Chương 18: Khó Chịu
Khang's POV
Đêm đã khuya, bầu trời đêm thành phố tĩnh mịch không lấy một ánh sao, gió đêm lướt qua, lành lạnh kẽ tay, mưa rơi tầm tã, từng hạt mưa rơi nghiêng, xối xuống nền gạch nhựa trên đường.
''Từ nay cậu đừng nói chuyện với tớ nữa''
Tôi bực mình xé giấy nháp thành từng vụn nhỏ, khó chịu vãi, đéo thể nào tập trung học được, Diệu Anh càng ngày càng khó hiểu, đầu tôi cứ như con quay, chẳng hiểu chuyện rốt cuộc sao lại thành như vậy.
Tôi ngồi đờ đẫn trước màn hình máy tính, lướt qua từng tin nhắn, bực mình xóa đi rồi lại viết, cảm xúc hỗn độn cứ lặp đi lặp lại suốt mấy tuần liền.
''Rốt cuộc thì tôi đã làm gì sai?''
''Sắp thi rồi mà cứ đần người ra thế Khang''
Tôi giật bắn mình, mẹ tiến vào đặt cốc sữa lên bàn tôi
''Mẹ có nói gì đâu mà giật bắn người lên thế?''
''Dạ?'' Tôi chột dạ
''Con học giờ đây ạ'' Tôi uống hết sữa, cười nhạt đưa lại cho mẹ.
''Ờ, đừng thức khuya quá''
''Vâng''
Tôi cau mày nhìn chồng sách trên bàn, có gì để sau đi đã, thi xong rồi tính tiếp.
***
''Lên thư viện không?'' Khôi huých vào vai tôi
''Không, buồn ngủ vãi, tối qua tao thức đến sáng làm bài'' Tôi ngáp ngắn ngáp dài, nheo mắt ra nhìn khoảng sân rộng trước mặt, bóng dáng Diệu Anh cứ mờ nhòe trong mắt tôi. Tôi dựa hẳn người vào ghế, nhìn đến thất thần.
Yêu đương sẽ khiến cho con người ta nhạy cảm hơn bình thường thì phải, mũi tôi nhạy cảm hơn trước rất nhiều, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm nhận được hương vị khi cô đến gần, hương thơm ấm áp của tháng mười, tựa như ngọn lửa đốt cháy mọi tế bào trong cơ thể vậy. Cảm giác bí bách khiến lòng tôi bất an, muốn chạy đến chỗ cô mà sợ bị đuổi.
Diệu Anh ngồi ở đó, cười nói với bạn bè, cô cười lên rất xinh, đôi mắt trong suốt cong cong, lông mi như cánh quạt, tôi xoay bóng trên tay, giả vờ như đang tập trung đập bóng nhưng thực tế lại chẳng rời mắt khỏi cô dù chỉ một giây.
''Vã thế thì chịu rồi'' Khôi cười lớn ném bóng lên người tôi, tôi giật bắn quay ra, chột dạ cau mày
''Giật cả mình''
''Tưởng mày thích Mai Phương trường kia cơ mà''
''Mày điên à, nó là em họ tao, yêu đương đéo gì'' Tôi ném bóng xuống sân, ngả người hẳn ra đằng sau, âm thầm tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
''Vãi ò, tưởng thích nhau, hôm thấy nó xoắn xuýt khóc um lên tao còn tưởng chúng mày yêu nhau mấy năm rồi''
''Khóc đéo đâu, lúc tao tỉnh nó còn gọi điện méc mẹ tao cái tội đi ẩu kia, về đã đau rồi còn bị ăn chửi''
''Ra chơi bóng ném kìa'' Huệ gào lên phía khán đài, Khôi não nề từ chối
''Tao không chơi, thằng Khang chơi''
''Dở, tao cũng đéo chơi'' Tôi đứng dậy đi WC, vữa nãy vô ý uống nước hơi nhiều.
''Đéo chơi có khi thằng Đức lại nhảy vào couple với Diệu Anh thì chết mẹ mày'' Khôi cợt nhả huých vai tôi, tôi nhíu mày dừng lại quay gót.
''Ơ, tưởng đi đái?''
Thằng Đức gần như bị tách hẳn khỏi tập thể lớp, nó gần như không thích tham gia vào mấy trò này lắm, mà có tham gia cũng đéo có đứa nào dám đấu với nó. Tôi thản nhiên bước vào đối điện với đội Diệu Anh, không cho nói chuyện thì tôi đứng ngắm vậy.
Diệu Anh mặc áo đồng phục xanh trắng nổi bật, tóc đuổi ngựa buộc tao tung bay theo từng động tác nhanh nhẹn, đôi chân bé xinh di chuyển khéo léo trên sân, đôi mắt chăm chú nhìn vào bóng tròn chuyền cho đồng đội, mỗi lần đập bóng xuống đất tôi lại cảm thấy ruột gan mình nóng ran, thất thần đứng nhìn.
''Mẹ, Khang, đứng đực ra đấy không né bóng đi'' Hoàng kêu lên
''À.... ờ''
Tôi mím môi dùng sức, ném sang bên đội kia một cú, loại được một đứa, Diệu Anh bắt đầu đứng ra giữa, xoay người ném lại, tôi tóm được, nhảy lên dùng sức, ném sang góc.
''Khang, loại con Diệu Anh í''
Tôi chuyền bóng cho Kiên, để cho nó ném, Kiên dùng sức ném mạnh, Diệu Anh bắt được nhưng hai tay lại ửng đỏ, lực ném cũng giảm dần đi, nét mặt cũng trở nên bối rối, tôi nhíu mày liếc Kiên.
Có lẽ bị loại nhiều quá làm đội bên kia sôi máu, đứa nào cũng hùng hổ ném lại, sức lực mạnh gấp ba lần lúc vào chơi, chẳng mấy chốc đã loại gần hết mấy đứa bên đội tôi. Diệu Anh nhận được bóng, ánh mắt sắc bén hướng về phía tôi, bàn tay nhỏ nhắn ném mạnh, bóng tròn xoáy tít bay vút về phía tôi.
Ầm.....
Tôi bị loại......
''Vãi ò, Khang đéo tránh đi''
Bên kia hò reo ầm ĩ, cả đám lao vào xoa đầu Diệu Anh tới tấp, cô cũng bất giác mỉm cười theo, nụ cười ngọt ngào tràn vào cõi lòng tôi, tôi ngẩng lên chạm mắt Diệu Anh, khoảnh khắc đó tôi mới nhận ra rằng tôi thích cô nhiều đến mức nào.
''......'' Thua dưới tay em, tôi cũng cam lòng.
***
Tôi lau mồ hôi trên trán bước về phía nhà vệ sinh.
''Mày ỉa trong đấy hay sao mà lâu thế?'' Tôi vỗ vai Khôi gọi nó, không để ý đến tay nó đang cầm thanh sắt ở dưới.
Nó không trả lời tôi, tay cầm thanh sắt đập khóa bên trong, cửa phòng vệ sinh nam bật mở, Thu Trang một thân ướt nhẹp bên trong, ánh mắt ửng đỏ, cả người dính đầy bột mì bước ra, nó cứ vậy lướt qua tôi với Khôi không nói câu nào.
''Vãi, cái gì đấy?''
''Đéo biết nữa''
''Sao nó lại bị nhốt ở trong này?'' Tôi tò mò
''Mày hỏi tao, sao tao biết được, đi đái nghe thấy tiếng khóc của nó ở trong''
''Tưởng mày nhốt nó vào trong cơ'' Tôi hắt nước lên bản mặt cau có của Khôi, thằng này suốt ngày kêu ca về con Trang, chắc nó là đứa con gái thằng Khôi ghét nhất trên đời này mất, cả ngày cứ thấy nó luôn mồm chê con nhỏ suốt.
''Tao mà làm chuyện đấy thì tao đập khóa cho nó làm gì, dở đéo đâu''
''Ờ''
''Con trai có ghét người ta thì cũng đừng có hèn thế chứ'' Kiệt thản nhiên đứng ngoài cợt nhả
''Thằng *** này chuyện nhà mày à?'' Khôi nhướng lông mày, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng hơn nhìn trực diện vào thằng Kiệt.
''Nói đúng quá tự ái à?''
''Tự ái cái con mẹ mày, bố mày không làm chuyện đấy''
Tôi đứng im nhìn thằng bạn tôi đang chuẩn bị túm cổ áo đánh thằng phía trước, Khôi cũng không phải thằng hiền nên nhiều khi cũng không cần ra mặt thay nó, đứng xem nó mỏ hỗn với thằng Kiệt cũng vui, trông như hai con vẹt đang chửi nhau, hài vãi.
''Thì thôi, chả nói nữa'' Kiệt cười khẩy bước vào phòng vệ sinh, tự nhiên kéo quần huýt sáo, tự dưng cũng thấy thằng này ngứa mắt, vẫn ghim từ vụ thằng chó này nhảy lên đánh Diệu Anh lúc đầu năm học.
''Tao bảo này Khang, thích mấy con bánh bèo chơi không sướng đâu, mấy con cao cao húp mới đã''
''Mày nói cái đéo gì?'' Tôi đứng thẳng người, đôi tay nắm chặt thành quyền, lồng ngực căng ra vì tức, đéo cần phải nói tôi cũng biết nó đang nói đến Diệu Anh, mẹ khiếp, thằng chó này hôm nay hình như hôm nay muốn ăn hành thì phải.
''Cái đéo gì đâu nhỉ, tao nói mấy đứa bánh bèo ấy'' Kiệt cợt nhả
''Bèo cái thằng bà nhà mày'' Tôi lao tới túm lấy cổ áo nó, ấn nó vào tường, chuẩn bị nện một cú thì Khôi chạy đến
''Vãi ò sắp thi mày ơi, cẩn thận''
Tôi nóng mặt nhịn xuống, nhưng mà đéo xử nó thì nó không biết sợ là gì cơ, tôi kẹp hai chân nó ở dưới, tay nắm cạp quần, dùng sức xé mạnh, quần vải dưới háng bị rách một mảng dài, hở ra gần hết phía bên trong, tôi hài lòng gằn giọng cảnh cáo.
''Đừng để bố mày nghe thấy mấy câu đấy một lần nữa, tao vẫn đang để yên cho mày nhiều vụ lắm đấy, muốn nhừ tử thì cứ thử lần nữa đi''
''Xé quần bạn vì gái, kể cho Khánh Minh chắc nó cười chết''
''Gái đéo gì?''
''Ờ thì mỹ nhân, mỹ nhân được chưa, bố mày ọe ra đây này''
Con trai mà than thở về ai là họ đang để ý á :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com