23/06 If 7: 104+105+106+107+108
104. Mạc Dao trở lại Thẩm gia tuy nhiên lại không gặp Thẩm Trạch Văn hay Thẩm Dự. Thiếu niên nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, đây toàn là những thứ khi ở nơi ở cũ cậu chưa được ăn bao giờ, nhưng lúc này thiếu niên lại chẳng muốn ăn gì, chỉ cúi đầu ăn sạch cơm trong bát. Sau khi ăn xong, thiếu niên liền về giường, nhắm mắt ngủ.
Ba ngày trôi qua, Mạc Dao vẫn luôn uể oải như vậy khiến người hầu không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Khi thiếu gia bỏ nhà ra đi được ông chủ đưa về, bọn họ đã lường trước được việc cậu sẽ khóc lóc, sẽ gào thét thậm chí sẽ tìm cách bỏ trốn lần nữa.
Nhưng thiếu niên lại yên lặng đến kỳ lạ, giống như một bông hoa hồng trong lồng kính, ngày càng héo úa. Chưa kể Mạc Dao vẫn luôn ngủ, giống như trong giấc mơ có ai đó mà cậu muốn gặp.
Ngày thứ tư, Thẩm Dự cuối cùng cũng xuất hiện. Mạc Dao vừa ăn xong liền có người hầu nói người nọ đang ở phòng làm việc chờ cậu.
Khi nhìn thấy Thẩm Dự, thiếu niên không khỏi nghĩ Thẩm Dự cùng Thẩm Trạch Văn đúng là cậu cháu. Thẩm Trạch Văn mắc chứng mất ngủ, người nọ cũng có hai thanh đen xì dưới mắt.
"Chú gầy đi rất nhiều." Thiếu niên thật thà nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Ở nông thôn không đủ ăn đủ uống thì không nói, vì sao ở thành phố, Thẩm Dự vẫn có thể gầy đến mức như vậy cơ chứ?
"Dao Dao, tôi làm gì sai sao?"
105. Thẩm Dự đột nhiên mở miệng khiến thiếu niên không biết trả lời sao cho phải.
Thẩm Dự thì thì có thể làm gì sai cơ chứ. Nếu đổi lại là Thẩm Trạch Văn, cậu còn có thể viết ra được một trang dài tội của hắn. Nhưng người đàn ông trước mặt thì khác, hắn là người tốt, là người cứu cậu ra khỏi bóng tối.
"Chú là người tốt."
"Vậy vì sao lại muốn rời đi?"
Mạc Dao không trả lời, vẫn luôn nhìn chằm chằm mũi chân mình.
"Nhóc có thể trở lại nơi đó. Nhưng Thẩm Trạch Văn sẽ không đi cùng nhóc."
Tất nhiên thiếu niên biết điều này. Thẩm Trạch Văn không phải là mất tất cả, hắn vẫn còn Thẩm Dự vậy nên chơi đủ rồi thì hắn cũng nên về nhà. Nhưng lời nói tiếp theo của người đàn ông lại khiến thiếu niên hoảng hốt:
"Đổi lại tôi sẽ đi cùng nhóc. Nếu nhóc thích thì xây một căn biệt thự ở đó, muốn trồng cây hay câu cá gì thì nói với quản gia một tiếng. Muốn mua bán đồ người trong biệt thự cũng không thiếu để chơi cùng nhóc."
Thẩm Dự giống như hẹn gặp thiếu niên chỉ để thông báo như vậy, ngay sau đó hắn liền cầm lấy điện thoại muốn gọi điện cho thư ký của mình chuẩn bị cho việc xây biệt thự. Mạc Dao vội vàng ngăn hắn lại.
"Không cần nữa. Cháu sẽ không trở lại nơi đó."
Người đàn ông hạ điện thoại xuống, mắt nhìn về phía thiếu niên chờ cậu giải thích.
"Bởi vì... cần phải đi học." Thiếu niên ấp úng trả lời.
Người phía đối diện im lặng một lúc giống như không ngờ thiếu niên sẽ trả lời như vậy, một lúc sau liền truyền đến tiếng cười khẽ.
"Đúng vậy, cho dù muốn bỏ nhà ra đi cũng phải lớn hơn chút nữa. Đợi đến khi lấy được bằng tốt nghiệp thì bỏ nhà cũng không muộn. Ít nhất có thể đi làm, không cần đói đến nỗi khoai tây mọc mầm cũng muốn ăn."
Nghe người đàn ông nói vậy gương mặt thiếu niên khẽ đỏ. Cậu không ngờ chuyện này Thẩm Dự cũng biết.
Mấy ngày bị nhốt ở đây Mạc Dao cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Bà nói đúng, không có học thức sẽ không có cái ăn. Vậy nên thiếu niên chỉ có thể từ bỏ ý định chạy trốn một lần nữa, nhưng cũng không muốn cứ như vậy mà ăn nhờ ở đậu nhà Thẩm Dự. Cậu thử đề nghị hắn cho mình một chân làm người hầu trong nhà, kết quả người đàn ông liền phì cười.
Hắn nói Thẩm gia không thiếu tiền có thể nuôi được thiếu niên đến 80 tuổi cũng không sao. Nhưng Mạc Dao không muốn nợ Thẩm Dự thêm nữa. Thẩm luật sư nhìn thiếu niên một lúc chợt mở miệng hỏi:
"Nếu như tôi cứ cho nhóc mọi thứ mà không cần hoàn trả như vậy. Cháu sẽ lại bỏ đi phải không?"
Mạc Dao do dự một lúc liền gật đầu.
"Vậy chúng ta lại làm một bản hợp đồng nữa. Lần này tôi thuê nhóc làm bạn, kỳ hạn là 5 năm. Có cần hợp đồng giấy không?"
"Không cần, chú là luật sư cơ mà."
"Cuối cùng cũng thông minh hơn chút rồi." Người đàn ông khẽ cười. Vươn tay gọi thiếu niên lại gần mình.
Mạc Dao vừa tiến đến, hắn liền để thiếu niên ngồi lên đùi mình. Cậu hốt hoảng muốn né tránh nhưng lại bị một tay Thẩm Dự giữ chặt. Thiếu niên nghe nói lúc Thẩm Trạch Văn bỏ nhà ra đi, Thẩm Dự cũng xảy ra tai nạn. Mọi người đều nói Thẩm gia sắp tận rồi nhưng ngày hôm sau người nọ vẫn hiên ngang xuất hiện ở công ty.
Sau đó hắn ở lại công ty mấy ngày, giải quyết và bàn giao công việc của Thẩm Tuyết Ninh. Sau khi xong việc, Thẩm Dự liền bị đưa vào bệnh viện. Lúc này mọi người mới biết việc hắn bị tai nạn không phải là tin đồn.
"Chân chú..." Thiếu niên lo lắng ngửa đầu nhìn người đàn ông.
"Không sao, hiện tại nhóc còn nhẹ hơn gấu bông, còn sợ sẽ đè nặng được ai sao?"
Thẩm Trạch Văn cũng nói cậu rất nhẹ. Thiếu niên không khỏi thầm nghĩ.
Thầm Dự vươn tay chạm vào bụng thiếu niên sau đó mở miệng hỏi:
"Thức ăn không ngon sao?"
"Không phải." Thiếu niên lắc lắc đầu nhỏ. "Bụng nhỏ nên chỉ ăn được như vậy thôi."
"Bụng nhỏ nhưng lá gan lại to thật đấy. Có thể chạy đến nơi xa như vậy. Nếu như..."
Nói đến đây Thẩm Dự lại không nói nữa, giống như bản thân hắn không cho phép những điều xấu có thể xảy ra đối với thiếu niên. Mạc Dao không muốn tiếp tục đề tài này lại hỏi sang Thẩm Trạch Văn. Thẩm Dự nói Thẩm Trạch Văn sắp đi Pháp.
106. Thẩm Trạch Văn đi Pháp cũng tốt. Khi còn học ở trường, mỗi khi có bạn học nào được đi ra nước ngoài, các bạn của Mạc Dao đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía bạn học ấy.
Thẩm Trạch Văn đến Pháp rồi thì tốt nhất nên nhìn Eiffel như thế nào. Sau đó gọt lại miếng gỗ nham nhở của hắn, khiến nó đẹp hơn chút nếu không chỉ sợ 5 đồng cũng không bán được.
Đến khi Thẩm Dự nói Mạc Dao cười còn khó coi hơn khóc, thiếu niên mới nhận ra bản thân mình chẳng thể vui vẻ chút nào khi người nọ đi.
"Thẩm Trạch Văn đã thay đổi rồi." Thiếu niên nói. Bọn họ sẽ không cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy đối phương nữa. Bọn họ trở thành hai cây mầm nhỏ, vẫn luôn san sẻ dinh dưỡng trên mảnh đất khô cằn cho nhau.
"Thay đổi này là tốt hay xấu?"
Mạc Dao muốn nói là tốt nhưng lại nhận ra nó cũng không tốt như cậu tưởng. Thẩm Trạch Văn thường xuyên mất ngủ, thường xuyên nhìn thấy ảo giác. Trước đây hắn là một con sư tử hùng dũng nhưng hiện tại hắn chỉ còn lớp da bọc bên ngoài xương, mang một linh hồn yếu ớt chỉ chờ khi cơ thể chẳng còn chút sức lực nào để đi liền gục xuống.
Thấy thiếu niên không trả lời mình, Thẩm Dự khẽ thở dài:
"Dao Dao, chúng ta có thể ở bên Thẩm Trạch Văn nhưng không thể chữa bệnh được cho nó. Thứ Thẩm Trạch Văn cần là bác sĩ."
Thẩm Trạch Văn khỏi bệnh sẽ không nhìn thấy Thẩm Tuyết Ninh nữa, cũng sẽ không cần cậu ở bên cạnh kể chuyện mới có thể ngủ được. Bọn họ nghĩ bọn họ có thể dựa vào nhau để sống sót nhưng có lẽ cũng không hẳn là như vậy.
107. "Trạch Văn đi rồi sao?"
"Vâng thưa ông chủ. Mấy ngày trước cậu chủ vẫn luôn phát điên nhưng hôm nay đột nhiên bình tĩnh lại nói muốn nghe nhạc trước khi lên máy bay."
Thẩm Dự gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở trong sân, có một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm trong vườn cây. Hôm nay thiếu niên mặc áo phông trắng, áo có chút rộng giống như bao bọc cả người cậu.
Hiện tại mọi người đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị chuyển đến nơi ở mới. Mạc Dao không có gì làm, vẫn luôn ngồi ngoài vườn nhìn số cây trồng mà hắn đem về từ nhà ông bà ngoại của cậu.
"Trợ lý Trần, tôi làm vậy là đúng hay sai?"
"Theo quan điểm của tôi thì ngài làm vậy không sai. Cậu chủ chỉ đang nhầm lẫn về cảm xúc của bản thân mà thôi. Theo thời gian, cậu chủ sẽ trưởng thành và sẽ quên đi nó."
"Cậu không hiểu. Tôi chưa bao giờ cấm cản Trạch Văn trong bất kỳ mối quan hệ nào. Nhưng Dao Dao là ngoại lệ."
Thẩm Dự vươn tay chạm vào mặt kính cửa sổ. Cách một lớp kính, bàn tay hắn giống như có thể bao toàn bộ bóng dáng nhỏ bé ấy.
"Bài hát mà Trạch Văn đã nghe là gì?"
"Là "Em là giấc mộng của tôi" thưa ông chủ."
"Bật lên thử đi."
108. 5 năm sau...
"Mạc Dao!"
---------------------------------
Cà Phê: Mặc dù Cố Lãng còn sống nhưng thông qua lời kể cùng hồi tưởng của Mạc Dao giống như người chồng đoản mệnh vậy :))
Cố Lãng: Người tôi muốn luôn nhớ đến tôi là Dao Dao chứ không phải thằng overthinking kia!
Thẩm Trạch Văn: *Icon nôn*
Cà Phê: Thẩm Trạch Văn off, Cao Bách onl!
Bonus phần 108.5:
{Dao Dao, tôi lấy trộm tiền của đạo diễn cho cậu đây.}
Quả cầu màu đỏ đột nhiên xuất hiện trong căn nhà gỗ. Tuy nhiên nơi này đã chẳng còn một ai.
{Dao Dao? Dao Dao! Noooo...}
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com