Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

(Đã chỉnh sửa)

"Nhất Bác, đây là Tiêu Chiến, từ nay thằng bé sẽ sống cùng gia đình mình, cũng sẽ là em trai con"

Vương Nhất Hào vỗ vai Tiêu Chiến, khuôn mặt không dấu nổi niềm vui giới thiệu cậu với thằng cả nhà mình.

"Em trai? ba đang nói cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, nhìn về phía đứa nhóc gầy gò, ăn mặc lôi thôi nhếch nhác đang ngồi bên cạnh ba của mình, khuôn mặt cau có đến đáng sợ, ánh mắt tỏ rõ sự chán ghét nhìn Tiêu Chiến đang được Vương Nhất Hào che chở.

Tiêu Chiến bị giọng nói của Vương Nhất Bác doạ sợ, cả thân hình nhỏ bé run lên bần bật khi chạm phải ánh mắt cùng sự tức giận của Vương Nhất Bác, cậu sợ hãi cúi mặt xuống, hai tay nắm chặt vạt áo bạc màu tới nhăn nhúm, cả thân hình nhỏ bé nép dịch về phía Vương Nhất Hào.

"Ta đã nói rồi, con không có quyền phản đối, từ giờ Chiến Chiến sẽ ở đây"
Ba Vương mặc kệ sự phản đối của hắn mà đưa ra quyết định cuối cùng. Bàn tay không ngừng vỗ nhẹ lưng an ủi Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không xoay chuyển được ý định của ông Vương, hắn tức giận bỏ lên lầu, không quên ném cho cậu cái nhìn căm ghét cùng khinh bỉ khiến cả người cậu tê cứng.

Ba Vương thở dài nhìn thằng con quý tử nhà mình rồi lại nhìn sang Tiêu Chiến đang run sợ. Ông dịu dàng xoa xoa mái tóc của cậu, nhẹ nhàng nói:
"Chiến Chiến, con kệ nó đi, tính cách nó là như vậy, con đừng để ý"

Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn ông, đôi mắt to tròn đen láy, long lanh mà thuần khiết của một đứa trẻ 10 tuổi khiến ông không khỏi thương xót.

"Anh ấy hình như không thích con"
Cậu cúi mặt nói, giọng nói buồn buồn mà nghẹn ngào như muốn khóc.

Ba Vương nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của cậu, truyền cho cậu hơi ấm, tính cách của con trai ông vốn là như vậy, ông cũng không biết làm sao nên chỉ còn cách nhẹ nhàng an ủi cậu:
"Tính Nhất Bác nó hay khó chịu, con không cần để ý, từ giờ đây sẽ là nhà của con, nếu Nhất Bác nó có bắt nạt con thì cứ nói với ta"

"À, Nhất Bác nó hơn con 8 tuổi, đang học năm nhất đại học, thời gian nó ở nhà cũng không nhiều nên con không cần phai lo lắng. Thôi bây giờ cũng muộn rồi, con theo dì Lâm về phòng mình đi"
Ba Vương xoa đầu cậu tiếp tục nói.

Tiêu Chiến mím môi gật gật đầu, cậu nhảy xuống ghế, theo chân quản gia lên lầu. Bà đưa cậu vào căn phòng ngay giữa hành lang. Đôi mắt tròn xoe của cậu nhìn cánh cửa to lớn rồi lại long lanh nhìn căn phòng rộng lớn, rộng gấp đôi căn phòng trước kia của cậu cùng những đứa trẻ khác.

Dì Lâm mỉm cười xoa đầu cậu, hiền dịu nói:
"Tiểu thiếu gia, quần áo của cậu ông chủ đã mua mới hết rồi nên cậu có thể dùng. Còn có sách vở và đồ dùng học tập cũng đã đầy đủ để cậu chuẩn bị vào năm học mới."

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn căn phòng xa hoa mà rất lâu rồi cậu mới được thấy, đôi mắt to tròn đẹp đẽ của cậu nhìn dì Lâm, cậu cười tươi nói:
"Con cảm ơn dì, con có thể gọi dì là gì ạ??"

Bà quản gia ngồi xổm xuống, đưa đôi tay có vài vết chai sạn lên xoa xoa hai gò má gầy gò của cậu mà mỉm cười:
"Tôi họ Lâm, nếu muốn tiểu thiếu gia có thể gọi tôi là dì Lâm"

Tiêu Chiến cười tươi, lễ phép đáp:
"Vâng ạ, cảm ơn dì Lâm"

Dì Lâm đứng lên, xoa xoa đầu cậu mỉm cười rồi ra khỏi phòng. Bà chính là đã thương cậu chủ nhỏ này rồi. Bao nhiêu năm làm quản gia ở đây, bà đều quen thuộc với cái nhìn lạnh lùng cùng tính cách khó chiều của đại thiếu gia Vương Nhất Bác, hôm nay ông chủ lại đưa về một cậu bé dễ thương ngoan ngoãn cùng với cảnh ngộ đáng thương khiến bà không khỏi thương xót. Nhìn dáng vẻ gầy gò của cậu, bà tự hứa sẽ chăm cậu từ giờ cho tới khi khai trường phải có da có thịt lên.

Tiêu Chiến tạm biệt dì Lâm xong thì háo hức chạy khắp phòng, cậu thích thú chạy tới bàn học của mình, nơi đó đã có rất nhiều sách giáo khoa, vở viết và bút. Không những vậy còn có thêm nhiều loại sách khác và một tập truyện tranh cho cậu giải trí.

Tiêu Chiến mở tủ quần áo ra, đôi mắt cậu hiện đang có vô vàn màu sắc bởi những bộ quần áo trước mắt, những bộ quần áo đẹp đẽ mà rất lâu rồi cậu chưa được mặc.

Tiêu Chiến hít hít mũi nhớ lại thời gian mình sống ở cô nhi viện, làm sao được dùng những món đồ mới và đẹp đẽ như vậy. Đồ dùng hàng ngày đều là được quyên tặng, sách vở là sách vở cũ được tặng, trên sách đã có nhiều vết ố vàng. Ngay cả quần áo cũng vậy, nên có nhiều bộ cậu không mặc vừa người.

Tiêu Chiến háo hức nhảy lên chiếc giường ấm áp màu xanh nước biển, vui vẻ ôm con thỏ bông to lớn vào lòng mà lăn qua lăn lại. Chiếc giường rộng lớn là thoải mái khác hẳn với những chiếc giường nhỏ và cứng trước đây. Đối với cậu, đây như một giấc mơ không có thực, thế nhưng hiện tại, cậu chính là đang được sống tại nơi cậu từng ước ao, nhớ mong. Chiếc giường rất ấm áp nên cậu mau chóng chìm vào giấc ngủ.

_________

Lại nói, Tiêu Chiến chính là trẻ mồ côi. Nếu nói đúng hơn, cậu không phải là trẻ mồ côi. Trước đây, cậu cũng chính là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, yêu thương của gia đình, nếu không phải năm đó ba mẹ cậu gửi cậu ở nhà họ hàng để đi giải quyết công việc nên xảy ra tai nạn ngoài ý muốn thì cậu đã không phải làm trẻ mồ côi. Sau khi thông tin ba mẹ cậu mất, toàn bộ công ty, gia sản đều bị họ hàng và cổ đông công ty xâu xé nhau đòi chia cổ phần. Vì cả ba và mẹ cậu đều là con một, không có anh chị em nào. Những người họ hàng khác cũng chỉ thấy cậu là một đứa nhỏ đáng thương chứ không ai bằng lòng nhận nuôi cậu. Người họ hàng trông nom cậu sau khi cùng những người khác lo liệu đám tang cho ba mẹ cậu thì đưa cậu vào cô nhi viện do không đủ điều kiện để nuôi cậu.

Sau bốn năm sống ở cô nhi viện, Tiêu Chiến dần lớn lên, ngoan ngoãn và nghe lời khiến các cô ở đó rất thương yêu cậu. Cậu cũng rất ham học nên vẫn luôn chú ý nghe bài người giảng. Là một đứa trẻ thông minh, chỉ có điều sức khỏe cậu không tốt, rất hay ốm vặt. Mà điều kiện ở cô nhi viện cũng không tốt, nên cậu chính là gầy gò không lớn được vậy nên so với bọn trẻ đồng tuổi, cậu nhỏ bé hơn nhiều.

Bỗng dưng có một ngày, người đàn ông lạ mặt đó tới nói mình có ơn với ba mẹ cậu và muốn nhận nuôi cậu nên cậu đã theo bước chân ông bước vào cửa lớn Vương gia.

Người vợ của ông mất sớm để lại đứa con duy nhất là Vương Nhất Bác, hồi nhỏ Vương Nhất Bác cũng rất ngoan ngoãn, nhưng từ khi mẹ mất, hắn liền bị giao cho bảo mẫu chăm sóc còn ông thì vùi đầu vào công việc. Không có tình thương của mẹ, ba thì bận nên tính Vương Nhất Bác ngày càng hướng nội, ít giao tiếp, lại dần đến tuổi phản nghịch nên rất khó bảo.
_____________

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến vì được ngủ giường êm nên ngủ rất ngon và sâu, bất quá không biết đã mấy giờ. Mãi tới khi dì Lâm đến gõ cửa phòng, cậu mới lờ mờ tỉnh dậy.

Nghe lời dì, cậu mau chóng vệ sinh cá nhân rồi theo dì xuống lầu. Tới phòng bếp, cậu đã thấy ba Vương ngồi uống trà đọc báo.

Thấy cậu, ông mỉm cười hiền từ vẫy vẫy tay gọi cậu tới gần mình. Cậu gật đầu chạy tới ngồi lên chiếc ghế bên cạnh ông.

Ông xoa đầu cậu, ân cần hỏi:
"Chiến Chiến, hôm qua con ngủ có ngon không??"

Tiêu Chiến vui vẻ gật đầu, ngoan ngoãn đáp:
"Có ạ, hôm qua con ngủ rất ngon"

Ông Vương gật gật đầu bảo 'tốt' rồi gấp tờ báo lại, dẹp qua một bên, uống thêm một ngụm trà rồi cầm áo vest đứng dậy, vỗ vỗ vai cậu nói:
"Con ăn sáng đi, giờ ta phải đến công ty rồi. Ăn xong con có thể tới phòng khách xem ti vi hay lên phòng đọc sách hoặc có thể ra vườn chơi."

"Vâng, con biết rồi"
Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu.

Dì Lâm đem ra bàn rất nhiều món ăn, toàn là món nhiều dinh dưỡng cũng ly sữa thơm ngon cho buổi sáng.
"Tiểu thiếu gia, cậu mau ăn đi, nhìn cậu gầy quá"

Tiêu Chiến ngượng ngùng nhìn bà nói:
"Thím cứ gọi con là Chiến Chiến, đừng gọi là tiểu thiếu gia, con không quen"

"Không được đâu, tôi muốn gọi cậu như vậy hơn"
Dì Lâm mỉm cười đáp.

Tiêu Chiến mỉm cười gật gật đầu cậu bắt đầu ăn sáng. Phải nói đồ ăn thật sự rất ngon nha, Tiêu Chiến ăn được rất nhiều. Đang ăn thì cậu ngừng lại. Cậu nhìn dì Lâm, hỏi nhỏ:
"Anh Nhất Bác không xuống ăn sáng ạ?"

Dì Lâm hơi ngạc nhiên nhìn cậu. Bà mỉm cười nói:
"Đại thiếu gia ít khi ăn sáng lắm, cậu ấy ngủ dậy rất muộn, lúc dậy thì hay ra ngoài chơi với bạn nên cậu không cần lo cho cậu ấy"

"Dạ"
Tiêu Chiến nghe xong cũng ngoan ngoãn ăn tiếp. Nghĩ lại cậu lại thấy người anh trai Vương Nhất Bác thật không ngoan. Tiêu Chiến từ nhỏ đã được dạy là không được bỏ bữa, còn chưa nói thức ăn ở cô nhi viện làm sao so sánh được với thức ăn ở đây. Vậy mà người anh trai này lại không ăn.

"Sao cậu lại ngồi chỗ của tôi?"

Tiêu Chiến đang ăn lại bị lời nói kia làm cho giật mình mà rớt luôn cái thìa xuống. Tiêu Chiến vẫn nhớ như in cái giọng trầm trầm cùng ngữ điệu của hắn. Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đang cau có tiến lại chỗ mình rồi lại nhìn xuống cái ghế mình đang ngồi.

Mình, vậy mà ngồi chỗ của anh ta

Tiêu Chiến cả người bất động, cậu cúi đầu xuống không dám nhìn lên. Vương Nhất Bác đã đứng ngay bên cạnh cậu. Hắn lạnh nhạt nhìn cậu, Tiêu Chiến sợ hãi không dám nhìn hắn nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy bàn tay hắn đã nắm chặt lại, còn nổi rõ gân xanh khiến cậu rùng mình.

Anh ấy định đánh mình sao???

Tiêu Chiến mím môi, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo, tấm lưng nhỏ bé hơi run run lên.

"Em xin lỗi, em không biết đây là chỗ của anh, để em ngồi chỗ khác"

Tiêu Chiến nhỏ giọng nói, vừa nói cậu vừa nhảy xuống ghế thì bị hắn kéo lại. Hắn bóp lấy cằm cậu, bắt cậu phải nhìn hắn. Lực tay hắn mạnh đến nỗi cậu muốn gãy luôn cằm, đôi mắt to tròn đã phủ một tầng sương mỏng chỉ trực trào ra.

Dì Lâm ở bên cạnh cũng lo lắng không thôi, vội vàng can ngăn: "Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia là không biết đây là chỗ của cậu. Cậu ấy còn nhỏ, cậu đừng tính toán"

Vương Nhất Bác khàn giọng nói "Dì đừng xen vào, nếu không dạy dỗ đàng hoàng thì chỉ e rằng thằng nhóc này sẽ thật sự coi đây là nhà của nó"

Dì Lâm cũng không thể nói gì thêm. Dì trông nom Vương Nhất Bác từ nhỏ, biết tính hắn không tốt nhưng không nghĩ lại xấu tính đến như vậy.

Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt đỏ ửng của Tiêu Chiến, hai bàn tay nhỏ bé, gò gò lại trắng nõn đang nắm lấy cổ tay hắn. Yếu ớt đến mức không có chút cảm giác phản kháng gì.

Vương Nhất Bác bất giác buông lỏng tay ra.

Hắn nhíu mày nhìn cậu....thật yếu đuối, như vậy mà cũng khóc.

"Từ sau tránh xa tất cả những món đồ của tôi ra"
Hắn lạnh giọng cảnh cáo rồi hất cằm cậu ra.

Tiêu Chiến tí nữa là ngã ra sàn nhà, cậu đau đớn đưa tay lên xoa xoa cằm của mình. Hắn chán ghét bỏ ra ngoài, lái con xe mô tô yêu thích đi chơi.

Dì Lâm lúc này mới dám đi tới đỡ cậu, còn giúp cậu sức thuốc. Bà lo lắng hỏi han cậu nhưng cậu chỉ nói không sao rồi buồn bã trở về phòng của mình.

Tiêu Chiến lên giường nằm, cậu chùm chăn kín người, ôm lấy con thỏ bông của mình mà khóc nức nở.

Tại sao anh ấy không thích mình. Mình làm gì sai sao?

Tiêu Chiến khóc nấc lên, từ nhỏ tuy lớn lên ở cô nhi viện nhưng ở đó mọi người ai cũng tốt bụng, Tiêu Chiến cũng có rất nhiều bạn bè họ đều rất tốt với cậu. Đôi khi sẽ có vài anh chị tình nguyện viên đến thăm, họ cũng rất tốt với cậu. Cậu chưa từng gặp qua người như Vương Nhất Bác nên thật sự bị doạ không ít.

Lúc này cậu cảm thấy tủi thân lắm, cậu thật sự muốn về cô nhi viện, về với các cô, về với các bạn. Ở đó tuy hơi khó khăn, không thể ăn ngon mặc đẹp nhưng cậu sẽ được sống vui vẻ, hạnh phúc.

Cậu nhớ lại lúc ba Vương nói ông có một người con trai lớn hơn cậu. Cậu từng nghĩ hắn cũng sẽ tốt như ba Vương vậy, cũng sẽ thích cậu và đối xử tốt với cậu. Nhưng khi nhìn thấy hắn, nhìn thấy ánh mắt chán ghét của hắn, cậu thật sự rất sợ, mọi suy nghĩ tốt đẹp của cậu về hắn đều bị chính hắn đánh nát. Lúc này cậu chỉ có thể tự khuyên mình rằng hãy tránh xa hắn ra, tránh chạm mặt hắn, tránh đụng vào đồ của hắn, tránh làm hắn nổi giận....nếu muốn sống yên ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com