Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Haruto ngồi ở sân thượng, dùng đầu thuốc đang đỏ lửa châm vào một góc của lá thư từ đại sứ quán. Nó đưa mắt nhìn lá thư cứ thế cháy sém đi một mảng rồi dần lan ra.

Trong thư gửi nói mẹ nó ở Nhật bị tai nạn qua đời, người ta không liên lạc được với ba nó, viện hỗ trợ chỉ tìm được tên nó là người thân nên liên lạc đại sứ quán gửi thư báo đến.

Làn khói nhỏ từ lá thư bốc lên, không nhiều nhưng đủ làm mắt nó cay sè, nó chửi thề một tiếng rồi cố nuốt nước mắt vào trong. Nó ghét cảm giác này, thứ cảm giác giày vò, đau khổ. Tại sao không cho nó một gia đình tốt, tại sao không yêu thương nó, rồi đến phút cuối cùng lại biến nó trở thành người mang cảm giác tội lỗi.

Nó nhớ lúc nhỏ, lúc nó cùng ba mẹ đi chơi giáng sinh ở tháp Tokyo, khung cảnh trời sao hôm ấy thu gọn lại trong tầm mắt nó, đã trôi qua rất lâu, nhưng nó vẫn nhớ cảm giác một bên nắm tay ba, một bên nắm lấy tay mẹ, nó thấy mình bé nhỏ khi đi giữa hai người. Nếu ba nó không đến Seoul, không một đêm thành danh, không gặp người khác, hẳn là nó đã có thể có một gia đình hạnh phúc, hoặc ít nhất, nó đã không thành ra thế này.

Vài hôm trước nó thấy ba nó đến Halley, cùng một người phụ nữ khác. Người phụ nữ lớn hơn nó không đáng bao nhiêu tuổi, dù ba nó đã lướt qua nó hai lần ở quầy pha chế, nhưng ông không nhận ra nó. Nó tự cho mình lý do rằng nó lúc hai mươi tuổi so với ngày trước đã khác rất nhiều, gương mặt, vóc dáng cũng không còn nét nào của ngày trước. Nhưng thoáng qua trong đầu nó là ý nghĩ, vốn dĩ ba nó chưa từng ghi nhớ chút gì về nó, hoặc ông ấy nhận ra nó, nhưng vẫn giống như mấy năm trước, ông ấy hài lòng vì nó tự rời đi, không vướng bận đến ông ấy.

Nó cố nhặt nhạnh trong đầu mình chút kí ức hạnh phúc còn sót lại. Nhưng không có gì khác ngoài tiếng vọng mắng nhiếc nhau ở căn bếp của căn hộ cũ, hình ảnh mẹ nó khóc than, ba nó kiên quyết ở toà. Nó lúc đó cũng giống bây giờ, nước mắt chạy ngược vào trong lòng, có gì đó nghẹn ở cổ nhưng nó không tài nào rơi được giọt nước mắt ra ngoài. Giống như thứ gì đó đang bám víu vào trái tim nó, nặng nề khắc khoải, giam cầm cảm xúc nó, không muốn nó được giải thoát. Nó không muốn bản thân mình sẽ giống ba, dốc lòng yêu thương rồi tuyệt tình rời bỏ khi tìm được một thứ cảm xúc mới mẻ khác. Nó không muốn mọi thứ thành tro tàn chỉ sau một đêm. Góc giấy cháy đến mảng chữ cuối cùng, "không liên lạc được".

Nó nghe thấy tiếng giày của Jeongwoo, Jeongwoo bước đến, đưa cặp mắt trìu mến nhìn nó rồi ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve lấy mái tóc khô đang rối lên trong gió của nó.

"Có cần mình giúp gì không?"

Nó khóc, nó gục trên vai Jeongwoo mà khóc, thứ nó cần có lẻ chỉ đơn giản như thế. Jeongwoo dịu dàng, bình yên đến bên cạnh yêu thương, chăm sóc cho nó. Bấy nhiêu tủi hờn, đau khổ mấy năm qua một mình nó gồng gánh, chỉ vì một câu hỏi của Jeongwoo mà mọi thứ vỡ òa. Dù ngoài kia có đối xử với nó thế nào, hành hạ thể xác tinh thần nó đến chết đi sống lại ra sao thì ở đây vẫn còn có Jeongwoo dùng tình yêu, chân thành đối đãi với nó. Jeongwoo không hỏi nó có ổn không, có buồn không, có đau khổ không, vì Jeongwoo biết, nó cần được chữa lành hơn là dặn hỏi. Cả bầu trời xanh thẳm ôm trọn lấy hai người vào lòng, Jeongwoo ôm trọn Haruto vào lòng. Trời đông mang hơi sương lạnh buốt hạ xuống trên vai hai người nặng trĩu. Nếu trên đời này còn có ngôi sao chổi ison thứ hai, nó mong rằng ngôi sao đó sẽ không dễ dàng bị thiêu đốt. Nếu trên đời này còn sót lại chút bình yên ít ỏi, nó mong rằng Haruto sẽ là người được nhận lấy.

Ruto, mình sẽ ở đây, cùng cậu chống chọi với thế giới này, cậu không phải chỉ có một mình.

--

"Con quyết định kĩ chưa, con sẽ đi Seoul?" Ba Jeongwoo hạ thấp tờ báo đang đọc dở xuống, nhìn Jeongwoo đang chăm chú với bữa ăn sáng trên bàn.

"Con đi rồi hai người không cần ngày nào cũng gượng ép ở cạnh nhau như thế này nữa còn gì? Con đọc rồi, giấy ly hôn mẹ đặt ở trên bàn." Jeongwoo nói giọng thản nhiên không chút trầm bổng đáp, mặc kệ ánh mắt ngờ nghệch từ ba và mẹ nó.

Nó ăn nhanh rồi mang sách vở đến trường mà không chút lo nghĩ gì, nhưng mắt nó như tố cáo lấy gương mặt điềm tĩnh của nó sáng nay, bởi nó đã khóc cả tối qua, khi nhìn thấy giấy ly hôn của ba và mẹ nó đã được ký tên và xếp gọn gàng trên bàn.

Tối đó nó khóc nấc gọi cho anh Hyunsuk, nó nói nó giận hai người lắm, nhưng sáng nay, nó ngồi ở góc phòng lau đi giọt nước mắt còn vương trên má, nó nhìn mặt trời lên cao khỏi tán cây to trước nhà, nhìn con chim chiền chiện đậu ở tán cây rồi bay đi, nó mới rõ, ai cũng cần một sự giải thoát. Tình yêu không cưỡng không cầu, kẻ ở kẻ đi, kẻ buông kẻ giữ, người ta làm tất cả mọi thứ đều là vì muốn mình được hạnh phúc. Nó không muốn nó trở thành mối cản trở duy nhất, khiến ba mẹ nó phải dè dặt khi đi tìm hạnh phúc của riêng mình.

Hyunsuk nói đúng, Jeongwoo mạnh mẽ, bản lĩnh hơn nhiều so với những gì nó nghĩ.

--

Jeongwoo ngồi trên giường giúp Haruto gấp quần áo bỏ vào va li, nó đưa mắt nhìn Haruto ngồi ở bàn học của mình chuẩn bị giấy tờ để ra sân bay, trở về Nhật.

"Cậu không liên lạc được cho ba cậu sao?"

"Ừa, số điện thoại cũ ông ấy không bắt máy." Haruto đáp nhìn vào màn hình điện thoại của mình, số điện thoại mới nhất của ba nó mà nó lưu có lẽ đã hơn bốn năm năm trước.

Jeongwoo không hỏi thêm gì, chỉ chăm chỉ ngồi bên cạnh kiểm tra xem còn thiếu gì hay không. Haruto khẽ nhìn Jeongwoo đang cẩn thận đếm đi đếm lại số quần áo đã được đặt gọn gàng trong va li, rồi nhỏ giọng nói cảm ơn. Jeongwoo đùa bảo nó đi rồi thì nhớ về, đừng có say mê cô nào bên đó, mà lỡ có thì nhớ nói với Jeongwoo một tiếng, để cậu còn bay sang đó bắt nó về.

"Đừng nhận lời đi giáng sinh với ai khác, tớ sẽ về."

"Em có ai ngoài bạn đâu."

Haruto cười cười.

Sau tất cả mọi thứ xảy đến, nó nhận ra, ít nhất nó vẫn là điều đặc biệt duy nhất đối với một ai đó.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Dù rằng gia đình Haruto và Jeongwoo đều không trọn vẹn cùng nhau đi đến đoạn đường cuối cùng. Mỗi người đều kiếm tìm cho mình một hạnh phúc riêng mới.  Nhưng không phải ai cũng có thể lựa chọn một lý do đủ tử tế để rời đi. Giống hệt như việc, ba mẹ Jeongwoo chọn rời đi khi hết yêu, còn ba Haruto chọn phản bội chỉ để được rời đi.

Jeongwoo bên ngoài dịu dàng, nhưng lại dám bỏ đi những bông hoa ở trong bình. Haruto bên ngoài cứng cỏi, nhưng lại không đủ dũng khí trồng những nhành hoa mới. Haruto xây lên cho mình một cái vỏ bọc hoàn hảo nhưng nó lại không biết bên trong mình lại rỗng tuếch.

Cả bọn ngồi ở bàn tròn giữa ison nghe cuộc gọi đến từ Fukuoka. Haruto bên kia đầu dây bất lực, nếu bình thường nó chỉ phải trả lời một chục câu hỏi từ Jeongwoo, thì bây giờ đây lượng câu hỏi đã không còn đếm xuể nữa khi có tận sáu con người đang tụm lại quanh chiếc điện thoại của Jeongwoo, tặng kèm thêm bác sĩ Jihoon bên cạnh Hyunsuk như hình với bóng.

"Em có cần liệt kê ra luôn là em đi tắm lúc mấy giờ và một ngày tắm mấy lần không?" Haruto hỏi.

"Không, không cần đâu, nhưng nếu có thì tốt."

Haruto kể, hai ngày nay nó phải đeo băng tang và mặc đồ tang cả buổi mà bên trong nhà tang lễ bật máy sưởi suốt nên rất nóng. Lễ tang được tổ chức không lớn nhưng cũng không nhỏ, họ hàng đến viếng vừa đủ để nó nhớ mặt. Nó ăn ngủ đầy đủ nhưng do phải ngủ ở nhà tang lễ nên có chút đau lưng. Chỉ vậy thôi.

Nó không hề kể rằng mẹ nó vừa có giấy chứng tử thì cô chú nó đã bán căn hộ cũ của gia đình nó đi. Tiền tiết kiệm mẹ nó dành dụm để lại cho nó, cũng bị dì nó bảo lấy để lo cho đám tang. Nó đội tang đứng ở nhà tang lễ không biết nghe được bao nhiêu lời đồn đoán khuếch đại về cuộc đời nó. Người ta nói nó bỏ nhà đi, bỏ học, biệt tăm biệt tích ở Hàn, bây giờ chắc cũng không rõ tiếng mẹ đẻ, lập băng lập hội đánh nhau, đầu trộm đuôi cướp và đủ điều khác mà chẳng thèm đếm xỉa đến việc nó đang đứng ngay đó và nghe không sót chữ nào. Người ta còn nói nó sau này sẽ giống ba nó và con của nó rồi sẽ lặp lại cuộc đời không khác gì nó.

Sau một tràng câu hỏi và sự náo loạn đến từ ison, nào là tiếng Jihoon mắng Hyunsuk suốt ngày chỉ biết banh bóng, tiếng Yoshi càm ràm Mashiho và Asahi có mỗi hai cái ly cũng nạnh nhau không chịu rửa và tiếng cam chịu của Yedam khi phải hy sinh bước xuống bếp rửa ly hộ hai ông anh của mình. Cuối cùng thì cả bọn cũng chịu tản đi, một khoảng lặng kéo dài, chỉ còn lại mỗi Jeongwoo.

"Jeongwoo, còn đó không?" Haruto thả giọng trầm hỏi.

Jeongwoo im lặng một khoảng, cố sắp xếp cho mình một câu nói bung đùa, nhưng chẳng hiểu sao trông mình ngốc nghếch quá nên đành hỏi một câu cũng không khá khẩm hơn là bao:

"Nhớ tớ không?"

"Ở đây không có ai thắt cà vạt cho mình hết, nên mình nhớ em Jeongwoo lắm."

Jeongwoo cười cười, liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, phát hiện ra mình sắp trễ mất giờ học, nhưng lại không nỡ cắt ngang cuộc trò chuyện với Haruto. Jeongwoo vừa cuống cuồng chạy lên phòng chuẩn bị sách vở vừa luôn miệng dặn dò Haruto đủ thứ trên đời. Nhớ mặc áo ấm, nhớ không để bị cảm, nhớ ăn uống đầy đủ và đầy rẫy những chữ nhớ được Jeongwoo nói ra, cuối cùng là nhớ về.

Lúc nói ra lời đó Jeongwoo đã khựng lại hết mấy giây vì thấy lấn cấn, vốn dĩ đối với Haruto, Fukuoka mới là nhà, là quê hương chứ không phải ở nơi này.

--

Giáng sinh chỉ còn cách có hai ngày, trường đại học đã bắt đầu trang trí sân trường bằng những quả chuông treo, kẹo hình chiếc gậy và cả những vòng nguyệt quế, sân khấu biểu diễn hôm giáng sinh cũng được dựng xong. Ở giữa trường dựng lên một cây thông cao sừng sững, to đùng, được trang trí tỉ mỉ, ở trên đỉnh cây thông còn có treo một ngôi sao Bethlehem.

Jaehyuk đặt hộp quà trang trí xuống chân cây thông rồi phủi phủi tay cảm thán với mấy người trong câu lạc bộ.

"Xong cả rồi, tự dưng lại nôn nao quá." Yedam nói với Jeongwoo sau khi chỉnh lại một ngôi sao treo trên nhánh thông.

"Hôm giờ anh cứ vờ hát trật nhịp, hôm đó làm ơn đừng trật nhịp thật nha trời!" Jeongwoo dè bỉu nói.

Yedam cười cười bảo dễ gì có chuyện đó rồi nhướng mày về phía Doyoung đang đứng nghịch mấy cọng dây tua rua đủ màu ở xa.

"Mọi người vất vả rồi, hôm nay mình mời cà phê nhé!" Jaehyuk hô to.

"Jeongwoo với Yedam cùng đi nhé?" Jaehyuk hỏi.

Jeongwoo và Yedam gật đầu vâng dạ rồi dọn dẹp mấy thứ linh tinh ở sân.

"Jeongwoo này!"

"Dạ?" Jeongwoo cúi người nhặt lấy một ngôi sao.

"Em đã có bạn hôm giáng sinh chưa?"

"Dạ?"

Nếu có ngôi sao ison thứ hai, mong rằng nó sẽ không sớm bị thiêu đốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com