Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Không phải là duy nhất

Hạ Dương thấy người thương bỏ đi thì vội vàng đá Lý Minh Khang ra chỗ khác, chạy rượt theo, gọi: "Quân..."

"Ơi?" Diệp Quân xoay người lại nhìn hắn, trông hắn thảm còn hơn tưởng tượng nữa, tóc tai lộn xộn, mặt đầy vết xước, khoé miệng rớm máu, quần áo xộc xệch, chẳng còn hình tượng tổng tài cao cao tại thượng ngày thường nữa. Diệp Quân buồn cười vuốt tóc hắn lại cho vào nếp, nhẹ giọng hỏi: "Sao đánh nhau?"

Hạ Dương hơi xấu hổ: "Hắn nói mấy câu khiêu khích tôi, tôi tức quá nên đánh hắn."

Rồi, đoán trúng luôn, hay người này còn có thể vì cái gì mà đánh nhau nữa chứ. Diệp Quân nhẹ nhàng xoa xoa đi vết máu dính trên khoé môi hắn, nói: "Lớn hết rồi mà sao hai người còn làm nhiều trò trẻ con như vậy hả, anh biết hắn chỉ giỡn thôi mà, anh nhịn một chút thì có sao. Tôi biết anh không ưa hắn, nhưng hắn cũng là bạn tôi, anh có thể vì điều này mà hoà hợp với hắn hơn được không? Anh nhịn giùm tôi, có được không?"

Diệp Quân dịu dàng như thế, nói nhỏ nhẹ như thế, làm sao Hạ Dương có thể nói không được chứ, hắn gật đầu đồng ý ngay, mềm giọng nói: "Tôi biết rồi, tôi xin lỗi."

Hạ Dương đúng là cao thủ trưng ra cái bộ mặt tội nghiệp, nhưng mà kết hợp với khoé miệng rớm máu cùng cái cằm đầy vết xước thì nhìn buồn cười chịu không được, Diệp Quân nói: "Được rồi, tôi dẫn anh đến phòng y tế."

Hạ Dương vui sướng nắm chặt lấy tay anh, cười toe toét hỏi: "Lúc nãy học trò tìm em có chuyện gì? Hình như là không vui."

"Ừm, tôi không thể nói rõ chuyện gì, nhưng em ấy bị người ta bắt nạt."

"Vậy em định làm sao?"

"Tôi cho em ấy một vài lời khuyên, tôi cũng sẽ đi tìm cô tôi nói chuyện."

Tới phòng y tế, Hạ Dương nhất quyết không để y tá xử lý vết thương cho mình, cứ bĩu môi nhìn anh, vẻ mặt tội nghiệp như con sói con. Ngay cả chị y tá cũng mắc cười, để hết đồ ở đó cho hắn, còn hắn thì cứ nhìn anh chằm chằm, nũng nịu gọi: "Quân..."

Trời đất ơi, người đàn ông này nghĩ mình là ai vậy chứ, vào được nhà anh một lần liền tranh thủ cơ hội bọn họ đã gần nhau hơn mà giở chứng làm nũng, nãy giờ cũng đã mấy lần rồi đó. Diệp Quân buồn cười, đành phải ngồi xuống xử lý vết thương cho hắn. Hạ Dương cực kỳ tranh thủ luôn, xong xuôi liền kéo anh ngồi lên đùi mình, cọ cọ vào hõm vai anh, thủ thỉ: "Tôi không cố ý đâu mà, vì tôi ghen với hắn quá thôi. Hắn nói hắn đã biết em tám năm rồi đó, biết em suốt thời thanh xuân, biết hết những thói hư tật xấu của em, biết rõ con người em. Đã vậy hắn còn nói hồi đó hắn sống chung với em, học cùng khoa với em, thân đến nỗi ba mẹ em tưởng hai người là một đôi."

Trời đất, làm gì có vụ anh sống chung với Khang chứ, toàn là bịa đặt thôi!

Diệp Quân cười cười xoa xoa tóc Hạ Dương, nhỏ giọng nói: "Chuyện xảy ra lâu rồi mà, anh ghen với hắn làm cái gì, với lại tôi cũng không có sống với hắn, trước giờ chỉ sống một mình thôi."

Hạ Dương càng ngày càng mềm nhũn bám vào anh, lí nhí hỏi: "Những cái còn lại đều là hắn nói thiệt hết hả?"

Diệp Quân cười mệt luôn, nhẹ nhàng đáp: "Ừm, nói thiệt."

"Tức chết đi được, tôi còn tưởng mình không có tình địch cơ."

"Ha ha ha, anh suy nghĩ cao siêu gì vậy hả, tôi quen hắn tám năm còn không yêu, sao hắn là tình địch của anh được."

Hạ Dương hài lòng nở nụ cười, gật gật đầu, lại rúc vào trong ngực anh cọ cọ như cún con lấy lòng chủ nhân: "Đi ăn cùng tôi được không? Ăn lẩu nướng nha? Hải sản nướng?"

Trời ơi, lại dụ người ta, còn nhìn anh với cặp mắt long lanh đầy mong chờ nữa, từ khi nào mà hắn đã biến thành con chó to xác thích làm nũng như vầy! Diệp Quân buồn cười nhéo má hắn, còn chưa kịp nói gì, ở bên ngoài đã truyền vào giọng nói quen thuộc: "Không được đó, rồi sao."

Lý Minh Khang đứng dựa vào cửa, tóc tai quần áo lộn xộn hết, vậy mà hắn còn cong môi cười tiêu sái, chẳng thèm quan tâm mình trông thê thảm đến thế nào. Diệp Quân cười phá lên: "Sao hai người đánh nhau chi vậy, nhìn giống tội phạm bị truy nã quá."

"Hắn đánh anh trước mà."

Lý Minh Khang tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương, nắm tay Diệp Quân muốn kéo anh sang, nhưng Hạ Dương giữ chặt lấy eo anh siết lại, trừng mắt nhìn hắn. Khang cũng trừng mắt, vừa nắm lấy cánh tay anh vừa nắm một bên eo anh, dùng sức kéo qua. Diệp Quân bị hai người này kéo qua kéo lại như con búp bê bị hai đứa nhỏ tranh giành, suýt chút nữa đã kéo đứt cánh tay anh, làm anh dở khóc dở cười la lên: "Hai người làm gì vậy, thả ra mau!"

Chị y tá nghe bọn họ ổn ào liền đi ra, đem theo hộp sơ cứu vết thương, chống nạnh giáo huấn Lý Minh Khang: "Lại nữa, thầy giáo gì suốt ngày đánh nhau, giống mấy đứa du côn ngoài đường!"

Khang bĩu môi: "Thì sao, kệ tui, cũng chẳng ai biết tui là thầy giáo ở đây hết!"

Chị y tá tới xử lý vết thương cho hắn, vừa làm vừa lầm bầm: "Ủa, học kỳ này ông chỉ dạy lớp online nhưng học trò vẫn thấy mặt ông mấy lần lúc đi làm kiểm tra mà, ông nghĩ không ai biết mặt mình thiệt hả!"

Hạ Dương không thèm để ý đến hắn nữa, tất cả sự tập trung đều đổ dồn lên người Diệp Quân, ôm chặt eo anh, ngước mặt lên nhìn anh rồi cười nịnh nọt: "Đi mà, đi ăn cùng tôi, hắn đi cùng cũng được luôn, tôi chẳng thèm cà nanh với hắn nữa đâu, cho tôi một cơ hội để chứng minh."

Lý Minh Khang nói xen vào: "Ông không biết trước đây có bao nhiêu người gạ cậu ấy rồi đâu, ông nghĩ mình có cửa hả."

Hạ Dương tức giận trừng mắt: "Chứ ông thì biết em ấy nghĩ gì hả? Ông quyết định giùm người ta được hả?"

Hai cái người này cứ như chó với mèo, cãi nhau suốt, Diệp Quân ngồi nghe chỉ biết cười thôi, cuối cùng mới nói: "Dương, anh đừng để ý, đầu óc hắn có vấn đề đó mà. Anh ngồi đây đợi tôi một chút, tôi đi gặp cô tôi nói chuyện rồi đi với anh, được không?" Sau đó cũng quay qua dặn dò Lý Minh Khang: "Còn anh nữa, anh ngồi ngoan một chút thì không chịu được sao? Đừng gây sự với người ta nữa, anh bị khủng hoảng tuổi trung niên hay sao mà thích đánh nhau vậy?"

Khang cãi lại: "Cái gì, anh mới ba bốn! Anh còn lâu mới midlife crisis nhá, còn hơn chục năm nữa lựng!"

Hạ Dương ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi biết rồi, em nhớ trở lại nha, tôi ngồi đây đợi em tới sáng mai luôn đó."

Sau khi Diệp Quân đi rồi, Hạ Dương tự biết đường ngồi xích ra xa, nhưng Lý Minh Khang cứ nhìn hắn chằm chằm rồi cười tủm tỉm, chị y tá đành phải ngồi giữa hai người bọn họ, cũng bất lực không biết nói gì nữa.

Lý Minh Khang cười hề hề: "Dịu dàng quá phải không, ngay cả tôi không yêu cậu ấy nhưng vẫn say mê sự dịu dàng đó."

Hạ Dương trừng mắt: "Ông thì biết cái gì, trên đời này không có ai mê em ấy bằng tôi đâu."

"Sao lại không biết, tôi biết cậu ấy tám năm rồi đó, còn ông biết được tám tuần chưa?"

Chị y tá tức giận vả bốp vào mặt Khang, nói: "Ông im mồm giùm cái, tui là y tá chữa trị cho người khác đó, nhưng gặp ông tui chỉ muốn đánh cho vỡ mồm."

Lý Minh Khang quát ầm lên: "Sao bà bênh hắn, bà thấy hắn đẹp trai nhiều tiền liền thích hả?"

Chị y tá không nói gì nữa, lấy điện thoại ra gọi luôn: "Jade, mày nhanh đến lôi Khang về đi, chị tức muốn nổ phổi rồi đây."

Lý Minh Khang vẫn lì lợm tiếp tục nói: "Ông biết điều này mà phải không, Quân rất dịu dàng, dịu dàng với tất cả mọi người, cũng vì vậy cho nên, sự dịu dàng mà cậu ấy dành cho ông không hề đặc biệt, không phải là duy nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com