Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

the warning

Winwin cẩn thận đẩy cửa, hết mực nhẹ nhàng bước vào phòng, cố gắng không làm người đang nằm trên giường thức giấc.

Chậm rãi ngồi xuống một bên mép giường, Winwin chăm chú nhìn vào khuôn mặt vẫn còn xanh xao của người nọ, nhất thời thấy trong lòng truyền tới một chút buồn rầu

Kể từ khi trở về trụ sở, Jaehyun vẫn liên tục hôn mê suốt mấy ngày liền, mãi cho tới hôm qua mới tỉnh lại.

Gần đây xảy ra nhiều chuyện, lại thêm một Lee Jeno bại lộ thân phận nội gián, vì vậy Winwin vẫn luôn bận bịu không ngơi nghỉ, hôm nay mới có thời gian tới thăm hắn

Nhìn vào nếp gấp trên vầng trán nhăn nhó của đối phương, Winwin có chút cảm thán mà cười khẽ một tiếng. Tới lúc ngủ mà hắn cũng bày ra bộ dạng cau có khó chịu như vậy, thật chẳng thể nào dịu dàng được một chút

Nghĩ ngợi một chút, Winwin nhẹ nhàng đưa tay chạm lên vùng trán nhăn tít lại của Jaehyun, dùng đầu ngón tay miết nhè nhẹ, muốn làm cơ mặt hắn giãn ra đôi chút

Bỗng nhiên bàn tay thình lình bị túm lấy, khiến Winwin giật thót mình muốn rụt tay về nhưng lại bị gọng kìm thép đầy mạnh mẽ kia khóa chặt.

Jung Jaehyun từ từ mở mắt, ánh mắt thanh tỉnh nhìn thẳng vào Winwin không có chút ngạc nhiên, cứ như thể đã biết người đang ngồi cạnh lúc này là cậu từ lâu rồi.

"Muốn làm gì? Ám sát tôi à?", Jaehyun vẫn siết chặt tay Winwin, làm mặt lạnh lùng hỏi

Người nào đó bị vu oan giá họa là có ý đồ liền lắc đầu nhè nhẹ, bày ra vẻ mặt vô cùng chân thành nhìn hắn.

"Không phải thế, tôi chỉ ..."

Chưa để Winwin nói hết câu, Jaehyun đã nhúc nhích ngọ nguậy muốn ngồi dậy. Winwin thấy hắn cứ nghiêng qua nghiêng lại, không cẩn thận có thể ảnh hưởng tới vết thương, liền thất thanh kêu lên khe khẽ

"Cậu nằm yên đi, đừng có cử động. Donghyuck nói vết thương vẫn chưa liền hẳn đâu, nếu chảy máu thì sẽ phiền lắm"

Jaehyun hoàn toàn chẳng để ý lời can ngăn của đối phương, cố chấp chống tay nâng người ngồi lên. Winwin không còn cách nào khác, liền lóng ngóng vươn tay ra đỡ lấy phần lưng, giúp hắn ngồi thẳng người dậy, với một bên tay vẫn bị hắn nắm chặt.

Sau khi đã yên vị ngồi ngay ngắn, Jaehyun lúc này mới chầm chậm thả lỏng lực tay, đem một bên tay băng bó của Winwin ra xem xét.

Trong thời gian hôn mê, hắn vẫn mơ màng cảm nhận được mùi máu dậy lên trong khoang miệng mình, mùi máu của Winwin. Lẫn trong những xúc cảm hỗn loạn ấy, là cảnh tượng đầy đau lòng ba năm trước vẫn luôn dày vò trí nhớ hắn.

Tiếng súng vang lên đầy cay nghiệt, hình ảnh Winwin nổ súng về phía Yuta. Cho tới tận khi mơ thấy, Jaehyun mới biết những ký ức khủng khiếp ấy luôn đeo bám mình chưa từng buông tha.

Nhưng giờ đây khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, hắn biết bản thân không còn có thể căm ghét Winwin giống như trước đây, mà thay vào đó hắn thấy bản thân rất rối bời.

Hắn từng vì hành động đó của Winwin mà căm ghét cậu, mà xót thương cho Yuta. Vậy mà giờ đây, hắn lại để bản thân có tình cảm với cậu, thậm chí còn có lúc táo tợn muốn quay lưng với Yuta mà tiến về phía cậu.

Hiện tại bình tĩnh mà suy nghĩ, Jaehyun cảm thấy có lẽ Winwin nói đúng. Bọn họ, chính là không có khả năng.

Winwin thấy Jaehyun cứ thế nhìn chằm chằm vào vết thương trên bàn tay mình, hai bàn tay chai sạn thì vuốt ve những đầu ngón tay xước xát của cậu, trong lòng cũng dậy lên chút rung động khó cưỡng.

Cậu sợ rằng nếu hắn còn tiếp tục như vậy, có thể cậu sẽ không thể nào nói câu từ chối được nữa.

"Đã nói rồi, đừng bao giờ làm bất kỳ điều gì vì tôi", Jaehyun ngước nhìn Winwin, trầm trầm nói

Khác với suy đoán của Jaehyun, Winwin chẳng những không giữ im lặng như mọi khi mà còn lập tức phản bác lại hắn

"Cậu bị thương là do cứu tôi, làm sao tôi có thể để cậu chết được. Cậu để bản thân bị thương vì tôi nhưng lại không cho tôi làm thế, cậu đừng có ngang ngược. Hơn nữa ..."

Jaehyun đáy mắt lấp lánh chút vui vẻ, mỉm cười hỏi, "Hơn nữa gì?"

"Hơn nữa đã nói là sống vì nhau, thì một trong hai người không thể chết .."

Winwin càng nói giọng càng nhỏ lại, cho tới khi chỉ còn lại một tiếng lí nhí không thể nào nghe rõ, liền cúi đầu né tránh ánh nhìn chằm chằm của đối phương. Cậu có chút hối hận, vì khi không lại tự dưng nói ra mấy câu kỳ quặc này với hắn, đối tượng lại chẳng phải người dịu dàng như Doyoung hay Donghyuck.

Jung Jaehyun nhớ lại vẻ mặt Winwin lúc chạy trốn và câu hứa hẹn sẽ cùng nhau sống tiếp, trong lòng vô thức nhen nhóm chút vui vẻ. Hắn đưa tay chạm vào vùng da dưới cằm của Winwin, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu đối diện với mình.

"Tôi biết rồi, sau này sẽ không thế nữa"

Lời này vừa dứt, Winwin cảm nhận được khuôn mặt Jaehyun ngày càng phóng đại về phía mình. Người nọ từ từ tiến tới, muốn một lần nữa tận hưởng sự mềm mại khiến hắn quyến luyến mãi không thôi kia.

Một lần này nữa thôi. Chỉ duy nhất lần này nữa thôi.

Jaehyun thầm nghĩ trong lòng như vậy, và không ngừng việc sáp lại gần Winwin. Hắn tự nhủ bản thân như vậy, nhưng cũng không dám chắc liệu đây có thực sự là lần cuối hay không, hắn không dám chắc với khả năng khống chế của bản thân.

Rầm.

Có tiếng cửa bật tung khiến hai người trong phòng giật mình, hai đôi môi đã gần như chạm nhau vội vã tách ra xa.

Kim Jungwoo đứng dựa một bên người vào cạnh cửa, khóe môi lạnh lẽo nhếch lên một đường cong âm hiểm. Jaehyun nhận ra người vừa tạo tiếng động là ai, lập tức treo lên vẻ mặt đáng sợ như thần chết, gằn giọng hất hàm với kẻ đang đứng ngoài cửa

"Làm cái gì thế?"

Jungwoo chẳng thèm đếm xỉa tới sự hung hãn của Jaehyun, hắn chằm chằm nhìn vào Winwin giống như một hình thức đe dọa dành cho đối phương.

Jaehyun nhìn qua nhìn lại giữa Jungwoo và Winwin, nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt không có chút tốt đẹp nào của gã họ Kim hướng về phía người đang ngồi cạnh mình, liền tiếp tục ra mặt lên tiếng

"Hỏi cậu đấy! Làm cái gì mà xông vào đây?!"

Lúc này Kim Jungwoo mới bình thản dời tầm mắt sang Jaehyun, nghiêng đầu chậm rãi nhả ra một câu

"Ồ, xem ra tôi vào không đúng lúc nhỉ, cản trở không khí giữa hai người rồi"

"Biết vậy thì mau cút đi", Jaehyun xẵng giọng

Kim Jungwoo ngoài dự đoán đột nhiên cười vang, hắn thong thả bước từng bước về phía hai người bọn họ, khoanh tay trước ngực hơi cúi người nói khẽ

"Sao phải cút. Tôi ở đây chứng kiến hai người phản bội Nakamoto Yuta thì có vấn đề gì? Jung Jaehyun, chẳng phải mấy tháng trước anh còn sống chết muốn giết anh ta sao, giờ thì lại mùi mẫn hôn hít. Không thấy bản thân mâu thuẫn sao ..?"

Jaehyun cuộn bàn tay lại thành nắm đấm, hắn nghiến răng dằn giọng cảnh cáo, "Muốn chết à?"

Jungwoo gật gù vẻ khiêu khích, sau đó chỉ cười nhạt mà không trả lời. Hắn vẫn luôn biết cách tấn công vào tận sâu bên trong điểm yếu của Jaehyun, và có lẽ là cả Winwin.

Winwin thấy tình hình ngày một căng thẳng, liền lập tức đứng bật dậy đứng chắn giữa hai người.

Một Kim Jungwoo nham hiểm thích công kích trêu ngươi, một Jung Jaehyun nóng tính tàn nhẫn, cả hai người bọn họ không ai nhường ai, đều muốn trên cơ đối phương.

Nếu Winwin còn không ngăn cản, giây sau trong căn phòng này xảy ra phong ba bão tố kinh khủng tới mức nào, không ai có thể nói trước được.

"Jaehyun, cậu nghỉ ngơi đi, đừng có cử động mạnh để ảnh hưởng tới vết thương đấy"

Nói xong liền túm lấy cánh tay Kim Jungwoo, một mạch lôi đi thật nhanh, trước khi gã điên rồ này kịp phun ra thêm một câu khích bác đủ khiến Jaehyun nổi điên.

Nhíu mày nhìn theo bộ dạng vội vã của Winwin, Jaehyun đã không biết rằng, đó là lần cuối cùng hắn có thể cùng cậu ở bên nhau như vậy.

----------

Ten ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế bành lớn, điệu bộ thập phần ung dung và thảnh thơi. Y lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, lơ đãng cất giọng hướng về phía bóng lưng đơn bạc đang đứng bên cửa sổ

"Tới quán bar cũng dâng cho cậu ta rồi, còn muốn trốn chạy tới bao giờ?"

"Lần này tôi đã đuổi theo, còn cậu ta mới là người trốn", Người nọ trầm trầm đáp lại, giọng nói buốt giá tới gai người

Không đáp lại câu nói kia, Ten chỉ cười cười thở nhẹ một hơi rồi nhấp môi chút rượu khai vị hương táo thơm ngây ngất. Bỗng dưng từ phía bên kia lại truyền tới giọng nói bình đạm của đối phương

"Thoát được khỏi đó, cũng khá đấy"

"Cũng phải cảm ơn Lee Taeyong"

Ten vui vẻ nhún vai, ánh mắt đột nhiên trở nên mơ mộng khi nhớ lại khuôn mặt Taeyong khi đó

"Trước khi tôi rời đi, anh ta đã cho tôi một lời cảnh báo. Thế nên sau khi diễn xong, tôi lập tức trà trộn vào đám hỗn loạn, theo lối đường hầm bên dưới quầy bartender và ra ngoài thôi"

"Biết trước là có bẫy mà vẫn đi?", Người kia hơi dằn giọng xuống, vẻ không hài lòng

"Có sao đâu, cho bọn họ tận hưởng cảm giác gần như tóm được rồi vụt mất, như thế mới vui. Giống như cưng thôi, tìm mọi cách thu hút sự chú ý của bé mèo con, nhưng lại cố chết không muốn cho người ta nhìn thấy mặt"

Gã đàn ông chợt bật ra tiếng cười nhàn nhạt, hắn chớp nhẹ hai mi mắt, sau đó phóng tầm nhìn ra bầu trời đêm đen kịt bên ngoài, thấp giọng lẩm bẩm

"Hiện giờ cũng không còn gì để cho nữa. Đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi"

---------

Winwin kéo Jungwoo ra tới đầu dãy hành lang mới bực bội hất tay hắn. Cậu nghiêm mặt nhìn thẳng vào khuôn mặt đối phương, cau có trách móc một câu

"Cậu làm cái gì thế, không phải tôi nói đừng có hành xử như vậy nữa rồi sao?"

Kim Jungwoo bất ngờ thu lại vẻ mặt ung dung khi nãy, trong chốc lát treo lên gương mặt u ám, bá khí dọa người. Hắn bước một bước về phía Winwin, khiến cậu theo phản xạ tự nhiên mà lùi lại.

Jungwoo vẫn tiếp tục tiến tới, Winwin thì cực lực bước lùi kéo giãn khoảng cách. Cho tới tận khi dồn Winwin dính lưng vào vách tường, Jungwoo mới chậm rãi dừng bước, nói bằng tông giọng đầy bất mãn

"Tôi cũng đã cảnh cáo anh đừng có gần gũi bất kỳ thằng đàn ông nào khác rồi. Anh không nghe tôi, thì tại sao tôi phải nghe anh?"

"Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi thích ai, yêu ai, gần gũi ai không liên quan gì tới cậu!"

Jungwoo túm lấy hai vai Winwin, đẩy cậu dựa sát cả thân người vào tường, hắn nghiến răng dằn từng tiếng

"Rất liên quan là đằng khác. Anh cũng biết rồi đấy, nếu anh làm tôi điên lên, thì tôi sẽ giết tất cả những thằng đàn ông ở xung quanh anh. Jung Jaehyun, Kim Doyoung, Lee Donghyuck, hay cả thằng nhãi bác sĩ ở phòng khám kia nữa. Tôi sẽ giết tất cả bọn nó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com