Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Âm tình bất định

Chương 35: Âm tình bất định

Lúc này đây, Trương Tử Duyệt chìm vào đáy nước so với lúc nãy thời gian còn muốn lâu hơn

Bất luận Mộ Nguyệt Hải có la hét tên của nàng như thế nào, đáp lại cũng chỉ có phần mặt sông kia lẳng lặng lưu động cùng âm thanh tĩnh mịch

Một loại tuyệt vọng từ trong xương cốt của cô sinh sôi nảy nở lan ra khắp nơi

Tâm tính thiện lương kia của cô đau, lại sợ hãi, Trương Tử Duyệt, em đừng chết đi! Tôi không cho phép em chết!

"Tử Duyệt! Tử Duyệt! ——" mắt thấy mặt nước đã không còn động tĩnh, Mộ Nguyệt Hải khàn giọng la hét đến sắp điên rồi

Cô đứng ở trên thuyền, hai tay bám lấy mép thuyền không ngừng hướng mặt nước phía dưới hô to, thế nhưng đáp lại cô cũng chỉ là sự yên lặng bao vây lấy nơi này

Bốn phía xung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ có dòng nước chậm rãi chảy qua vang lên âm thanh róc rách.

"Tử Duyệt. . . em nhanh chóng nổi lên được không." Mộ Nguyệt Hải giọng nói đã muốn nức nở, cơ hồ run rẩy đến phát khóc

Một tiếng nước tí tách nhẹ vang lên trong màn đêm u tối, đánh vỡ không khí áp lực cơ hồ muốn dọa người này, mà phía bên cạnh thuyền lại chợt hiện lên một đạo bóng đen

"Ầm -- ầm" Boong thuyền bị va chạm tạo ra một âm thanh lớn, cái điện thoại dính đầy nước bùn bị rơi xuống nước của Mộ Nguyệt Hải kia lại đang đặt bên chân cô

Tiếp sau đó, một cánh tay dài trắng bệch vươn lên đặt trên mép thuyền, cổ họng nàng có chút không nhịn được ho khan

"Khụ khụ. . . Khụ. . . chân em, khụ khụ. . . Chuột rút rồi!"

Cả mái tóc dài của nàng đều bị nước sông làm cho ướt đẫm, dính ở trên mặt, Mộ Nguyệt Hải thấy nàng liền chạy nhanh đến muốn bắt lấy cánh tay kia của nàng, cô hiện tại rất muốn nhanh chóng đem Trương Tử Duyệt kéo trở về trên thuyền

"Ngô" Tay cô vậy mà lại nắm trúng chỗ vết thương kia của Trương Tử Duyệt, miệng vết thương bị người ấn vào, đau đến nàng nhịn không được mà khẽ rên một tiếng

Lúc này Mộ Nguyệt Hải mới nhìn thấy trên cánh tay của Trương Tử Duyệt có một đạo vết rách thật dài, bởi vì ngâm lâu trong nước sông, vết thương cũng không còn huyết sắc, chỉ chừa lại một mảnh trắng buốt tím tái đến đáng thương

Nhìn lồng ngực nàng đang căng thẳng phập phồng thở gấp, ngược lại cô còn tàn nhẫn đụng vào vết thương của nàng, cuối cùng vẫn là cùng đại gia chủ của con thuyền này hợp lực lại, lôi kéo Trương Tử Duyệt lên bờ

Sau khi lên được thuyền, Mộ Nguyệt Hải nhanh chóng cởi ra áo khoác của mình, đắp vào trên người nàng, cơ thể dùng sức ôm ấp nàng vào trong lòng mình, tựa hồ là sợ hãi nàng sẽ biến mất mãi mãi, để bản thân cô cả đời đều ân hận

Người đang nằm trong ngực cô hiện tại, đã phát run đến mức bất bình thường, hô hấp hỗn loạn không ngừng, hàm răng còn lập cập va vào nhau

Trương Tử Duyệt trên mặt đã không còn chút huyết sắc nào, ngay cả hai cánh môi nguyên bản phấn nộn kia giờ khắc này chỉ còn lại một mảnh xanh tím dọa người

Nàng có chút vội vàng mà cầm lấy cánh tay của Mộ Nguyệt Hải, lực đạo thật lớn, giống như là muốn đem cô khảm sâu vào trong da thịt của mình

Mộ Nguyệt Hải lẳng lặng nâng lên khuôn mặt của Trương Tử Duyệt, cô đem hai má của mình dán vào trên đỉnh đầu của nàng

Mà Trương Tử Duyệt vốn đã ướt đẫm cùng cơ thể đã lạnh như băng kia, khiến cho Mộ Nguyệt Hải cảm thấy trong lòng có cái gì đó giống nhau cồn cào đến khó chịu.

Loại cảm giác này làm cho Mộ Nguyệt Hải nhớ tới mẹ mình ngày trước, ngày hôm đó bà nằm tại nơi kia, nhiệt độ cơ thể đã không còn, lại giống như băng làm người lạnh lẽo, cặp mắt như máu của bà, đỏ rực chăm chăm nhìn vào đôi mắt cô

Mộ Nguyệt Hải trong lòng ức chế có chút cuồng loạn mà đứng lên, cô nhắm mắt lại, tận lực cố gắng không để cho bản thân nhớ về những hình ảnh ngày đó, đem người con gái trong lòng mình càng ôm càng chặt chẽ

Vị đại gia chủ thuyền đem hai người đưa đến khách sạn gần đây, Mộ Nguyệt Hải liều mạng mà đưa Trương Tử Duyệt trở về phòng, gấp gáp muốn điều chỉnh lại độ ấm trên cơ thể nàng

"Mau cởi đống quần áo ướt sũng kia ra, tôi giúp em tắm, trên tay em hiện tại đang có thương tích."

Mộ Nguyệt Hải hai tay vén lên áo lông của mình, hướng về phía trước chống đỡ người nọ, từ đỉnh đầu tới phía dưới, đều được cô cẩn thận tỉ mỉ xem xét

Cô đem tay áo sơmi của mình sắn lên, lôi kéo Trương Tử Duyệt hướng phòng tắm đi đến

"Phải mang em đi bệnh viện một chuyến, vết thương trên tay em có chút nghiêm trọng."

Trương Tử Duyệt rút về cánh tay đang bị Mộ Nguyệt Hải nắm lấy, lắc lắc đầu, thanh âm có chút mờ ảo mà vô lực:

"Em không sao. . ." Nàng cúi đầu cố ý không nhìn đến Mộ Nguyệt Hải, theo sát bên người cô muốn đi qua, trở về phòng tắm

Mộ Nguyệt Hải vốn dĩ nhìn đến vết thương của nàng, cởi quần áo cũng sẽ không tiện, nghĩ muốn hỗ trợ nàng, thế nhưng lại bị nàng cự tuyệt

Bàn tay nàng có chút lao lực đem quần áo bản thân từ từ cởi xuống, nàng đưa lưng về phía Mộ Nguyệt Hải đang ngồi ở bồn tắm lớn bên cạnh. Trong phòng độ ấm có chút tăng lên, máy pha nước cũng chỉnh nhanh tốc độ

Miệng vết thương trên tay Trương Tử Duyệt càng ngày càng nhiều máu đỏ chảy ra, theo cánh tay chạy dọc khắp cơ thể, lại theo bồn tắm bên cạnh tiếp tục chảy xuôi xuống, một đạo chói mắt tựa như tơ ở trong không trung kéo dài rơi tí tách

Mộ Nguyệt Hải chuẩn bị tốt quần áo tắm rửa của Trương Tử Duyệt, liền vào phòng tắm

"Trời lạnh như thế, em cứ như vậy sẽ bị cảm mạo, vẫn là nhanh chóng tắm nước nóng đi, miệng vết thương của em không được dính nước, hơn nữa. . ."

Cô nói một nửa liền im bặt, Trương Tử Duyệt nghi hoặc mà quay đầu nhìn lại. Chỉ nhìn thấy Mộ Nguyệt Hải đang cúi đầu nhìn chăm chăm vào phía bên cạnh bồn tắm, mà bồn tắm lại chứa từng vệt máu trông hỗn loạn đến đáng sợ

Miệng cô mở lớn, tựa như là bị cái gì đó làm cho kinh hách, trong ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ

"Em là đang chảy máu? Vẫn là để tôi giúp em đi."

Trương Tử Duyệt muốn đoạt lấy vòi phun trong tay Mộ Nguyệt Hải, kết quả lại bị cô một phen đảo ngược nắm lấy mánh khóe này của mình

Vòi phun vặn nước liền chảy ra, miệng cô vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Máu nhiều quá, nhanh rửa. . . sạch. . ."

Mộ Nguyệt Hải trong ánh mắt hiện ra vẻ hỗn loạn cùng một tia phẫn nộ, như vậy làm cho Trương Tử Duyệt có chút sợ hãi

Nước rất ấm, cánh tay của nàng lập tức liền cảm nhận được nóng rực ấm áp tràn tới, xoa dịu cơn đau kia

Nhưng bàn tay của Mộ Nguyệt Hải lại chặt chẽ siết chặt lấy cổ tay của nàng, nàng tránh thoát hai lần cũng không còn ý định rút ra tay mình nữa, thẳng đến toàn bộ cánh tay đều bị cô làm cho phiếm hồng, Trương Tử Duyệt rốt cục nhịn không được hướng về phía cô mà cầu xin

"Hí —— Nguyệt Hải . . . nóng quá. . . Nguyệt Hải? . . ."

Mộ Nguyệt Hải tựa hồ cũng không phản ứng, nàng liền lập tức hoảng sợ hô lớn, "Mộ Nguyệt Hải! Chị đây là muốn làm gì? !"

Âm thanh chấn động đến màng tai, Mộ Nguyệt Hải mới từ trong mộng tỉnh lại, cô có chút gấp gáp vội vã tắt đi vòi nước nóng rực kia

Nhìn Trương Tử Duyệt đã bị bản thân mình làm cho cánh tay đều phiếm hồng, cô hoảng hốt một trận không thôi, vội vội vàng vàng mà cầm lấy khăn tắm hướng phía trên lau tới

"Nguyệt Hải, chị rốt cuộc làm sao vậy" Trương Tử Duyệt rõ ràng thấy được trong mắt của cô thấm ra một giọt lệ trong suốt, tò mò hỏi

Nàng nghĩ muốn đưa tay lau giúp cô, thế nhưng Mộ Nguyệt Hải lại nghiêng đầu sang chỗ khác mà né tránh

"Tôi không sao. . . nhanh lên lau khô, chúng ta liền đi bệnh viện." Thanh âm cô cơ hồ có chút nghẹn ngào nói không rõ

Trương Tử Duyệt nghe lời cô liền cầm khăn mặt đắp ở phía trên chỗ cánh tay đang rỉ máu của mình, ngoan ngoãn ngồi lại ở trên giường

Mộ Nguyệt Hải cầm lấy máy sấy thổi khô tóc cho nàng, rồi lại mặc cho nàng kiện áo khoác dày nhất để giữ ấm

Cô đỡ lấy hông nàng ra tận cửa khách sạn, Trương Tử Duyệt tránh thoát hai lần, rồi lại vì cánh tay đang bị thương mà bỏ cuộc

Chuyện vừa rồi khiến nàng cũng không có tinh thần, chỉ có thể một bụng nén giận không thôi, trong lòng nàng vẫn là rất khó chịu, đầu tiên bị cô mắng, sau đó lại vì mình mà khẩn trương lo lắng, bị nước ấm làm đau liền đối mình như vậy ôn nhu, Mộ Nguyệt Hải người phụ nữ này, rốt cuộc là nghĩ muốn như thế nào? !

Nếu không phải Trương Tử Duyệt nàng như cỏ dại tràn trề sinh lực, lần này ở phía dưới mặt nước kia, nàng đã sớm quy thiên luôn rồi

Dọc theo đường đi hai người ai cũng không nói một lời, ban đêm ở ngã tư đường rất vắng người, ngẫu nhiên sẽ có vài người đi đường, cũng chỉ có mỗi quán bar phụ cận mới có thể truyền ra từng trận tiếng động nhốn nháo âm thanh.

Hết chương 35

Edit: Ôi cộng tác edit với tui làm việc nhanh quá, tui chạy theo muốn k kịp luôn hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com