Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

An đi đẻ

Đặng Thành An lúc này đã được đưa đến bệnh viện, bác sĩ đang ở bên trong kiểm tra tình hình.

Bác sĩ nói lúc này đã mở được tầm 2 ngón tay rồi, đợi mở thêm một chút sẽ tiêm thuốc tê. Cơn co thắt khiến Thành An đau đến rơi nước mắt, thật tiếc là ba mẹ ruột của nó đang ở nước ngoài không về kịp, nhưng cũng may là hiện tại người đang nắm chặt tay nó là mẹ chồng, là bà Lưu. Nó uỷ khuất nhìn nhìn bà Lưu, làm bà đau lòng không thôi.

" An ngoan, cố gắng chịu đau nhé con " Nhìn bộ dạng con mình đau đớn như vậy, người làm mẹ làm sao không xót cho được. Bà Lưu an ủi nó, vỗ về rể nhỏ của mình.

Bùi Anh Tú đứng bên cạnh giúp Thành An lau mồ hôi, cảm giác này anh cũng đã từng trãi qua, đau đớn vô cùng, đằng này An còn mang thai tận 2 bé, chắc hẳn thằng bé đau phải chịu đựng cơn đau dữ dội lắm.

Giãn ra hơn 3 ngón tay, Đặng Thành An được bác sĩ tiêm thuốc tê. Phạm Lưu Tuấn Tài sau khi làm xong hết thủ tục cuối cùng cũng quay trở lại.

" Bé ơi..." Tuấn Tài diụ dàng vuốt tóc mai đang dính vào mặt nó, nhìn vợ mình phải chịu đau đớn như vậy, lòng anh như thể bị ai đó xé toạt ra vậy. Chỉ ước rằng bản thân có thể chịu đựng thay Thành An của mình.

" Em đau quá...." Nhìn thấy chồng tới, Thành An liền lập tức oà khóc, biết rằng bây giờ nếu khóc sẽ mất sức rất nhiều, ảnh hưởng đến việc sinh con sẽ trở nên khó khăn. Nhưng mà nó làm sao có thể chịu được sự uỷ khuất này chứ, chồng nó đến rồi, nó đau nó đương nhiên là phải khóc để chồng vỗ về an ủi.

Thấy Thành An khóc nức nở, Tuấn Tài cũng không kìm được mà rơi nước mắt theo. Gương mặt hoàn hảo kia không ngừng để nước mắt lăn dài, anh nắm chặt lấy tay vợ mình, nhất quyết không buông tay.

Y tá không ngừng truyền đạt lại cho Thành An, hướng dẫn cậu một lát nữa cần phải làm gì làm gì, phải như thế nào lúc vào phòng sinh, nó mờ mịt gật đầu, cũng thầm ghi nhớ lời y tá dặn.

Tới giờ sinh rồi, Tuấn Tài bị mời ra bên ngoài, dù không muốn, nhưng anh bắt buộc phải nghe theo lời bác sĩ.

Khoảng thời gian Thành An ở trong phòng sinh đẻ, những người ở bên ngoài chẳng khác gì đứng trên nồi lửa. Tuấn Tài đứng ở trước cửa nhìn vào, tiếng hét đau đớn của Thành An như xé toạch tim anh, hận không thể xông vào trong chịu đựng thay nó.

" Cố lên, dùng sức một chút, nếu đau quá hãy nói "

" Ư...aaa...hứcc "

" Sắp đươc rồi sắp được rồi, cố lên cố lên "

" Thấy đứa bé rồi, ba nhỏ đứa bé hãy cố gắng lên nữa "

" Aaa đau quáa, không sinh nữa, đau quá...huhu Phạm Lưu Tuấn Tài, đau quá chồng ơi...huhu!! "

Cả bọn ở ngoài không khỏi thương cho Thành An, tiếng la cùng tiếng khóc của nó vang cả một góc bệnh viện. Ai chả biết từ nhỏ đến lớn Thành An được nuông chiều mà lớn, nó được ba mẹ thương, anh trai yêu, chăm từng cọng lông sợi tóc, không cho đụng một ngóc tay, bị đau là lập tức chở đi bệnh viện dù là nhỏ hay to. Lớn lên rồi thì gặp chồng nó, chồng nó còn chăm nó kỹ hơn gia đình nó nữa. Lần trước bị bắt cóc đã là cú sốc lớn với Tuấn Tài rồi, giờ để nó phải chịu thêm cảnh này nữa, anh chỉ biết bất lực mà khóc.

Cùng nhau chấp tay cầu nguyện, cầu mong sao cho Đặng Thành An mẹ tròn con vuông, cả ba người đều an toàn khoẻ mạnh.

" Không sao đâu mà " Đỗ Hải Đăng nhìn thấy vợ mình đang không khỏi run rẫy, cậu vội ôm lấy thân người nhỏ bé kia vào lòng. Cậu biết vợ mình rất hay suy nghĩ nhiều, luôn lo sợ một thứ, chắc hiện tại Hoàng Hùng đang nghĩ ra những điều xấu liền cất tiếng an ủi.

Giờ nếu ngoại trừ gia đình và chồng của Thành An, thì người lo lắng ở đây nhất chắc là mấy anh em GERDNANG. Đi cùng nhau từ hồi xa xưa, nhìn thấy người em mình đang đấu tranh sinh tử, trái tim Phạm Bảo Khang cũng treo lên tận trên cao, cậu chấp tay khấn Trời Phật phù hộ cho em út của mình bình an hạ sinh em bé, thường ngày hay chọc nó vậy thôi chứ cả cái nhà này thương là thương nó nhất, nhà có mỗi hai đứa út, không thương nó thì thương ai.

" Đừng lo mà, An nó còn sức la vậy chắc chắn là khoẻ re à, yên tâm đi "

Phạm Bảo Khang liếc chồng mình, tình cảnh nào rồi mà còn nói cái kiểu tẻn tẻn đó nữa vậy.

Manbo cũng tới rồi, giờ hầu như anh em GERDNANG đều có mặt đầy đủ, chỉ thiếu mỗi một người.

" Sao em cậu sinh mà thấy cậu tỉnh queo vậy? " Trương Vũ Hạo khẽ hỏi khi thấy gương mặt không một chút biến sắc của người đang đứng cạnh mình.

Đinh Minh Hiếu liếc hắn, thằng cha này đừng có mở mồm được không, mở miệng là mắc đấm à.

" Chứ muốn sao? Phải khóc bù lu bù loa lên hả? An nó sức như trâu bò, khỏi lo đi "

Trương Vũ Hạo nhếch môi, mắt hắn liếc xuống đôi tay đang run run của cái người vừa phát ngôn mạnh mẽ kia. Vậy là sao? Không lo mà cái tay run cỡ đó, lo thật chắc không biết cỡ nào.

" Run cỡ này mà mạnh miệng " Hắn cầm lấy tay cậu, không nhịn được ý cười nói.

" Kệ tui đi! " Miệng bảo kệ, nhưng tay vẫn để cho người ta nắm.

Ở một góc, hình ảnh hai người tay nắm tay lọt vào mắt Bùi Anh Tú, anh khẽ cười, có lẽ hạnh phúc đã gõ cửa người anh này của anh rồi.

Gần 2 giờ đấu tranh, Đặng Thành An cuối cùng công thành công hạ sinh cặp song sinh. Ở bên ngoài nghe tiếng khóc của em bé, ngay lập tức liền đem viên đá đè đặt ở lòng ngực đặt xuống.

" Chúc mừng gia đình, là một là hoàng tử với công chúa nha " Y tá bế đứa bé ra, vui vẻ nói lời chúc mừng.

Phạm Lưu Tuấn Tài vội chạy đến, vốn dĩ cứ nghĩ anh sẽ xem đứa bé đứa, nào ngờ, câu đầu tiên anh nói lại là hỏi về vợ mình : " Vợ tôi đâu? Vợ tôi không sao chứ? "

Y tá thoáng ngạc nhiên, sau đó cũng mỉm cười đáp :
" Ba đứa nhỏ không sao hết, đang được bác sĩ khâu vết thương "

Phạm Lưu Tuấn Tài gục xuống, chẳng nói chẳng rằng liền bật khóc, đau lòng chết anh rồi.

Lúc này mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, bình an bình an rồi.

" Chúc mừng chúc mừng, lên chức chú nữa rồi "

Nguyễn Trườn Sinh bước tới vỗ vai ông anh mình. Lần đầu tiên hắn thấy anh mình khóc nhiều đến như vậy, cũng thật may việc sinh đẻ diễn ra xuông sẻ, nếu lỡ Thành An gặp phải vấn đề gì, hắn cũng không biết Tuấn Tài gục ngã như thế nào.

Đặng Thành An ở trong phòng may hết 30 phút, Phạm Lưu Tuấn Tài ở ngoài khóc hết 30 phút. À không, phải nói là anh khóc từ khóc đưa An đến bệnh viện khóc, khóc gần 3 tiếng, không hiểu sao lấy đâu ra nước mà khóc nhiều vậy nữa.

Nhìn anh em chí cốt mình nằm yên trên giường, gương mặt trắng bệch làm Hoàng Đức Duy cảm thấy không quen. Còn đâu là Đặng Thành An tràn đầy năng lượng nhảy tung ta tung tăng quậy banh chung cư với cậu nữa. Đặng Thành An bị đánh gục rồi, nó bị chồng con nó đánh bại rồi. Nghĩ tới cảnh từ 2 đứa vỡ hớt đùng đùng trở thành 2 thằng lớn cộng 2 đứa nhỏ quậy banh cái chung cư, trời ơi nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.

" Hay giờ em đẻ luôn để em, An, con em, con nó 5 người quậy chung cho vui anh nhỉ? "

Nguyễn Quang Anh nhìn Đức Duy, cậu không trả lời, thật ra là cậu không dám, không dám nghĩ tới cái cảnh tượng kinh khủng đó đâu. Hai người là đã muốn chết lên chết xuống, đòi 5 người chắc cái chung cư này còn mỗi cái mống.

Đặng Thành An mơ mơ màng màng, lúc này thuốc cũng đã vơi bớt, ngay khi mở mắt, thứ đập vào mắt nó đầu tiên chính là gương mặt tèm nhem nước mắt nước mũi của chồng nó. Nó mắc cười, muốn cười lắm, nhưng nó rục rịt một cái là ở dưới nó truyền lên cảm giác đau thấu ông Trời. Bất lực, nó chỉ có thể gắng gượng nói : " Lau...lau mặt đi, anh khóc xấu quá..."

" Người ta lo cho em em còn nói vậy " Dù nói vậy nhưng Phạm Lưu Tuấn Tài vẫn nghe lời mà lấy khăn lau mặt, xong xuôi liền quay lại hỏi han nó, " Em thấy như nào rồi? Đói không? Anh về nấu cháo cho em nha? "

Đặng Thành An lắc đầu : " Con em đâu? "

" Cục dàng nhỏ rồi, bọn nó không khóc không quậy, ngoan vô cùng " Trộm vía hết sức, hai đứa nhỏ lúc mới mang ra chỉ khóc nháo một xíu, được vỗ vỗ vài cái là ngoan ngoãn ngủ, ngoan hết sức.

" Tên? Anh đặt tên cho con chưa? "

" Chưa, anh để em đặt đó "

" Vậy...vậy chị gái sẽ là Phạm Lưu Diệu An, còn em trai sẽ là Phạm Đặng Bình An nha "

" Được, đều nghe em hết "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com