt. Anh làm sao nỡ cướp đi hạnh phúc của hắn.

Long Điềm hành động bằng bản năng, nhưng Lâm Phàm phải hành động bằng lí trí.

Xem xem, như vậy chẳng phải rất tốt sao, Long Điềm rời khỏi anh, lập tức tìm thấy một người hoàn mỹ phù hợp với gia thế, giới tính của hắn, một người cùng hắn tận hưởng hạnh phúc yêu đương. Không phải rất tốt sao?

Anh mơ hồ, suy nghĩ trong đầu như bị ngắt thành từng đoạn không liền mạch, lúc là nghĩa địa trắng toát cao ngất nhà Long Điềm, lúc là bóng lưng hắn dắt chó đi dạo dưới nhà anh, lúc là những lời nói bóng gió đầy ẩn ý của anh trai hắn. Anh như ngồi trên bàn chông.

Đột nhiên điện thoại trong túi rung một hồi.

Lâm Phàm cầm lên.

Anh nhìn, trên màn hình hiển thị tên Long Điềm.

Điện thoại rung một hồi rồi lập tức bị ngắt máy.

Đầu óc Lâm Phàm trống rỗng, trong tâm trí chợt có dòng điện xẹt qua, đấu tranh một hồi anh quyết định ấn số gọi lại, cảm giác như cơn đau tim sắp bùng nổ. Đầu dây bên kia tút tút một lúc, sau đó phát ra giọng nói của tổng đài báo số điện thoại này đã khoá máy.

Là ai khoá?

Lâm Phàm đứng dậy, sải bước vội vàng chạy đến thang máy.

Mặc kệ, tuy lúc đầu đầu anh đã nói tuyệt đối sẽ không níu kéo, nhưng hiện tại anh lại muốn níu kéo. Cho dù Long Điềm không thể ở bên anh đến già, cho dù cuối cùng Long Điềm sẽ kết hôn cùng người khác, vậy thì đã sao? Những chuyện như được hay mất, muốn rút lui hay không thể tự giải thoát gì đó, giờ đây đối với anh dường như nhẹ tựa lông hồng.

Anh đã thông suốt một chuyện. Anh không thể chịu được việc Long Điềm ở bên người khác.

Dù Long Điềm hạnh phúc, anh vẫn không thể chịu được việc Long Điềm hạnh phúc cùng người khác.

Trong lòng Lâm Phàm thầm mắng bản thân là đồ ích kỉ, nhưng nghĩ lại, ích kỉ thì đã sao?

Từ trước đến giờ anh chưa từng có ý định hãm hại người khác, cả đời luôn nghiêm khắc với bản thân nhưng lại bao dung với mọi người, nhưng vậy thì có làm sao?

Những chuyện này, những điều dằn vặt anh hằng đêm, những thứ mà anh cho là đúng đắn lại đi ngược lại với trái tim, trong khoảnh khắc này dường như không còn giá trị gì nữa.

Mẹ nó rốt cuộc anh vẫn níu kéo đến cùng, Bạch Thực nói gì cũng được, Đường Niệm bảo gì cũng mặc kệ, anh thông suốt rồi, chuyện này, từ đầu đến cuối là chuyện riêng giữa anh và Long Điềm, lợi ích của người khác cút xéo hết đi.

Có chuyện gì mà Lâm Phàm anh không thể đối mặt sao?

122.

Lâm Phàm đã từng đến Victoria một lần, biết rằng Long Điềm bọn họ sẽ đi lên phòng vip phía trên, thang máy đó không giống với những thang máy bình thường, có nhân viên kiểm tra và soát thẻ, lần trước anh suýt thì bị kẹt ở nơi này.

" Chào ngài, đây là thang máy dành riêng cho vip, xin hỏi ngài muốn xuống tầng dưới phải không ạ? Vui lòng rẽ trái 30m, sẽ có một thang máy thường để xuống ạ." Nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục áo đuôi tôm ngăn anh lại.

Lâm Phàm nói: "Tôi muốn lên trên tìm người."

Nhân viên phục vụ mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: "Xin hỏi ngài có thẻ của khách sạn không ạ? Nếu không có thì không thể lên trên đâu ạ."

Lâm Phàm nói: "Anh biết Đường Niệm không?"

Nhân viên phục vụ đã quen với những kiểu khách hàng dựa hơi vào mấy mối quan hệ thế này, mặt vẫn không đổi sắc mỉm cười: "Thưa ngài, xin ngài đừng làm khó chúng tôi."

Lâm Phàm âm thầm tính toán trong lòng, cùng là Beta giống nhau, không biết mình đánh ngất anh ta, sau đó lục trong túi áo lấy thẻ nhân viên quét mã để lên trên tỉ lệ thành công sẽ là bao nhiêu nhỉ?

Dù tỉ lệ thành công là bao nhiêu, anh vẫn phải thử.

Lâm Phàm im lặng xắn tay áo, hy vọng đối phương đánh người không quá nặng tay, điểm yếu duy nhất của Lâm Phàm chính là sợ đau. 

Lâm Phàm đếm ngược ba hai một, định xông đến tấn công vào hạ bộ của đối phương trước đánh gục anh ta sau đó nhanh chóng cướp thẻ thì chợt có một nhóm người đến gần.

Ngọn lửa quyết tâm bừng cháy trong lòng Lâm Phàm lập tức bị dập tắt, anh vừa quay đầu liền ngạc nhiên.

" Thiếu gia Sở?" 

Thiếu gia Sở liếc mắt nhìn anh, lại nhìn sang quản gia cùng đám vệ sĩ đi theo sau mình.

Vị quản gia già cung kính tiến lên phía trước, nhỏ giọng thì thầm: "Thiếu gia, ngài không nhớ sao? Đây là chàng trai tốt bụng đã cứu thiếu phu nhân lần trước ạ."

Thiếu gia Sở mặt không biểu cảm, phất tay, "Đưa chi phiếu cho cậu ấy."

" Vâng." Găng tay trắng của quản gia hô biến ra một tấm phiếu, định đặt nó vào tay Lâm Phàm.

Lâm Phàm xua tay, "Không, tôi không có ý này."

Thiếu gia Sở nhướn mày nhìn anh.

Lâm Phàm nói: "Tôi muốn nhờ anh một chuyện."

Sở Thiếu gia đáp: "Nói."

" Tôi muốn đi lên trên." Lâm Phàm chỉ vào thang máy.

Thiếu gia Sở dường như cảm thấy mình đang bị trêu chọc, trong lòng có chút bực bội. Hắn liếc nhân viên phục vụ, phun ra một câu: "Tránh đường."

" Thiếu gia, chuyện này... chúng tôi khó giải quyết lắm..." Nhân viên phục vụ ái ngại nói.

" Toà nhà này thuộc sản nghiệp nhà họ Sở, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ tự chịu trách nhiệm." Thiếu gia Sở lạnh lùng nói.

" Vậy thì, tôi muốn hỏi một chút chàng trai này, cậu lên trên là muốn làm gì ạ?"

Lâm Phàm cười lạnh, nghiến răng thốt ra hai chữ: "Đánh ghen."

Anh nhảy vào thang máy, nhấn nút đi lên, bỏ mặc đám người đang sửng sốt kinh ngạc lại phía sau.

123.

Nhân viên phục vụ Tiểu Diêu đẩy chiếc xe nhỏ trên hành lang, thiếu gia Long vừa rồi uống say được người khác dìu lên, cô chuẩn bị sẵn nước nóng và thuốc giải rượu như thường lệ, nhưng lại bị đuổi ra ngoài.

Chợt cô nghe thấy có người gọi mình: " Tiểu Diêu!"

Tiểu Diêu quay đầu, năng lực ghi nhớ của cô khá tốt, nếu không cô đã không thể phục vụ cho những khách hàng vip ở đây lâu như vậy. "Ngài Lâm?"

Lâm Phàm thở hồng hộc, dừng lại trước mặt cô, "Có phải Long Điềm vào trong rồi không?"

Tiểu Diêu gật đầu, " Long Thiếu gia uống say, bây giờ đang nghỉ ngơi." Cô sợ Lâm Phàm sẽ lo lắng, lại bổ sung thêm :" Bạn của ngài ấy đang chăm sóc ngài ấy rồi ạ."

Lâm Phàm cắn môi, nói: "Mở cửa."

"Dạ?" Tiểu Diêu hoang mang.

Lâm Phàm dùng sức vặn mạnh nắm cửa, nói: "Mở cửa."

" Chuyện này, không có sự cho phép của khách, quy định của chúng tôi..."

Tầng vip hiện tai không có mấy người, Lâm Phàm hạ quyết tâm, hét lớn: "Tôi là bạn trai của anh ấy, anh ấy thuê phòng với người khác, tôi không có tư cách quản anh ấy hả?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com