Chương 3.Căn trọ(2)
-Chờ em với Shinichirou
Giọng nói trong trẻo vang lên trong đầu Mikey.Em khẽ mở đôi mắt đen láy chậm rãi nhìn xung quanh.Khung cảnh lúc này khác hẳn lúc nãy.Em vẫn còn nhớ rõ lúc nãy em đứng ở trước căn trọ mà,cớ sao hiện tại xung quanh em toàn hoa với cỏ thế này?
Hương hoa bay bổng trên cánh mũi mềm mại.Cỏ xanh mềm mại dụi dụi vào đôi bàn chân Mikey.Gió tung đôi cánh hất mái tóc em tung bay về phía trước.Tất cả như thì thầm vào đôi tai em rằng hãy nhìn về phía trước.Khẽ liếc đôi đồng tử về phía trước.Mikey bất ngờ,trước mặt em là một cậu nhóc nhỏ con tầm 6 tuổi,chạy lon ton phía sau bóng lưng của một cậu thanh niên 16 tuổi.Khuôn miệng cậu nhóc cười tươi,mái tóc vàng nắng tung bay theo chiều hướng gió hòa nguyện với ánh mặt trời chói lóa.Đôi bàn chân thoăn thoắt đạp lên từng ngọn cỏ để chạy đến bên cậu thanh niên cao lớn trước mặt.Nhưng thứ khiến Mikey bất ngờ chính là cậu nhóc đó...giống y đúc em,nếu em không nhầm thì đó chính là em mà.Nếu đó là em thật vậy thì cậu thanh niên cao ráo mà cậu nhóc kia gọi là "Shinichirou" kia là ai chứ?Trong kí ức của em làm gì có tên Shinichirou chứ.Với lại khuôn mặt của cậu ta tối đen như vậy làm sao em biết được đó là ai.Mãi chìm đắm trong suy nghĩ nên Mikey chẳng để ý rằng bây giờ khung cảnh đã thay đổi.Chẳng còn là nhìn 2 con người bước đi nữa.Mà em bây giờ có lẽ lại chính là cậu nhóc Manjirou kia.
-Anh yêu em Manjirou
Câu nói mang đầy chất giọng trầm ấm khẽ vang lên.Mikey giật mình ngước đôi mắt lên.Trước mắt em bây giờ chính là cậu trai tên Shinichirou kia nhưng có điểm khác biệt.Cậu thanh niên ban nãy khuôn mặt còn tối đen mà giờ đã thấy rõ hơn bao giờ hết.Nhìn vào khuôn mắt đấy em sốc nặng,người trước mặt em đây chẳng phải là người chủ trọ tóc đen sao?Cậu ta cũng gọi em là"Manjirou".Chẳng còn nghi ngờ gì nữa người trước mặt em đích thị là người chủ trọ đó.Em chăm chú nhìn lấy nhìn để người trước mặt.Lòng thầm nghĩ cớ sao lại thấy người đó trong mơ.Đã vậy còn nói"yêu Manjirou"nữa chứ.Hừ! Em tên Mikey mà có phải tên Manjirou đâu.Hà cớ gì lại đi ám em ngay cả trong mơ chỉ để gọi em là Manjirou nữa chứ với lại em là trai thẳng mà nên sao mà đồng ý được.Khẽ liếc đôi mắt xuống cánh môi của người kia.Đôi mắt em mở to,cố gắng thu hết hình ảnh của người kia vào sâu trong con tim
Gió mang cánh hoa anh đào sà vào làn tóc đen.Đôi mắt đen của người đối diện nhìn em hiền từ.Cậu ta đang cười,một nụ cười mà có lẽ Mikey sẽ nhớ mãi.Một nụ cười mang đầy sự dịu dàng,chân thành nhưng cũng có chút chiếm hữu.Cậu trai xoa nhẹ lên máu tóc em,khuôn mặt khẽ tiến lại gần hơn.Không nhanh cũng không chậm,đôi môi cậu ta đặt nhẹ lên đôi môi em
Mikey bất ngờ ngồi bật dậy.Em hoảng sợ thở không ra hơi.Gò má nóng rang.Con tim không chịu được đập loạn nhịp.Em cố gắng chấn an bản thân rằng đó chỉ là một giấc mơ thôi,cuộc sống em còn rất tươi đẹp.Cơ mà khoan đã,khuôn mặt người trong giấc mơ đó như thế nào nhỉ? Cậu ta gọi em là gì ý nhỉ?Cậu ta tên gì ý nhỉ?
Bùm,
Bom như nổ ngang tai Mikey.Em chợt nhận ra là bản thân không thể nhớ bất kỳ điều gì về cậu trai trong giấc mơ cả.Cái gì vậy trời! Cớ sao em lại chẳng nhớ được bất cứ thứ gì hết vậy?Mikey cố gắng lục lọi lại ký ức nhưng vẫn chẳng có kết quả gì.Em thất vọng liếc mắt xung quanh.Em giật mình khi thấy có sự khác biệt về địa hình mình đang ngồi,đôi mắt em hiếu kỳ quan sát kĩ xung quanh.Địa hình bây giờ khác xa lúc nãy,nếu lúc nãy Mikey đang đứng trên một vườn hoa mang đầy mùi hoa hướng dương thì bây giờ em đang ngồi trong một căn phòng to lớn làm từ gỗ.Theo em nhận xét thì căn phòng phải gọi là đầy đủ tiện nghi có thể nói là có chút dư thừa,có đủ máy lạnh,giường,sofa,tivi,...Thật sự thì em cảm thấy chỗ này khá quen thuộc
Mikey quăng tấm chăn mình đang đắp sang một bên.Em bước đi khắp rồi dừng lại khi thấy có một cái hộp nhỏ đặt trên đầu kệ sách.Có thứ gì đó hối thúc em bước đến mở cái hộp đó ra xem bên trong có gì.Đôi chân em làm theo lý trí bước đến đưa đôi bàn tay đụng nhẹ lên cái hộp.Mikey cầm xoay ngang xoay dọc nhìn ngắm cái hộp.Cái hộp có màu vàng cam,in một chút hoa văn ở chỗ mở.Nhìn lên trên chỗ mở khóa,em thấy một dòng chữ nghệch ngoạc"báu vật của tôi"đọc dòng chữ em bỗng có cảm giác ấm áp.Đầu ngón tay em vuốt nhẹ dòng chữ,khuôn miệng cong lên một nụ cười vui.Em không còn phân biệt được mình đang xâm phạm quyền riêng tư nữa,đôi bàn tay em từ từ mở cái hộp ra
Cạch,
-MÁ ƠI!
Mikey hoảng loạn đặt cái hộp về chỗ cũ.Cả người quay phát sang chỗ cánh cửa.Đôi mắt nhắm tịt lại.Vẻ mặt không dấu nổi sự hoảng loạn.Trời ơi đã đi nhìn trộm đồ của người ta rồi mà còn bị bắt quả tang thì em biết giải thích sao.Bình thường em đâu có hứng thú với đồ chưa được cho phép sài đâu mà tự nhiên hôm nay lý trí em nó điên điên khùng khùng đi lục lọi đồ của người khác,kiểu này là chết dở thật sự
-Ah! Em dậy rồi sao Manjirou
Nghe thấy từ"Manjirou"Mikey mở đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm người tên Manjirou đó.Ủa có người ở chung phòng với em sao nãy giờ em nhìn lại không thấy ta.Hay em bị hoa mắt.Nhìn xung quanh một hồi vẫn chẳng thấy ai em quay sang nhìn người đang đứng trước cửa với vẻ mặt hoài nghi
-Anh nói em đó mà em còn nhìn đi đâu vậy Manjirou!?
Mikey lại tiếp tục nhìn xung quanh.Đâu có ai đâu ta thằng này bị khùng hả?Có mình em trong phòng thôi mà cứ gọi"Manjirou"riếc,em tên Mikey mà
Người kia nhìn thấy em như vậy vẻ mặt khó hiểu bước lại gần em.Đặt bát cháo lên cái bàn rồi đưa tay lên sờ trán em cất giọng nói
-Em sao thế Manjirou!?Còn sốt hả!?Trán em đâu có nóng mấy nữa đâu!?
Ủa ủa nãy giờ là nói em thật hả?Ủa em tên Mikey mà Manjirou đâu ra?Cơ mà giờ mới để ý người con trai này cao thật đấy.Cao hơn em tận 1 cái đầu
-Tôi không phải Manjir...
-Em lại nói khùng nói điên gì nữa vậy Manjirou!?Em có biết là cả anh,Ema và Izana đều sốc khi nghe không?
-Tôi không phải Manjirou,tôi là Williams Noah Mikey
Vừa nói dứt câu vầng trán em đã bị một vật thể động vào.Mikey có chút ngại ngùng nhìn cậu trai trước mặt.Khoảng cách khuôn mặt của bây giờ là bằng không.Này sao lại đột nhiên cụng trán mình vào chán em như thế,có biết là làm thế dễ gây hiểu lầm lắm không hả?Dù không muốn nhưng Mikey cũng phải thừa nhận là cậu trai này quyến rũ thật đấy.Mái tóc đen rũ xuống,hàng lông mày cong như vẽ,đôi mắt đen láy chẳng thể nhìn được gì giờ đây lại tạo nên nét quyến rũ cho cậu ta.Nếu là bình thường em đã chẳng ngần ngại mà tẩn đối phương một trận nhừ tử.Hừ đừng xem thường Mikey,em rất giỏi võ đấy nhá.Một mình em cân 20.000 đứa mà chẳng tốn tý sức nào luôn đấy.Nhưng mà đối với người trước mặt em lại cảm thấy ấm áp không muốn đẩy ra một chút nào cả.Tại sao vậy nhỉ!?
-Đâu có sốt đâu mà sao cứ nói điên nói khùng thế nhỉ!?
-Này tôi không có nói khùng nói điên nhé
Chưa kịp luyến tiếc vì cái cụng chán hồi nãy.Mikey đã phản bác lại ngay. Cậu mới điên ấy,tôi đâu có tên là Manjirou đâu
-Ưm...
Chẳng để cho em suy nghĩ bất cứ điều gì,cậu thanh niên kia đã đút ngay một muỗng cháo nóng hổi vào miệng em
-Ema thì có việc ở quán không thể ở nhà được.Còn Izana thì có cuộc họp gấp không hủy được chỉ còn mình anh với em là ở nhà thôi
-...
-...
-Nói gì đi chứ Manjirou
-N...
-Hả!?
-N...NÓNG!!!
Mikey hét lớn,phồng má.Trời má nóng quá,má nó cái muỗng cháo chưa thổi gì hết đã thọc vô mồm em.Trời ơi kiểu này chắc em chết vì bị bỏng lưỡi luôn quá
Người kia khi nghe thấy em nói vậy vẻ mặt không giấu nổi sự hốt hoảng mà luôn miệng nói lời xin lỗi em
-Ay ì ói ững ời u ậy thì au ổi cho ôi đi(Thay vì nói những lời như vậy thì mau thổi cho tôi đi)
Người thanh niên không hiểu sao vẫn hiểu được những câu ú ớ của Mikey. Miệng chu ra thổi hơi vào mồm em
Cảm thấy đã bớt nóng em mới nuốt miếng cháo vô họng. Ngửa mặt lên trời lấy lại tâm chí rồi quay phắc sang nhìn tác nhân gây bỏng lưỡi em
Mikey mở to mắt,nhìn thẳng vào cậu con trai trước mặt.Cậu ta đang cười,nụ cười đó gợi cho Mikey nhớ lại giấc mơ đó.Giấc mơ như một thước phim chạy dọc trong trí óc em
Cây anh đào chẳng giữ nổi thăng bằng rớt xuống mái tóc đen.Cậu trai khẽ đưa đôi tay chạm nhẹ vào mái tóc vàng nắng của em.Nụ cười dịu dàng có chút chiếm hữu ấy.Cái hôn nhẹ nhàng không nhanh không chậm của cậu ta lại nữa làm em hoảng hốt.Nhưng cái sự hoảng hốt đó đã bị giấu nhẹm đi bằng nụ cười tươi rói của em.Mikey không muốn cho người khác thấy bất kì vẻ mặt nào của em ngoài một nụ cười,kể cả cha mẹ.Vì vậy em luôn mang theo mình một chiếc mặt nạ cười,dù có chuyện gì xảy ra em vẫn sẽ nở nụ cười tươi rói.Bởi vì em chính là Mikey,một kẻ không bao giờ thua cuộc
Đôi mắt người con trai tóc đen chìm sâu vào nụ cười của em.Đã bao lâu rồi anh chưa thấy nụ cười đó.Có lẽ là kể từ ngày cái ngày em biến mất vào 4 năm trước thì anh đã luôn nhung nhớ cái nụ cười đó.Anh yêu cái nụ cười đó,anh yêu cả người con trai mang nụ cười đó.Anh yêu cái cách người ấy tự mình ganh vác mọi thứ.Anh yêu những hành động trẻ con của người đó.Và cuối cùng,anh yêu Sano Manjirou,anh yêu em ruột của anh.Dù đã tụ nhủ với bản thân là hai người là anh em,anh vẫn không thể kìm hãm cái tình yêu sai trái của bản thân.Từng ngày trôi qua nó càng lớn dần,anh tìm tới việc bám lấy các cô gái mong sao có thể tìm được tình mới để quên đi tình cũ,rồi sau đó bị từ chối nhưng 20 lần.Anh từ bỏ việc bám theo các cô gái mà thành lập lên Hắc Long mặc kệ bản thân đánh đấm yếu xìu.Tuy vậy kết quả thì vẫn bằng 0.Tình cảm nó vẫn lớn dần để rồi anh tỏ tình với em trai anh vào năm em 6 tuổi.Nghe nực cười lắm đúng không?Anh trai lại đi tỏ tình với em trai,nhưng vào lúc đó anh chẳng suy nghĩ được gì nữa.Tâm trí không còn tý lý trí nào.Thật sự thì hôm đó anh chỉ có ý định đưa em trai đi ngắm hoa anh đào thôi.Nhưng chẳng hiểu sao lại buông câu tỏ tình em,rồi lại còn hôn cả em.Manjirou của anh lúc đó cười thật tươi,cái nụ cười làm tim anh loạn nhịp.Em buông câu nói ngây thơ mà có lẽ bởi vì em chẳng hiểu được tiếng yêu của anh"Em cũng yêu anh".Dù có chút buồn nhưng nghe như thế cũng quá đủ rồi."Vậy thì Manjirou sẽ ở bên anh mãi mãi chứ!?"anh bất lực thôi lên,chẳng mong em sẽ đáp lại."Vâng,Manjirou sẽ ở bên Shinichirou mãi mãi"câu thề tuy ngây thơ nhưng lại khiến anh hạnh phúc.Người anh yêu hứa sẽ ở bên mình mãi mãi thì sao không hành phúc được.Chỉ cần em trai anh ở bên anh thôi,không có được tình cảm của em cũng được
Nhưng cớ sao Manjirou của anh lại chẳng chịu dữ lời hứa gì hết vậy?Tại sao lại rời bỏ anh?Tại sao lại biến mất vậy chứ?Em ghét anh lắm hay sao?
-Em đã đi đâu trong suốt 4 năm qua vậy Manjirou?
Giọt nước mắt rơi trên khóe.Anh chẳng kìm được dòng cảm xúc nhớ nhưng nữa.Anh bám víu lấy chiếc áo Mikey.Suốt 4 năm qua khi nghĩ đến đều khiến anh đau xót.Cảm thấy hối hận về bản thân,hận chính mình vì không cứu được người mình yêu
Mikey hơi bực mình khi người trước mặt cứ nhìn mình chằm chằm mà chẳng nói gì như thế.Nhưng bây giờ em lại hoảng hốt,tự nhiên đang tươi cười lại chuyển sang khóc thế này thì em không lường trước được.Đã vậy còn hỏi đi đâu trong suốt 4 năm qua.Hôm qua cũng vậy nữa.Trời ơi đã nhầm người rồi còn hỏi ngu thì ai biết trả lời như nào.4 năm trước em còn đang nằm trong bệnh viện chữa trị cơ mà đi đâu được
-Tôi không hiểu tại sao anh chứ gọi tôi là Manjirou nhưng mà 4 năm trước tôi còn đang nằm trong bệnh viên chữa trị do bị thương nặng mà đi đâu được.Còn ký ức trước đó thì tôi chẳng nhớ được gì nữa vì bị mất trí nhớ
Người thanh niên khi nghe được điều đó,khuôn mặt ghi đầy chữ sững sờ.Đôi mắt mở to.Sững sờ chứ,em trai của mình mất tích 4 năm mà giờ đây khi đúng trước mặt mình lại bảo là bị mất trí nhớ
Mikey chăm chú quan sát biểu cảm người trước mặt.em kiên nhẫn chờ một câu trả lời nhưng mãi chẳng thấy đâu.Thời gian thấm thoát trôi qua em khá bực tức vì bị ăn bơ.Chờ nãy giờ 10 phút rồi đó.Nói gì đi chứ
-Vì vậy nên đừng gọi tôi là Manjirou nữa
-Khoan đã Manjirou ăn hết bát cháo đi đã
-Đã bảo là đừng gọi tôi là Manjirou
Vừa nói xong người kia đã gọi mình là Manjirou khiến em đã bực tức nay còn thêm bực.Có hiểu tiếng người không vậy trời.Em dựt lấy bát cháo ăn lấy ăn để
Người chủ trọ kia cũng ngồi xuống nói chuyện với em
-Vậy thì bao năm qua em đã làm gì vậy Manjirou?
-Đã bảo tôi không phải là Manjirou rồi mà
Người kia thoáng chút buồn khi nghe câu nói đó.Phải rồi tên em bây giờ Williams Noah Mikey chứ có phải Sano Manjirou nữa đâu.Thật sự thì anh khá buồn bởi vì như vậy khác gì em trai anh đã bị người khác cướp đi đâu chứ
Dù chỉ là thoáng qua nhưng Mikey vẫn có thể thấy được là người kia đang khá buồn.Chẳng hiểu sao em lại có chút đau xót.Suy nghĩ một lúc em thở dài,khẽ vỗ về người con trai tóc đen.Giọng dịu dàng nói
-Thôi được rồi tôi cho phép anh gọi tôi là Manjirou
Nghe được câu nói đó người chủ trọ vui vẻ ra mặt.Dang tay ôm em vào lòng.Mất trí nhớ thì có sao chứ,dù không nhớ anh là ai nhưng em trai anh vẫn còn yêu quý anh kia mà
Mikey để mặc cho người trước mặt ôm trầm lấy.Em vẫn ngồi ăn lấy bát cháo.Em chẳng thấy khó chịu mà ngược lại còn thấy rất ấm áp.Mikey nở nụ cười ấm áp như nắng nhà xuân.Miệng nhỏ bắt chuyện
-Tên anh là gì ý nhỉ?
-Sano Shinichirou
-Tên anh đẹp thật đấy Shinichirou
Mikey có chút nóng nực về cái ôm.Em đẩy nhẹ người kia ra nắm lấy bàn tay mở tung cửa chạy ra sân ngồi
Còn cậu trai tên Shinichirou thì có chút thất vọng vì bị đẩy ra nhưng cũng quăng sang một bên vì được em chủ động nắm tay.Cơ thể cứ làm theo chỉ dẫn của người kia mà chạy ra sân ngồi xuống
Gió thổi nhẹ nhẹ mang theo hương hoa vẫy vẫy bên cánh mũi.Cành cây trong vườn đung đưa những chiếc lá.Mặt trời hôm nay vẫn như bao ngày tỏa sáng khắp các lục địa.Ngọn cỏ xanh vươn lên ngắm nhìn bầu trời.Bầu không khí thật trong lành và mát mẻ.Mikey nắm tay Shinichirou ngồi xuống ,em bắt đầu luyên thuyên về mọi thứ trên cuộc đời.Từ việc em đến từ nước nào,học trường nào tới bạn bè,thầy cô,...Em cứ kể không ngừng nghỉ mặc cho em chỉ mới quen người kia không lâu
Shinichirou mỉm cười ngồi chống cằm,nhìn em chằm chằm.Thỉnh thoảng hùa theo các câu chuyện của em mà cưới khúc khích.Đối với anh đây là khoảnh khắc đẹp nhất trong suốt 4 năm qua,người anh yêu đang ngồi trước mắt anh luyên thuyên về tất cả mọi thứ.Em chính là tất cả mọi thứ của anh vì vậy nên đừng biến mất nữa nhé.Anh yêu em nhiều lắm đấy Manjirou,những lời nói đó anh chỉ có thể giữ trong lòng chờ đến lúc thích hợp để nói với em.Dù có hơi buồn vì không thể nói ra nhưng ngay bây giờ em đang ở bên anh thì nhiêu đó đủ hạnh phúc lắm rồi
----------------End--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com