Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

"Vậy là... Chúng ta debut, và..." Yoongi cố gắng gom góp suy nghĩ của mình sau khi đã bình tĩnh, các chàng trai cho em nhiều không gian và sự im lặng em cần có để ngồi xuống mép ghế sô-pha, cuộn mình lại, "Lớn mạnh sao?" Em hỏi, nghịch đôi tay trong lòng.

"Đúng vậy Yoongi," Seokjin mỉm cười, "Em muốn thấy vài thứ không?" Anh dịu dàng hỏi, không muốn quá mức dồn dập.

Yoongi do dự trước khi bắt gặp ánh mắt của người lớn hớn, "Cái gì cơ?" Em hỏi, sự tò mò xâm chiếm bản thân.

"Đi nào," anh nói và đứng dậy, "Nó ở căn phòng khác." Anh nói và Yoongi từ từ mở người ra, đứng dậy và chọn đi theo Seokjin. Ký túc xá mới của rộng phát điên nên em sẽ bị lạc nếu không có người dẫn đường. Rộng hơn bất cứ nơi nào em hình dung mình được sống trong đó. Seokjin đưa em vào một căn phòng, và em bắt gặp cả một bức tường đầy những chiếc cúp xếp hàng. Quai hàm của em mở ra ngay lập tức, đôi mắt bị hút vào những chiếc cúp sáng chói ngay trước mặt. Hẳn phải đến hàng cái nằm trên giá, như thể không còn chỗ trống và họ sẽ phải sớm lắp đặt một cái khác. Hai tay Yoongi run rẩy bên hông, hồi hộp gõ gõ lên chân mình. Toàn bộ là của họ sao? Họ đã giành được những giải thưởng đó? Tất cả số đó?

"Nhìn bên đó kìa," Namjoon ra hiệu cho em đến gần bức tường, và em làm theo, đến nơi mà vị nhóm trưởng đang chỉ vào một giải thưởng nhỏ có hình dạng chữ nhật màu xanh lá cây tươi sáng, "Đây là của anh, anh đã tự mình giành được giải thưởng này." Yoongi cứng người, không biết mình có nghe đúng Namjoon không. Em cúi người lại gần hơn, đọc tấm bảng dưới đó. 'Suga - Nhà sản xuất xuất sắc nhất'. Suga, đó là nghệ danh mà em đã chọn, đó là cái tên mà em vẫn chưa được sử dụng. Và là một nhà sản xuất, em chỉ viết các bài hát cho chính mình, quá ngại ngùng để đề nghị Namjoon xem tất cả các lời bài hát mà em đã viết cho nhóm từ trước đến nay. Em đã thắng- một giải thưởng? Mình em thôi? Cho giải nhà sản xuất xuất sắc nhất? Môi dưới của em run lên, và trước khi em kịp nhận ra, nước mắt đã dâng trào trước thông tin ấy, quá nhiều để có thể tiếp thu nổi. Em nghẹn ngào trong một tiếng nấc, Namjoon toan luồn tay quanh người em thì em đã lùi đi, "Đ-Đừng nhìn anh." Em khóc.

"Nào-"

"Đừng." Yoongi thút thít, cắt lời Hoseok. Yoongi này không thích tỏ ra yếu đuối trước mặt họ, không thích khóc lóc, tức giận hay thậm chí bộc lộ nhiều cảm xúc với họ. Em vẫn chưa biết làm thế nào, vì vậy họ không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào cơ thể đang run rẩy của em.

"Không." Yoongi đanh thép nói lần thứ n, khoanh tay bướng bỉnh. Em sẽ không bị xúi giục bởi các thành viên nhỏ tuổi này.

"Tại sao không chứ?" Kế bên, Taehyung mè nheo, Jimin phía bên còn lại cũng chẳng khấm khá hơn, cả hai bao vây em.

"Chẳng phải có luật bất thành văn là anh không thể kể về tương lai bằng không nó sẽ bị thay đổi, hay mấy thứ quần què tương tự gì đấy sao?" Lẽ ra em nên bịt mồm khi đi nói bậy trước dàn maknae, nhưng em chợt nhớ ra chúng thừa biết là không nên bắt chước em.

"Nhưng tụi em tò mò quá đi mất, biết tới khi nào mới có thành viên từ tương lai xuất hiện nữa chứ?" Jimin hỏi, "Chắc là chẳng bao giờ luôn quá." Sau đó cậu tự trả lời luôn.

"Không phải chuyện của anh." Yoongi đáp lại, nhìn xuốn mấy đứa nhỏ.

"Mọi người này," Namjoon ngẩng mặt khỏi điện thoại, "Bang muốn biết tại sao chúng ta không có mặt ở studio luyện tập." Gã nhăn nhó, không biết phải phản hồi đối phương thế nào.

"Bảo chú ấy là có thành viên thấy không khỏe." Seokjin gợi ý, "Chúng ta đâu thể xuất hiện như thế này được đúng không?" Anh ra hiệu về phía Yoongi.

Yoongi mím môi đáp lại, "Anh không muốn cản trở thời gian luyện tập của mọi người, cứ bảo chú ấy là anh bị ốm và đang nghỉ ngơi, em biết đấy, nói dối," Em bồi thêm, "Vả lại nếu mọi người không làm như bình thường và không debut, tương lai của anh sẽ bị xáo trộn, nên tốt nhất hãy cứ làm việc đi."

"Em không nghĩ chú ấy sẽ để tụi em bỏ lại anh một mình." Hoseok nói.

Namjoon gật đầu tán thành, "Đúng rồi, rõ ràng anh không phải là người giỏi chăm sóc bản thân," Gã khựng lại, "À, mà em chắc anh cũng thừa biết điều đó rồi và đã, ừm, khá hơn trong chuyện đó."

"Ừ, em chưa thăng thiên, vậy hẳn là em đã học được cách chăm sóc bản thân đàng hoàng rồi." Seokjin nói một cách vô ích.

"Đúng vậy..." Yoongi lầm bầm, nhận thức được rằng bản thân đã từng ẩn mình như thế nào quanh họ. Không bao giờ muốn làm gánh nặng cho người khác về các vấn đề của bản thân, tin rằng tất cả đều là cá nhân và ngu ngốc, thực sự. Mọi điều nhỏ nhặt về em đều sai lầm và em phải sửa đổi nó, em phải hoàn hảo để trở thành một phần của nhóm - hoặc đó là những gì em nghĩ. Em dần trưởng thành sau khi chứng kiến các thành viên cũng đã thúc ép bản thân đi xa đến mức nào, nhận ra điều đó không phải là điều tốt nhất cho họ hoặc cho bản thân. Quá khứ của em đến một lúc nào đó cũng sẽ học được điều đó.

"Chúng ta trở nên... thân thiết hơn, phải không anh?" Lần này là Jungkook, rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Ý em là sao?" Yoongi hỏi nó.

"Kiểu.." Jungkook đan hai tay vào nhau, "Anh không thực sự nói chuyện với chúng em đâu hyung... Thật đáng lo." Câu nói đó đến từ một đứa trẻ mười sáu tuổi, đau lòng làm sao.

Yoongi cảm thấy hối lỗi, "Anh thật sự không thể nói gì được, hiểu ý anh chứ? Nhưng anh thề, chỉ cần em kiên nhẫn trong một quãng thời gian, kết quả sẽ luôn tiến triển." Em đảm bảo.

"Kiên nhẫn trong một quãng thời gian," Namjoon lặp lại, có vẻ lo lắng, "Anh nghĩ chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi sao? Sẽ có bài học nào đó ư?" Gã đưa ra lời giải thích.

"Chúng ta đang ở tình huống gì thế này? Phim thiếu nhi với ý nghĩa ẩn chứa phía sau sao?" Seokjin nói đùa, nhanh chóng ngậm miệng lại trước vẻ mặt không mấy hứng thú của các thành viên.

"Hãy cứ hy vọng là chỉ cần thời gian thôi đi..." Yoongi thở dài, cố gắng nghĩ đến nhà - nhà của mình. Quanh em là những con người quen thuộc, đúng vậy, nhưng cảm giác không giống như thế.

Yoong vô cùng biết ơn bản thân vẫn giữ cái chăn Kumamon sau chừng ấy năm. Em vô cùng xấu hổ vì Jimin đã vội vàng đi lấy nó cho em khi em không thể ngừng khóc. Ai đã nói cho cậu ấy biết phương pháp giúp em bình tĩnh lại thế này? Không thể nào là em - em của tương lai được, nhỉ? Em sẽ không buông bỏ bức tường phòng ngự với bất cứ ai, vậy tại sao Seokjin lại nhanh chóng pha loại trà em yêu thích như thể anh biết phải làm gì cho em trong một tình huống tiêu cực thế kia? Và Jungkook đã tìm cách dẫn em đến ghế sô-pha, bật bộ phim yêu thích của em lên tivi. Làm thế nào họ biết cách khiến em vui lên vậy chứ?

Thắc mắc vô kể mà chẳng có đáp án, quá sợ hãi để mở miệng hỏi câu nào. Em chọn cách dính chặt trên sô-pha, ôm chiếc chăn vào lòng và dán mắt lên màn hình, hớp một ngụm trà ngay khi vừa đặt tay lên cốc.

Em thật lòng không muốn nói chuyện, không hề, nhưng điều đó dao động việc em trở về nơi mình thuộc về ra sao. Dĩ nhiên em vẫn chưa thân thiết với các thành viên nhưng chắc chắn vẫn hơn ở với 'người lạ', mặc dù đó vẫn là họ. "Bỏ lỡ mất buổi luyện tập rồi.." Em không nói cụ thể ai.

"Hửm?" Hoseok ừ hử, không hiểu em đang nói gì.

"Luyện tập cho debut sao?" Jimin mở lời, đã nghe thấy.

Yoongi rụt rè gật đầu, "Đáng lẽ hôm nay tụi anh phải luyện tập. Anh vẫn chưa thuộc phần lớn động tác vũ đạo..." Em gục đầu thất vọng. Em thật lòng cố không suy nghĩ quá tiêu cực, nhưng em chẳng phải vũ công giỏi nhất, và điều em vô cùng không muốn chính là để việc đó kéo cả nhóm đi xuống. "Trong tương lai anh vẫn nhảy tệ như vậy sao?" Em lầm bầm. Đó là câu hỏi tu từ nhưng em không phiền nếu ai đó đáp lại một câu trả lời thực sự để khiến em cảm thấy khá hơn.

Các thành viên cùng lúc nghĩ đến màn trình diễn gần đây của nhóm tại MAMA và cái cách Yoongi nhảy cùng Hoseok chỉ vài giây mà vẫn khiến đám đông phát cuồng, làm họ ngạc nhiên bởi khả năng nhảy với vũ công số một của họ. Em chẳng phải Hoseok, nhưng em đã tiến bộ lên, tiến bộ nhiều nhất nếu bạn hỏi bất kỳ thành viên nào trong nhóm.

"Không hề," Hoseok nói cẩn thận, "Anh phải luyện tập để tiến bộ hơn. Anh còn nhớ hồi em học rap không?" Yoongi gật đầu chậm rãi, "Em đã rất sợ mình sẽ không bao giờ làm được và em cũng không hoàn toàn hát tốt, vậy em giỏi gì trong nhóm đây? Em không thể chỉ là dancer được, thế nên em phải luyện tập, đúng chứ?"

"Đúng..." Yoongi đáp lại, bởi vì Hoseok hoàn toàn đúng.

"Nếu anh để cho tụi này xem lại vũ đạo, tụi này có thể dạy cho anh." Jimin nói, và Hoseok gật gù tán thành.

Yoongi có vẻ không nghĩ rằng họ sẽ đề nghị làm điều đó, "Thật không?"

"Thật, tụi này biết các cách tốt nhất để dạy anh từng bước, một cách dễ dàng, theo cách mà anh sẽ hiểu được ngay." Jimin nói.

"Hình như mọi người hiểu anh rất rõ." Yoongi thả chiếc chăn lên đùi.

"Đúng là vậy." Taehyung xác nhận gọn lỏn.

Ngón tay của Yoongi cục cựa vì sự lo lắng chiếm lấy em, nhưng em còn biết làm gì khác khi bản thân vẫn còn mắc kẹt ở đây? "Được rồi, làm thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com