Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109 - Sắc dị thủ, tình nan giải (Tiếp theo)

Tôi mở miệng nhưng không thốt được nên lời, nước mắt lăn dài trên má.

- Tôi...

Lại mở miệng, nhưng vẫn chưa thể bật ra một câu nói hoàn chỉnh.

- Tôi...

Tôi quay đi. Tôi không muốn cậu ấy thấy tôi khóc, nhưng không hiểu sao tôi không kềm chế nổi. Tôi làm sao kềm chế nổi.

- Ngải Tình...

Giọng nói khẽ khàng, nhẹ như hơi thở, cánh tay dài gầy guộc vươn đến với tôi.

- Mười năm chờ đợi chẳng lẽ chỉ đổi được vài tháng ngắn ngủi bên nhau?

Không thể kìm nén thêm được nữa, tôi nhắm mắt lại, ngã mình vào vòng tay đang run rẩy của Rajiva. Khoảnh khắc chạm vào khuôn ngực của cậu ấy, tôi không khống chế nổi mình, đã bật khóc thảm thiết. Rajiva, Rajiva, vì sao người tôi yêu lại là cậu? Vì sao chúng ta yêu nhau lại không thể ở bên nhau? Vì sao khi ấy tôi lại đồng ý tham gia vào dự án vượt thời gian ngu ngốc này?

Sau cái ôm bất ngờ của tôi, cơ thể cậu ấy sau đó mới chậm rãi thả lỏng, hai tay khẽ chạm vào lưng tôi, vụng về vỗ về an ủi. Trong vòng tay cậu ấy, tôi đã khóc triền miên, khóc nhiều đến nghiêng ngả cả đất trời, khóc ướt đẫm vai áo của người ấy. Hơi ấm của Rajiva qua làn vải mỏng ấy khiến má tôi bỏng rát. Ước gì vòng tay ấm áp này là nơi tôi có thể nương tựa vào bất cứ khi nào.

Rajiva không nói bất cứ lời nào, chỉ dịu dàng ôm tôi như thế. Tôi có thể nghe tiếng tim đập của cậu ấy. Nhưng chỉ qua một lúc, nhịp tim Rajiva có vẻ như đang tăng dần, hơi thở gấp gáp phả vào cổ tôi.

- Ngải Tình...

Cậu ấy khẽ đẩy tôi ra, nhìn sâu vào mắt tôi. Hai hàng lệ đổ dài trên gương mặt hao gầy, đọng lại thành những giọt trĩu nặng nơi chiếc cằm nhọn, lún phún sắc xanh, rồi nhỏ xuống chiếc áo cà sa màu nâu sòng. Nước mắt vỡ òa, thấm trên làn vải mỏng, tạo thành hình những bông hoa nhỏ sẫm màu.

- Đây là lần thứ ba trong đời Rajiva đã khóc. Lần đầu khóc vì mẫu thân, nhờ có cô mà tôi biết được lúc đau khổ có ai đó ở bên cạnh thật dễ chịu biết bao. Lần thứ hai vào buổi tối ngày phụ thân mất, một mình Rajiva lặng lẽ chạy ra ngoại thành để khóc. Khi ấy tôi đã mong có cô ở bên cạnh biết nhường nào.

- Tôi ở đó...

Tôi đã khóc không thành tiếng, ngước nhìn cậu ấy bằng đôi mắt ướt nhòe.

- Tôi đã đến đó, đến rất gần cậu và chờ đợi đến tận bình minh ngày hôm sau khi cậu quay về.

Rajiva siết tôi trong vòng tay thật chặt, không giống như trước đó. Cánh tay cậu ấy ngày một mạnh mẽ hơn, như muốn hòa tan tôi trong lồng ngực cậu ấy vậy. Vòng tay cuồng nhiệt khiến tôi chới với. Tôi vòng tay ôm lấy bờ vai gầy guộc của cậu ấy. Rajiva khẽ rùng mình, đột nhiên đẩy tôi ra

- Ngải Tình, Rajiva chưa bao giờ thấy vui vẻ như trong ba tháng qua. Cứ nghĩ đến thời khắc cuối ngày được trở về gặp cô, tôi ngày ngày mong chờ giờ tụng kinh buổi tối.

- Rajiva...

Tôi như mê đi trong ánh mắt đám đuối của cậu ấy.

- Tôi cũng vậy, ngày nào cũng mong ngóng cậu trở về...

- Rajiva muốn...

Rajiva ngập ngừng. Ánh mắt khóa chặt đôi mắt tôi. Mỗi tiếng thốt ra như có sức nặng nghìn cân.

- Rajiva từ lâu đã muốn...

Tôi nhìn Rajiva, chớp mắt, hít một hơi thật sâu, chờ đợi. Cậu ấy ngập ngừng rất lâu, cứ khẽ mở miệng lại mím chặt môi lại, không sao cất nổi dù một tiếng.

- Rajiva...

Tôi khẽ gọi, mắt nhìn sâu vào hai vực nước hun hút của cậu ấy.

- Cậu muốn nói gì?

Rajiva chăm chú nhìn tôi, khuôn mặt thoáng hiện lên nét ửng hồng càng khiến làn da màu bánh mật của cậu ấy vô cùng quyết rũ. Những đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên má tôi, vuốt ve thật cẩn thận. Tôi có thể cảm nhận sự run rẩy khẽ khàng của cậu qua từng cái lướt nhẹ ở đầu ngón tay.

- Muốn... hôn... nàng, được không?

Cậu ấy nói ra rồi, tuy giọng còn run run nhưng mỗi chữ thốt ra là cả một nỗ lực dời non lấp bể. Gương mặt bừng bừng như thiêu đốt, đôi mắt như hai vực nước trong suốt, sâu hun hút ấy gắn chặt lấy tôi, như chờ đợi.

Tôi không tin được vào tai mình, kinh ngạc nhìn cậu:

- Rajiva, không phải cậu đối với tôi chỉ có sự kính trọng thôi sao? Không phải cậu chỉ xem tôi như là sứ giả của Phật Tổ thôi sao?

Rajiva buồn bã đáp

- Ngày đó, tôi đã nghe thấy những lời cô nói với phụ thân...

Cậu vội vàng giải thích thêm:

- Tôi không cố ý nghe lén, chỉ vì lúc đó vương cửu đến thăm phụ thâm. Tôi chỉ muốn đến phòng để thông báo cho phụ thân biết. Nhưng khi bước đến thì thấy cô và phụ thân vẫn chưa trò chuyện xong. Tôi chỉ nghe được vài câu sau cùng...

Tôi còn nhớ hôm ấy, khi đang nói chuyện thì nghe có tiếng động bên ngoài. Nhưng sau khi ra ngoài xem xét thì chẳng thấy ai mà chỉ có một cây chổi rơi cạnh đó. Hóa ra đó là cậu.

Những câu cuối? Vào lúc đó, Kumarayana đã nói với tôi rằng:

- Ngải Tình cô nương, con trai ta coi cô như sứ giả của Phật Tổ và nó kính yêu cô từ tận đáy lòng. Nó thà chịu sự hiểu lầm của mọi người cũng nhất định không chịu tránh xa cô. Nhưng đó là vì nó chưa hiểu được thế nào là tình yêu nam nữ, một khi nó đã hiểu được và yêu cô bằng thứ tình yêu nam nữ như thế, cô nghĩ xem nó phải làm sao bây giờ? Nó sẽ phải đối xử với cô ra sao? Hay là cô thực sự làm theo lời Phật Tổ, xuống trần để thử thách nó? Cô cứ nhất định phải khiến nó rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan hay sao? Cô cứ nhất định phải khiến nó rơi vào nỗi dục vọng mà có lẽ cả đời này nó chẳng bao giờ có được?

Đây là những lời cậu ấy đã nghe chăng! Tôi ngơ ngác nhìn Rajiva, giọng run run hỏi:

- Vì vậy, cậu đã biết rằng bản thân đã yêu tôi. Đó là thứ tình yêu nam nữ bình thường của thế gian này, đúng không?

Rajiva không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, vội vàng gật đầu. Nếu đúng như lời Kumarayana nói, vậy chẳng phải tôi chính là thủ phạm gây ra tội lỗi này ư!

Tôi cảm thấy bản thân thật lố bịch, càng cố gắng che giấu bao nhiêu thì đến cuối cùng vẫn bị người trong cuộc biết được. Quả nhiên, muốn người khác không biết, trừ phi chính mình không làm điều đó. Tôi buồn bã nhìn Rajiva, giọng nói đầy cay đắng đến đau lòng:

- Cậu ban đầu chỉ có kính trọng tôi, chuyện đã đến bước này, có phải cậu không biết sẽ phải đối xử với tôi thế nào, đúng không?

Cậu nói muốn hôn tôi, phải chăng chỉ là sự tham luyến nhất thời?

Ngược lại suy nghĩ của tôi, Rajiva lắc đầu:

- Sau khi cô đi, tôi đã quay lại hang động đó, cất bức chân dung cùng với đồ vật của cô. Trước khi chôn giấu chúng, tôi đã làm một việc mà tôi chưa bao giờ làm trong đời.

Rajiva tiến lên nắm lấy tay tôi, đôi mắt sáng ngời có chút thẹn thùng, ngượng ngùng nhưng cũng đầy vẻ chờ mong, giọng nói trầm thấp tưởng chừng như không thể nghe thấy được:

- Ta...ta đã hôn nàng trong bức tranh...

Là bức tranh ấy! Bức chân dung tan thành mây khói không chỉ được Rajiva vẽ bằng cả trái tim mà còn chứa đựng trong đó một tâm hồn thuần khiết.

- Kể từ đó, ta vẫn luôn muốn...được hôn nàng...

Tuy khuôn mặt vẫn ửng sắc hồng, nhưng ánh mắt Rajiva đã không còn né tránh tôi nữa:

- Chính lời nói của phụ thân đã đánh thức ta, ta không còn có thể thuyết phục bản thân mình rằng chỉ xem nàng là sứ giả của Phật Tổ nữa...

Tôi quay đi, lấy bàn tay gạt đi nước mắt. Sau đó, quay người lại nhìn Rajiva:

- Không được, chàng không thể lại bị phá giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com