Tôi đưa tay lên chạm vào khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Nguyên Vũ, tưởng chừng như muốn lưu lại tất cả những ký ức đẹp vào tận sâu trong đôi đồng tử màu nâu thẫm. Chút ánh sáng rọi qua khung cửa sổ, dừng lại nơi mái tóc vuốt sidepart 7/3 của Vũ.
- Nhưng mà... Vũ cũng đâu thích tao. Vũ chứng kiến tao ở cạnh nhiều người khiến tao đau khổ, còn tao thì chứng kiến mày làm đau khổ bao nhiêu người con gái ngoài kia mà.
Ánh mắt Nguyên Vũ nhìn tôi dường như chứa rất nhiều câu chuyện mà tôi nghĩ... có lẽ cả đời mình cũng không hiểu được. Một chút gì đó dịu dàng, nhưng lại buồn không tả nổi. Những xúc cảm trong lòng mình, tôi chẳng cách nào làm rõ nhưng khi xoáy sâu vào đôi mắt đẹp của nó thì chút cảm giác chua xót lại dâng lên trong lòng tôi, nghẹn đắng nơi cổ họng.
Chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu nhưng những ngóc ngách trong tâm hồn nhau lại là một mảng màu rất mới, một mảng màu chưa từng được biết đến.
Tôi không có gu ổn định, Nguyên Vũ suy đi tính lại cũng là gu, mà đôi khi cũng chẳng phải. Tôi không thích ở cạnh người quá thông minh, bởi tôi ghét việc ai đó nhìn thấu tâm trí mình còn Nguyên Vũ lại là một thằng không hề đơn giản. Phạm Nguyên Vũ quá giỏi, nó cũng giống tôi, được dạy về cách cuộc sống vận hành một cách rất sớm.
Có lẽ cả tôi và Vũ đều chưa từng được biết đến cái khái niệm "cuộc sống màu hồng".
Chúng tôi thừa biết màu hồng cũng được pha bởi những màu sắc u tối, và để cái cuộc sống màu hồng ấy được sinh ra cũng phải bỏ ra không ít máu và nước mắt. Tình yêu với chúng tôi không phải là tín ngưỡng, tôi sẵn sàng buông bỏ tình yêu vì những thứ quan trọng hơn.
Và thứ quan trọng mà tôi nhắc đến là tình bạn giữa tôi và Phạm Nguyên Vũ.
Tôi không muốn vì tình yêu mà mất đi Vũ, vì vốn dĩ bước vào một mối quan hệ không phải là trò đùa.
- Mắt bé Quế đẹp thật đấy, nhưng mà ước gì trong mắt mày có tao.
Tôi cười ngượng, cố lảng tránh đi ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Vũ. Đúng, tôi cảm nhận được Nguyên Vũ thích mình nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ thích mình lâu dài, một khi Vũ hiểu được những ngóc ngách trong tâm hồn ai đó, nó sẽ bỏ người ta đi một cách cực kì dứt khoát.
Và tôi biết bản thân cũng chẳng phải ngoại lệ.
Giữa chúng tôi có rất nhiều thứ khoảng cách mà không thể từ "bạn siêu thân" trở thành người yêu, mà khoảng cách lớn nhất chính là nỗi sợ vốn đang hằn sâu nơi tâm trí tôi và sự lưỡng lự trong tình cảm.
Đúng, tình yêu với tôi chỉ là trải nghiệm, vì vậy tôi chưa bao giờ dám chắc chắn cảm xúc trên tình bạn mà tôi đang dành cho Phạm Nguyên Vũ sẽ kéo dài được lâu.
Tôi biết so sánh Vũ với Long thật sự rất bất công cho nó, nhưng... tôi sợ bản thân ngộ nhận tình cảm.
Tôi là một đứa trust issues rất nặng nề, dù cho hơn chục năm qua Nguyên Vũ luôn dịu dàng và dành cho tôi những sự quan tâm cần thiết nhưng không ai chắc chắn rằng sau này nó sẽ rời bỏ tôi mà đi.
Dù cho hiện tại ánh mắt nó chỉ chứa mình tôi, nhưng sau này lại chứa bóng hình một người con gái khác thì... cũng không phải là điều bất khả thi.
Nguyễn Đình Long với tôi không thân, từ lúc bắt đầu yêu nhau tôi đã xác định chơi bời và tôi xem Long như bức chắn để không phải dây dưa với mập mờ cũ nữa. Nhưng Nguyên Vũ với tôi lại quan trọng hơn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Nguyên Vũ tựa đầu vào hõm vai tôi, gương mặt nóng bừng của nó chạm vào phần da thịt lạnh lẽo khiến tôi thoáng rùng mình.
- Tao thích Quế Anh lắm, thật đấy!
Tôi thấy phần xương quai xanh của mình có hơi ươn ướt, đưa tay đỡ lấy khuôn mặt Nguyên Vũ thì tôi thấy nó đang khóc.
Tôi biết có thể Vũ chẳng dễ khóc đến thế, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một thứ cảm xúc xót xa không tả nổi. Đưa bàn tay lên chạm nhẹ vào giọt nước mắt đang lăn trên gò má nó, tôi ôm Vũ chặt hơn, thì thầm:
- Chúng mình làm bạn thân, không tốt sao?
Nó lau nước mắt, đẩy tôi ra rồi cười phá lên:
- Bạn siêu thân chứ, có bạn thân nào mà chủ động hôn nhau đâu.
Rồi bàn tay đẹp của Nguyên Vũ lại chạm lên mi mắt tôi, nó nói bằng cái chất giọng ấm đặc trưng của trai Hà Nội, ấm đến mức những câu từ mà nó nói ra, chắc có lẽ cả đời tôi cũng chẳng quên được:
- Tao không muốn làm bạn thân với em nữa, tao từng nghĩ được ở cạnh em đã là một đặc ân rồi. Nhưng suy cho cùng tao vẫn là một thằng con trai ích kỉ, mỗi khi nhìn em nhắn tin rồi cười mỉm với thằng khác, mỗi khi nhìn em có một mối quan hệ mới tao lại phải tìm đến rượu bia để quên đi.
Vũ ngưng không nói nữa, nó cúi gằm mặt, lát sau mới thì thầm:
- Nhiều lúc tao cũng cảm ơn chính mình vì đã không thử những cái khác, nếu không, chắc em chẳng thèm nhìn mặt tao nữa rồi. Em có thể thích nhiều người đến thế, tại sao lại không thể ngoảnh mặt nhìn về phía tao một lần?
Tôi cúi gằm mặt, từ đầu đến cuối tôi luôn đóng vai một người tốt nhưng hơn ai hết, tôi biết bản thân đã làm những gì. Nói không thích nó thì là nói dối, nhưng để nói chắc chắn những xúc cảm trong lòng mình không phải nhất thời thì tôi không dám chắc. Nguyên Vũ là người rất quan trọng trong cuộc đời tôi, chính vì vậy nó không giống những người khác.
Tôi muốn chúng tôi là hai đường thẳng trùng nhau, dẫu cho có không thể thành đôi thì cũng có thể ở cạnh hỗ trợ nhau như hai người bạn chứ không phải chỉ ở cạnh nhau và nồng nhiệt một đoạn thời gian sau đó lại lìa xa.
- Tao...
Tôi ấp úng, dẫu bản thân không phải là đứa kém ăn nói. Chỉ là trước những lời của Nguyên Vũ, tôi lại chẳng biết cách để đáp lại.
Tình cảm hơn một thập kỉ của chúng tôi không phải là điều có thể đem ra làm trò đùa, tôi không muốn dùng tình yêu để làm phép thử cho thứ tình cảm này, đơn giản vì tôi rất trân trọng Nguyên Vũ và khoảng thời gian chúng tôi quen nhau.
Ai đó đã từng nói, tình yêu chỉ cần đủ lớn thì cuối cùng những người yêu nhau sẽ ở cạnh nhau.
Nguyên Vũ đưa tay chạm lên môi tôi, nó chẳng chịu cho tôi nói tiếp. Vũ nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu nâu thẫm của nó, mỗi câu mỗi chữ mà nó nói đều khiến tôi chẳng cách nào quên được.
- Tao từng nghe được một câu thế này, em có muốn biết đó là câu gì không?
- Câu gì cơ?
- "Nếu cậu đến vào lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ tớ đã bắt đầu vui sướng rồi."
Nó ghé sát vào mặt tôi hơn, hơi thở nóng ấm ấy khiến trái tim tôi bỗng đập loạn nhịp.
- Em từng lợi dụng tao để trả thù Thanh Trúc, nhưng tao chẳng nỡ giận em, vì môi em ngọt như Alpenliebe vậy. Em từng yêu rất nhiều người, nhưng mỗi lần em cười, tao lại xem em như một viên ngọc trắng thuần khiết, hết lòng hết sức để nâng niu. Em thật sự rất biết cách làm cho tao yêu em, em bảo chúng ta là bạn thân có tốt không ấy à? Tao thấy chả tốt tí nào, tao không muốn làm bạn thân của em, tao chỉ muốn làm bạn đời của em thôi.
Tôi bật khóc.
Tôi thật sự đã khóc.
Những day dứt và vấn vương trong lòng tôi bỗng chốc vỡ oà, hoà vào làn nước mắt. Tôi không tin Vũ trăm phần trăm, nhưng những lời bộc bạch của nó vẫn khiến tôi rơi nước mắt.
- Đừng khóc... mặt trời của tao khóc rồi, em bảo tao phải làm sao đây?
Tôi như con mèo con được vuốt ve, tôi chủ động ôm chặt Nguyên Vũ. Mùi hương vani trên người Vũ khiến tôi cảm giác dễ chịu hơn, bàn tay tôi ngày càng siết chặt nó hơn.
- Tao không khóc nữa, tao cũng rất quý Vũ. Còn yêu đương, mày cho tao suy nghĩ được không?
- Được mà, tao đợi được.
Vũ thả tôi ra, nó đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi rồi mới quay người rời đi. Nó đi rồi, bỏ lại tôi với hàng ngàn khoảng trống...
Chưa bao giờ tôi ghét sự không chắc chắn của bản thân như lúc này.
Tôi chắc chắn Nguyên Vũ sẽ chẳng bao giờ trêu đùa tình cảm của mình, và cũng chắc chắn khoảng cách duy nhất giữa chúng tôi là thứ tính cách mà tôi luôn cố giấu đi một cách kín kẽ nhất. Tôi luôn đeo cho mình một lớp mặt nạ, tỏ ra mình là một cô nàng biết đồng cảm, biết sẻ chia, vui vẻ hoạt bát.
Nhưng rồi, sau tất cả... Thứ giết chết chúng ta vẫn là vỏ bọc.
Giỏi giả vờ, thích tỏ ra mình tốt đẹp nhưng cuối cùng vẫn bị những cảm xúc xấu xa trong lòng mình quật đến tơi tả.
Tôi ngồi sụp xuống, hai chân ôm đầu gối và nghĩ về những chuyện trong quá khứ. Bố tôi là doanh nhân giàu có, ông luôn dạy tôi cách mạnh mẽ, ép tôi phải biết nhiều thứ và hiểu chuyện.
"Không có chuyện biết nhiều sẽ thiệt thòi, nếu con thiệt thòi là do con biết chưa đủ nhiều."
Tôi tựa đầu vào đầu gối, hướng mặt ra cửa sổ. Hôm nay lạnh nhưng vẫn có những giọt nắng chiếu thẳng qua khung cửa sổ làm tôi cảm thấy chói mắt. Vũ bảo, tôi là ánh mặt trời của nó.
Còn đối với tôi, Phạm Nguyên Vũ như nước uống, mất đi là điều không thể.
Tôi không biết sự lưỡng lự và trust issues hiện tại của bản thân có cần thiết hay không, chỉ là tôi biết sau hôm nay, mối quan hệ giữa tôi và Nguyên Vũ sẽ không thể quay trở lại như cũ nữa.
P/s: Nhớ voteeee cho tôi nhaaaaa
Nói chung là cứ từ từ, chưa yêu nhau được đâu hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com