9
Quá khứ như một lớp bụi mờ, nó cố phủi bụi ra khỏi thực tại nhưng chỉ làm mắt nó cay xé.
--
Haruto ngồi ở tầng thượng của ison. Sau cơn mưa đêm qua, nền đất vẫn còn vương lại chút rêu xanh, mùi gỗ ngấm nước mưa làm Haruto cảm thấy dễ chịu. Haruto lấy một điếu thuốc trong bao, rồi đốt nó lên, ánh sáng lập loè không rõ hình thù từ đầu thuốc mà nó đã quen thuộc. Nó ngồi ở một chiếc ghế cũ, tựa lưng nhìn lên ánh sáng nhỏ nhoi le lói trên bầu trời đêm. Không biết ở đó có còn ngôi sao chổi ison thứ hai nào hay không. Nó nhớ lại lúc trước Jeongwoo nói, chỉ sự tồn tại của nó thôi đã là một ý nghĩa rồi, giống như sao chổi ison vậy.
Haruto gạt tàn thuốc xuống nền đất rồi nhìn phần còn lại của điếu thuốc. Nó không rõ mình đã châm bao nhiêu điếu, nhìn chúng cháy dữ dội rồi chầm chậm trở thành tro.
Nghe thấy tiếng bước chân, Haruto đưa mắt về phía cửa nhìn, thì ra là anh Hyunsuk. Haruto thả phần còn lại của điếu thuốc xuống nền đất, dùng chân mình giẫm lên.
"Chuyện đi hay ở lại làm em suy nghĩ nhiều thế à?"
Hyunsuk cầm trên tay một chai soju, đi đến và ngồi lên thành của tầng thượng, uống một ngụm lớn.
"Vì Jeongwoo đúng không?" Thấy Haruto chỉ trầm ngâm không đáp gì, Hyunsuk hỏi.
Haruto nghe thấy anh hỏi chứ, nhưng thật nó chẳng biết đáp sao cho phải. Nó cố vẽ ra trên môi mình nụ cười gượng gạo, nhìn anh Hyunsuk ngồi trên kia đung đưa chân. Nó biết đối mặt sao với Hyunsuk trong khi nó đang làm khổ Jeongwoo.
Như lúc nãy khi thấy tin nhắn của Yedam nói Jeongwoo cả người nóng ran được Haruto cõng về thì Hyunsuk cũng nhanh chóng về nhà túc trực bên cạnh đến tận bây giờ.
Hyunsuk giận nó vì bỏ cả ison mà đi là một, nhưng giận nó vì làm khổ Jeongwoo đến mười, giận luôn bản thân mình vì ngày hôm đó đã nhờ nó đi đón Jeongwoo chứ không phải là ai khác. Nó biết điều đó chứ. Nếu nó là Hyunsuk hay bất cứ ai ở ison, chắc chắn nó cũng sẽ giận nó lắm.
"Nếu em cứ mãi ôm lấy giày vò mà không có dũng khí bước đến cạnh nó thì việc em đi hay ở lại đối với nó cũng sẽ không khác gì nhau đâu." Hyunsuk nói mang theo tiếng thở dài có chút hơi men.
Hyunsuk đã trải qua rồi cái thời mười mấy đôi mươi, chỉ biết làm khổ nhau bởi tình cảm ương dở của mình. Lúc trước cậu đã làm Jihoon buồn nhiều vì những chuyện vặt vãnh chỉ giấu riêng cho mình. Jihoon cũng ghét cái tính đó của cậu nhất. Sau vài trận cãi nhau to đùng thì Hyunsuk mới tập dần kể cho Jihoon nghe những câu chuyện trong đời mình.
"Anh giận em lắm đúng không?"
"Anh chưa bao giờ giận em vì bất kì điều gì hết."
Hyunsuk thấy thương nó hơn, thương nó vì nó giống y Hyunsuk của những ngày trước. Lúc trước vì bị ba mẹ cấm cản không cho học làm nhạc, Hyunsuk giận đùng đùng cứ vậy mà xách va li đi khỏi nhà lên thẳng Seoul. Lúc đó cậu chẳng có gì trong tay, cũng bắt chước người khác vào hội nhóm gì đó, đi đấu mấy trận boxing ở tầng hầm quán bar, nếu thắng sẽ được tiền, không nhiều nhưng cũng sống được qua ngày nhưng lần nào cũng thương tích đầy người. Nhưng cậu may mắn hơn Haruto, vì Jihoon đã kịp xuất hiện ngay lúc đó, lúc cậu lạc đường, kéo cậu ra khỏi vũng bùn lầy không lối thoát, và hội nhóm của Hyunsuk ngày đó bây giờ cũng đã hoàn lương hết cả. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ Jihoon với Hyunsuk là bạn làm ăn, vì cái studio và quán ison nửa phần đã là của Jihoon góp vào. Nhưng đối với Hyunsuk mà nói, không có gì ở ison là làm ăn hết, vốn dĩ chỉ cần mỗi cái studio của Hyunsuk cũng đã đủ để cậu sống ổn thỏa cùng với Jihoon. Để mà nói thì ison là món quà, là thứ tình cảm mà Jihoon và Hyunsuk vun đắp lên, ison là tình cảm, là nhiệt thành, là tình yêu.
"Em có biết chuyện Jeongwoo sẽ được học bổng không? Vì là sinh viên có bài luận xuất sắc ấy."
"Em biết."
"Lúc trước Jihoon gặp anh, em ấy cũng là sinh viên xuất sắc nhất của khoa, còn là khoa y danh tiếng nhất của đại học Seoul, bây giờ còn đang học thạc sĩ." Hyunsuk tự hào nói.
"Anh đang khoe bồ mình đó hả?" Haruto cười cười nhìn Hyunsuk đang ngượng ngùng.
"Ờ thì anh khoe, nhưng cái chính là lúc đó anh chẳng là ai hết, nhưng anh biết Jihoon thương anh và anh cũng vậy. Thật ra chuyện tình cảm em không cần nghĩ nhiều đến thế, cứ yêu thôi, cứ làm điều mà em nghĩ mình sẽ làm ấy, đừng để mình phải hối tiếc bất cứ điều gì. Jeongwoo thì xuất sắc đó, nó có thể làm được tất cả, đạt được mọi thứ mà nó muốn, nhưng cuối cùng thì nó vẫn cần một người bên cạnh nó, đối xử tử tế với nó thôi."
Haruto nhoẻn miệng cười, thì ra có nhiều điều mà nó chưa hiểu đến vậy. Trong mắt nó Jeongwoo tuyệt vời đến mức nó không có từ nào để diễn tả, còn nó thì hèn hạ tồi tệ đến cùng cực. Nó mãi chẳng nghĩ được Jeongwoo cũng cần một người như nó bên cạnh, một người không thể bảo vệ chính mình nhưng có thể bỏ mặc tất cả mà bảo vệ lấy người phía sau lưng nó. Nếu ngày hôm đó trước mặt nó không phải là chai soju mà là mũi dao hay đầu súng thì nó cũng sẽ đứng ở đó, dang rộng hai tay của mình che chắn cho Jeongwoo ở phía sau mà không ngần ngại. Trước giờ nó chỉ nghĩ Jeongwoo cần một người tốt hơn nó, tử tế hơn nó, giỏi giang hơn nó, nhưng nó quên mất rằng nếu đặt bản thân nó vào Jeongwoo, thì tất cả mọi thứ mà Jeongwoo cần sẽ chỉ là một người có thể bên cạnh chăm sóc, bảo vệ, lắng nghe những câu chuyện vặt vãnh không đầu đuôi mà thôi.
"Jeongwoo nó không thích mùi thuốc lá đâu. Anh đi ngủ đây. Jeongwoo uống thuốc rồi nhưng vẫn còn nóng lắm, tối nay nhớ trông chừng nó." Hyunsuk vỗ vai Haruto rồi rời đi, để lại Haruto với bộn bề suy nghĩ trong lòng mình.
Có những năm tháng, những khoảnh khắc dù trải qua ngàn năm, vẫn sẽ ngự trị vẹn nguyên trong lòng. Jeongwoo mãi sẽ không biết được ngày hôm đó ở trên xe buýt, Haruto đã lén thơm nhẹ lên trán nó một cách trân trọng rồi lén rơi giọt nước mắt trần trụi đau khổ như thế nào lúc nó tựa vào vai cậu ngủ say.
--
Haruto đặt tay lên trán Jeongwoo kiểm tra xem Jeongwoo đã ổn hơn chút nào chưa. Cậu suốt đêm chẳng ngủ được, cứ ngồi bệt bên cạnh giường của Jeongwoo trông chừng, cứ sợ giữa đêm Jeongwoo sẽ giật mình.
Điện thoại Haruto vang lên vài tiếng tin rác từ tổng đài, nó nhìn điện thoại rồi sẵn tiện đọc lại tin nhắn của của mình với Jeongwoo.
Dạo trước hay có người gọi cho nó hỏi có phải số Jeongwoo không, cũng có người nhắn tin cho nó hỏi thăm, tán tỉnh đủ kiểu dù nó chẳng quen người ta, nó cũng chẳng quan tâm, cứ thế mà cho tin nhắn trôi tuột xuống dưới. Lúc sau được anh Asahi kể lại nó mới biết, mỗi lần Jeongwoo xuống quán phụ chạy bàn y như rằng sẽ có người xin số điện thoại. Cứ mỗi lần như thế Jeongwoo cứ cười xuề xoà rồi viết cho người ta số điện thoại của Haruto.
Haruto nhìn Jeongwoo cuộn tròn trong chăn, nhắm nghiền mắt ngủ say, trong lòng nó bỗng thấy bình yên. Có lẽ anh Hyunsuk nói đúng, đối với Jeongwoo, nếu nó cứ thế này thì việc nó đi hay ở lại thì cũng không khác gì, đều tồi tệ như nhau.
Tớ mong bản thân mình sẽ không còn làm cậu buồn nhiều nữa, mong cậu đêm nào cũng có thể ngủ ngon.
--
Quán ison mở cửa lại sau đó vài hôm, Jeongwoo đã khoẻ hơn một chút nhưng trong người vẫn còn chút dư âm mệt mỏi, nó đã nghỉ học mấy hôm liền, phải đành nhờ Doyoung sang quán giảng lại mấy bài khó cho nó.
"Cậu Haruto đừng nhìn người ta nữa được không, mắt như sắp bốc cháy đến nơi, người ta chỉ là giảng bài lại cho Jeongwoo thôi mà." Yoshi vừa pha cà phê vừa nói.
Haruto làm việc mà mắt chẳng rời khỏi hình ảnh Jeongwoo và Doyoung ngồi ở góc đằng xa, chăm chú đọc cùng một quyển sách.
"Không phải chỉ mỗi Haruto nhìn thôi đâu, nhìn kìa." Mashiho hất mặt về phía Yedam đang đứng ở đằng kia đeo tạp dề, ôm chặt lấy khay đựng ly trên tay, ngơ ngác đứng nhìn Doyoung không rời mắt.
Yoshi cười rồi lắc đầu bất lực nhìn Mashiho, Mashiho như bắt được tín hiệu liền nói:
"Nè nè nè nha, đừng nhìn em kiểu đó được không?"
"Hôm bữa em đã nói gì với Junkyu vậy, dạo này chả thấy cậu ấy đến đây nữa." Yoshi bỏ cà phê vào máy pha chế rồi dựa lưng vào quầy hỏi Mashiho.
Haruto cũng tò mò, liếc mắt chờ đợi Mashiho trả lời.
"Thì em bảo em không thích anh ấy thôi." Mashiho cầm khăn lau đi lau lại mãi một chỗ, điều đó càng làm Yoshi thấy rõ sự bối rối của Mashiho hơn.
"Sao mà cái quán này ai yêu vào cũng hèn như nhau vậy?" Yoshi thở dài lắc đầu ngán ngẩm, cúi người lấy thêm cà phê.
Hyunsuk mới sớm đã đi gặp đối tác làm nhạc, xong thì chạy thẳng qua bệnh viện ăn cơm, túc trực bên Jihoon không rời. Mấy hôm nay bệnh viện nhiều việc, quay Jihoon xoay mòng mòng mệt muốn đứt hơi, cơm ở căng tin bệnh viện thật chẳng ngon lành gì, vậy nên, người thấy xót lòng xót dạ, Choi Hyunsuk, ngày nào cũng dậy sớm nấu cơm mang đến.
Yoshi cúi người lấy cà phê mà cảm thấy như gánh trên vai mấy kí tạ, khi mà ông chủ thì mê mệt với tình yêu mất dạng từ sáng sớm, ba nhân viên của quán thì ngơ ngơ, tinh thần không lúc nào là bình ổn cũng chỉ vì tình yêu.
Yoshi thở dài bất lực.
--
Jeongwoo học xong thì tạm biệt Doyoung, ôm lấy sách vở chậm rãi đi lên cầu thang, gương mặt cũng không tươi tắn hơn hôm trước là mấy nhưng vẫn không quên vén màn bếp nhìn Haruto.
"Rửa ly à?"
"Không thấy hả mà hỏi, bạn cậu về rồi à?" Haruto hỏi mà chẳng buồn nhìn Jeongwoo đang lấp ló ở bức màn.
"Anh Doyoung về rồi, để tớ giúp cậu." Jeongwoo bước vào trong, loay hoay tìm găng tay thì bị Haruto chặn lại.
"Đi lên phòng nghỉ đi, tớ tự làm được rồi."
"Không sao mà." Jeongwoo xua tay.
"Không nghe lời hả?"
Jeongwoo nhìn Haruto kiên định, cậu cười cười bỏ găng tay xuống, ngoan ngoãn tựa lưng vào tường nhìn Haruto chăm chỉ làm việc.
"Cậu cho người ta số điện thoại của tớ hả?"
Jeongwoo đơ mất vài giây, cố lục lọi trong tiềm thức của mình mới nhớ ra.
"Tớ không được làm thế hả? Người ta tán tỉnh tớ đó." Jeongwoo bĩu môi mách với Haruto.
"Được, cậu muốn gì cũng được."
Đồ ngốc Haruto.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com