Chương 34
Kỳ nghỉ lễ 1/5 đang đến gần, việc điều chuyển ngày nghỉ cũng sắp diễn ra.
Nhân viên trong công ty vừa nghĩ đến chuyện phải làm thêm vào Chủ nhật liền càu nhàu. Thế giới này thực sự có người lao động nào không ghét việc điều chuyển ngày nghỉ hay sao?
Tuy vậy, vào trưa thứ Tư, sự chú ý của mọi người bị tạm thời chuyển hướng – một người bạn của Thẩm tổng đến công ty.
Và thông tin này lan nhanh như diều gặp gió, chẳng bao lâu sau đã truyền khắp nơi. Các nhóm tán dóc, dù lớn hay nhỏ, đều đang bàn tán về chuyện này.
Phương Du không tham gia bất kỳ nhóm tán dóc nào, nhưng cô cũng biết về chuyện này.
Bởi vì hôm nay cô có nhiệm vụ đưa Đàm Vân Thư ra sân bay.
Khi nhận được thông báo này, Phương Du không có phản ứng gì nhiều, bởi đây chỉ là một việc tiện tay mà thôi. Vốn dĩ cô đã phải đến sân bay để đón đối tác kinh doanh từ xa đến với tư cách trợ lý sếp tổng.
Nhưng mức độ bàn tán của đồng nghiệp vẫn vượt xa sự tưởng tượng của cô.
Ngay cả trong khoảng thời gian cô rửa tay trong nhà vệ sinh, cũng có thể nghe thấy sự tò mò của các nhân viên về Đàm Vân Thư.
Mọi người không biết tên của Đàm Vân Thư, nhưng qua mối quan hệ giữa Thẩm Ánh Chi và Đàm Vân Thư, họ có thể đoán được phần nào. Chắc chắn cô ấy cũng là một tiểu thư nhà giàu. Ngoài gương mặt xinh đẹp, khí chất tỏa ra từ cử chỉ cũng khác biệt hoàn toàn so với người bình thường, không thể che giấu được.
Phương Du lặng lẽ rút giấy lau khô tay. Có lẽ vì những năm gần đây cuộc sống của cô tốt hơn, cô cũng bắt đầu sử dụng kem dưỡng da tay, nên bây giờ tay không còn thô ráp như trước nữa, nhưng các đường vân trên lòng bàn tay vẫn dày đặc và nhiều như cũ.
Đối với những lời bàn tán của đồng nghiệp, cô không hề cảm thấy chút dao động nào trong lòng.
Bởi vì Đàm Vân Thư là người luôn trở thành tâm điểm của sự chú ý ở bất cứ nơi đâu, trước đây là vậy, và bây giờ cũng vẫn vậy.
Thậm chí, cô ấy ở hiện tại còn quyến rũ hơn.
Nhưng tất cả những điều này chẳng liên quan gì đến Phương Du.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Phương Du vẫn theo con đường quen thuộc của mình đi đến phòng trà. Cô sẽ không vì Đàm Vân Thư ở đó mà thay đổi thói quen của mình. Lý nào lại có chuyện như thế? Người cần rời đi chắc chắn sẽ không phải là cô.
Phòng trà nằm cách xa khu vực làm việc chính, giúp cho không gian làm việc và nghỉ ngơi không bị ảnh hưởng lẫn nhau.
Lần đầu tiên Phương Du đến phòng trà của công ty, cô đã hơi ngạc nhiên, vì phòng trà ở đây tốt hơn rất nhiều so với khu vực cô từng thực tập. Nơi này được trang bị đầy đủ tiện nghi, không gian thoải mái và có nguồn cung cấp phong phú, mọi người ở đây đều có thể thư giãn một chút.
Ba mặt của phòng trà đều có cửa sổ, ánh sáng tự nhiên rất tốt.
Vào mùa hè, mọi người có thể ngồi đây tắm nắng, còn mùa đông thì có thể ngắm tuyết. Do đó, nhiều đồng nghiệp đùa rằng họ chỉ muốn ở lại phòng trà qua đêm.
Phương Du thì không có ý định ở lại qua đêm, nhưng mỗi khi ở công ty, cô đều ghé qua phòng trà.
Vào giờ này, chỉ cần liếc mắt một cái, cô có thể thấy những đồng nghiệp quen thuộc thường xuyên lui tới đây.
Chỉ là hôm nay rõ ràng là một ngoại lệ.
Đàm Vân Thư đang ngồi ở một chiếc ghế gần cửa sổ, trên bàn nhỏ trước mặt cô ấy có một cốc cà phê. Hàng mi dày của cô khẽ rung, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, cô đeo tai nghe Bluetooth và đang nhìn vào màn hình máy tính xách tay. Đôi tay với khung xương thon gọn của cô lướt trên bàn phím của chiếc laptop mỏng, tốc độ lúc nhanh lúc chậm.
Hôm nay trời đẹp, rèm cửa sổ phía cô ấy kéo lại một chút, ánh nắng không chiếu thẳng vào người cô, nhưng dường như cô vẫn tỏa sáng, khiến những nhân viên đến phòng trà không khỏi liếc nhìn cô thêm một hai lần.
Ngay khi bước vào phòng, Phương Du đã nhìn thấy Đàm Vân Thư. Trong tích tắc, cô thu hồi ánh mắt và chuyển sang pha cà phê cho mình.
Phòng trà có máy pha cà phê, máy làm đá, lò vi sóng và các thiết bị khác. Chỉ là không may, cô phải chờ vài phút nữa cho mẻ đá tiếp theo. Cô không vội, kéo ghế ngồi xuống quầy bar. Đồng nghiệp đang chờ đá cùng lúc với cô liền bắt chuyện, hỏi cô về kế hoạch cho kỳ nghỉ lễ 1/5.
"Về nhà." Phương Du nở một nụ cười nhẹ và hỏi lại, "Còn cô thì sao?"
"Đi du lịch để xem biển người thôi." Đồng nghiệp chống cằm, thở dài một hơi, "Làm công ăn lương muốn đi du lịch chỉ có thể như vậy."
Phòng trà khá yên tĩnh, mọi người cũng hạ giọng khi trò chuyện.
Phương Du và đồng nghiệp tiếp tục trò chuyện một lúc, thì máy làm đá phát ra tiếng nhắc nhở. Cả hai ngừng nói chuyện, bỏ đá vào cốc của mình.
Đúng lúc đó, một giọng nữ nhẹ nhàng và lịch sự vang lên, kèm theo một cốc cà phê xuất hiện trong tầm mắt của Phương Du: "Trợ lý Phương, phiền cô cho tôi vài viên đá nữa, cảm ơn."
Đồng nghiệp vội vã nhìn kỹ Đàm Vân Thư thêm một chút rồi chào Phương Du để đi trước.
"Vâng." Phương Du đáp, nhìn sang Đàm Vân Thư cách một quầy bar, "Mấy viên đá đây, Đàm tiểu thư?"
"Năm viên."
Phương Du khẽ gật đầu, dùng kẹp gắp đá vào cốc. Biểu cảm trên gương mặt cô khi Đàm Vân Thư tiến lại gần đã hơi lạnh lùng hơn, không còn thoải mái như lúc trò chuyện với đồng nghiệp.
Khóe môi Đàm Vân Thư khẽ cong lên, nhỏ đến mức khó có thể nhận ra.
Chỉ trong vài giây, đá trong cốc đã được thêm xong. Lúc này, Phương Du mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Đàm Vân Thư, nhắc nhở: "Sắp ba giờ rồi, Đàm tiểu thư."
"Tôi đã xong công việc. Trước khi khởi hành nhờ trợ lý Phương hãy gọi tôi một tiếng."
"Vâng."
Cuộc đối thoại khách sáo giữa hai người kết thúc. Đàm Vân Thư không nói thêm gì, cầm ly của mình trở về chỗ ngồi. Rõ ràng là một cốc cà phê Americano đắng ngắt mà cô thường không thích uống, nhưng giờ đây vẫn có thể mỉm cười mà từ từ nuốt xuống.
Phương Du cầm cốc cà phê của mình rời khỏi phòng trà, trở về ghế làm việc, không biểu lộ cảm xúc gì rồi tiếp tục công việc.
Nửa tiếng sau, Phương Du cầm lấy chìa khóa xe. Cô sẽ lái chiếc xe thương mại của công ty ra sân bay để đón người.
Hành lý của Đàm Vân Thư đã được chuyển lên sẵn vào cốp xe.
Khi Phương Du quay lại phòng trà, Đàm Vân Thư đã thu dọn xong máy tính và các đồ đạc khác. Chiếc cốc trống cũng đã được cô bỏ vào thùng rác. Đàm Vân Thư đang duyên dáng trò chuyện qua điện thoại.
Nhìn thấy Phương Du, cô nở một nụ cười rạng rỡ, cầm túi đựng laptop đứng dậy và nói: "Trợ lý Phương đúng là rất đúng giờ."
"Vâng."
Phương Du không muốn nói gì thêm. Sau vài giây im lặng, cô chỉ thêm hai từ: "Đi thôi."
Đàm Vân Thư bước theo sau Phương Du, cô vẫn cao hơn Phương Du vài centimet. Hôm nay, Phương Du buộc mái tóc xoăn nhẹ thành đuôi ngựa, mỗi bước đi, đuôi ngựa lại đung đưa.
Chưa bao giờ nhìn Phương Du từ góc độ này, trong ánh mắt Đàm Vân Thư đong đầy niềm vui, nhưng khi Phương Du bấm thang máy, nụ cười ấy dần thu lại.
Cửa thang máy phản chiếu bóng dáng của hai người họ.
Lúc này vẫn đang là giờ làm việc, khu vực trước thang máy chỉ có lác đác vài người. Xung quanh không có ai khác đứng cùng, Phương Du giữ vẻ mặt lạnh lùng, việc ở riêng với Đàm Vân Thư cũng không khiến cô cảm thấy có gì khác biệt.
Sau một phút, hai người đã đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Đàm Vân Thư đi giày cao gót, tiếng gót giày gõ lên mặt đất vang lên rõ ràng, âm thanh này dễ dàng vọng lại trong không gian yên tĩnh và rộng lớn của bãi đỗ xe ngầm.
Ánh sáng ở đây mờ hơn nhiều, Phương Du dẫn đường đến bên cạnh xe và mở cửa sau.
"Để tôi ngồi ghế phụ." Đàm Vân Thư mỉm cười nhẹ nhàng, tự mình mở cửa ghế bên cạnh tài xế.
Phương Du: "Được thôi."
Cô đóng cửa sau lại với một tiếng "cạch," rồi vòng qua phía sau xe để ngồi vào ghế lái.
Ngay sau đó, tiếng động cơ vang lên, xe dần dần lăn bánh ra khỏi bóng tối, tiến về phía ánh sáng cho đến khi hoàn toàn rời khỏi bãi đỗ xe và ra đến đường chính bên ngoài.
Lần cuối cùng hai người ở cạnh nhau là bên ngoài toilet của quán ăn tại gia kia, nhưng không gian ở đó rộng rãi hơn nhiều, còn bây giờ lại là một không gian kín, mọi cử động nhỏ nhất của đối phương đều dễ dàng bị nhận ra.
Sau khi lên xe, Đàm Vân Thư nghe một cuộc điện thoại, trong khi Phương Du tập trung lái xe, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
Từ công ty lái xe đến sân bay mất khoảng bốn mươi phút. Khi Đàm Vân Thư kết thúc cuộc điện thoại công việc, đã trôi qua hơn mười phút.
Không ai nói gì, bầu không khí trầm mặc.
Chỉ đến khi dừng đèn đỏ sáu mươi giây phía trước, Đàm Vân Thư mới nhìn sang Phương Du, nhẹ giọng nói: "Lần trước chưa kịp nói, bây giờ nhìn cậu tự do và tự tin hơn trước nhiều, Phương Du."
"Ừm."
Phương Du cầm tay lái, ngón tay gõ nhịp nhẹ nhàng, nghe lời đó nhưng thậm chí không quay đầu nhìn Đàm Vân Thư, thái độ có phần lạnh lùng hơn so với khi có người khác.
Điều này khiến Đàm Vân Thư không vui, cô nhíu mày, cũng không còn tâm trạng để nói thêm.
Bầu không khí lại chìm vào tĩnh lặng, như một biển cả không có sự sống, bên dưới lớp sóng ngầm cũng là sự chết lặng.
Sáu mươi giây trôi qua nhanh chóng, xe tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Phương Du lái xe rất vững. Cô ngồi thẳng lưng, tay cầm vô lăng thả lỏng. Cổ tay cô để lộ ra một đoạn mảnh mai nhưng đầy sức mạnh dưới lớp áo sơ mi được xắn nhẹ. Chiếc đồng hồ cô đeo vẫn là chiếc lần trước.
Đàm Vân Thư nhận ra thương hiệu của chiếc đồng hồ, loại giá khoảng vài nghìn tệ, không quá đắt cũng không quá rẻ đối với nhiều người. Nó có vẻ cứng cỏi, nhưng lại rất hợp với vẻ sắc sảo của Phương Du hiện tại.
Một lúc lâu sau, Đàm Vân Thư khẽ hé môi, nhướng mày nói: "Lần đầu tiên mình nhìn cậu từ góc độ này."
Trong ba năm đó, Phương Du luôn ngồi ở ghế phụ của cô.
Phương Du liếc nhìn gương chiếu hậu, chú ý đến động thái xung quanh, nghe vậy chỉ ậm ừ một tiếng: "Ừm."
Không muốn có bất kỳ phản ứng dư thừa nào với Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư không bực, cô chống đầu mình, ngón tay cuộn lấy lọn tóc, chậm rãi nói: "Nhưng mà... thật sự là rất tình cờ, Phương Du, sao đi đâu cũng gặp được cậu thế."
"Trong lòng cậu không tự rõ à?" Đến lúc này Phương Du mới liếc nhìn cô một cái, giọng điệu lạnh nhạt.
Lông mi Đàm Vân Thư khẽ rung, môi mím chặt.
Phương Du bật cười: "Nửa Que Kem là trang cậu thường ghé thăm nhất, đúng không? Lần này cậu cũng đổi chuyến bay đúng không?" Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, cô gọi thẳng tên đối phương, "Đàm Vân Thư, cậu lại muốn tôi làm trò tiêu khiển lúc cậu rảnh rỗi sao?"
*Nửa que kem là tên Weibo của Đường Bán Tuyết, tóm lại Đàm Vân Thư stalk bạn của Phương Du để tạo cơ hội tình cờ gặp mặt. Bị Phương Du block xong không biết nick mới của người ta thì chỉ có nước đi stalk weibo bạn người ta thôi :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com